Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 89: Lấy lòng




Vốn đang không mặc quần áo, Tiết Đồng đành ngoan ngoãn nằm úp sấp trên chiếc giường màu lam. Cũng may, ban nãy có nói với mẹ rằng đến chiều mới trở về, lát nữa chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian. Tiết Đồng vùi mặt trong gối, tâm trạng thấp thỏm sợ hãi.

Long Trạch ngồi bên cạnh cô, hai mắt lạnh như băng quét khắp người Tiết Đồng một lượt, cái đuôi dài dần lộ ra ngoài, cảm giác mềm mại như ngày thường hoàn toàn biến mất, một sức nặng vô hình đang lướt qua cơ thể của Tiết Đồng, sau đó đi tới mông cô.

Cùng với một tiếng quất vang lên, cơ thể Tiết Đồng run rẩy, cô hét lên một tiếng: “ A’’, cảm giác đau đớn từ mông dội thẳng lên các dây thần kinh trung ương, giống như vừa bị một chiếc roi da quất mạnh xuống, theo phản xạ cơ thể Tiết Đồng vội vàng lấy tay che mông lại.

Tay còn chưa kịp dùng sức giữ chặt lấy thì chóp đuôi của Long Trạch đã cuốn lấy hai tay của cô kéo lên tới đỉnh đầu, sau đó giọng nói Long Trạch vang lên: “ Đau không?.”

“ Đau lắm.” Tiết Đồng mếu máo như sắp khóc, lúc này cô mới biết chuyện gì vừa mới xảy ra, hắn dùng cái đuôi đánh vào mông cô.

“ Nếu đau, phải nhớ cho kĩ lần sau sẽ không lơ là để người khác đem bán.” Vừa nói dứt lời, Long Trạch lại quất lên mông Tiết Đồng một cái nữa.

Cái đuôi dài của Long Trạch càng ngày càng cứng lại, giống như chiếc roi gân bò, lần này Long Trạch có phần mạnh tay, cái đuôi vừa quất xuống đau rát vô cùng, Tiết Đồng run rẩy trên giường, mồ hôi lạnh vã ra, nước mắt tuôn trào: “ Đau... Đừng đánh em...”

Long Trạch thấy cô run rẩy trong vòng đuôi của mình, giọng nói lạnh lùng: “ Biết lí do vì sao anh đánh em không?.”

“ Em sai rồi. Về sau em sẽ không uống say nữa.” Tiết Đồng không nghĩ Long Trạch trừng phạt cô mạnh tay đến vậy. Cảnh tượng này giống như lúc trước bị rơi vào tay đám buôn người, bị chúng hành hạ vô cùng thê thảm.

“ Tiết Đồng, về sau nên nhìn xa một chút, đừng khiêu chiến giới hạn của anh.” Long Trạch giọng nói lạnh tựa tảng băng, vừa nói hắn vừa quất thêm một roi lên mông Tiết Đồng.

Tiết Đồng đau đến hai mắt tối sầm lại, cảm giác đau đớn da thịt thấm đến từng sợi dây thần kinh truyền thẳng đến đại não, cô không ngừng giãy dụa trong chiếc đuôi của Long Trạch, vừa khóc vừa xin tha thứ: “ Trạch, em sai rồi.”

Long Trạch không hề nương tay, cô muốn hắn dừng tay nhưng lại nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn: “ Em yên tâm, sẽ không đau bằng dùng roi đánh, anh biết chừng mực, sẽ không chảy máu, cũng không để lại sẹo.”

Tiết Đồng bị dọa đến ngây người,cô cảm nhận được cái đuôi của hắn lại giơ lên, chuẩn bị chịu tiếp một cơn đau buốt sắp diễn ra, hai mắt ngập trong nước, không ngừng cầu xin hắn: “ Đừng đánh em, sau này em sẽ không uống rượu, em không dám nữa.”

Giọng nói của cô run rẩy, vô cùng sợ hãi, cô sợ đau đớn cũng sợ khi Long Trạch tức giận.

Ăn hai roi của Long Trạch, Tiết Đồng đã trở nên hoảng loạn, khóc khản cả giọng: “ Xin anh, đừng đánh em.”

Long Trạch hạ đuôi xuống: “ Về sau còn dám như thế không?.”

“ Không có lần sau.” Giọng nói cô run run.

Long Trạch thu đuôi đang quấn lấy Tiết Đồng lại, đặt ở bên cạnh cô, hắn cũng không dỗ dành cô bởi cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai, giọng nói có phần nghiêm khắc: “ Tiết Đồng, em phải nhớ, nếu lần sau em còn khiến anh tức giận hoặc tự làm mình rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm, anh sẽ đánh nát mông em, dù sao anh có tiền để đưa em đi bệnh viện.”

“ Em nhớ rồi.” Tiết Đồng khóc nức nở, nằm trên giường khóc tu tu, nước mắt ướt đẫm cả một bên gối. Cô nghe được tiếng động Long Trạch rời giường, sau đó cửa phòng ngủ khóa lại, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng càng khiến cô cảm thấy oan ức, cho dù cô có làm sai nhưng Long Trạch không thể ra tay mạnh như thế với cô.

Cô chui vào trong chăn, nằm im trong đó, tiếng khóc lớn biến thành thút thít, âm thanh nức nở từ trong chăn truyền ra khắp phòng ngủ, tóc mai dính bết lên hai gò má, mồ hôi cũng vã ra như người vừa bị cảm.

Long Trạch trở lại giường, ngồi ở bên cạnh cô không lên tiếng. Hắn dựa người vào thành giường, ở bên cạnh nghe tiếng khóc của Tiết Đồng, sau đó nâng tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu của cô vỗ về. Một lúc sau, tiếng chuông phòng vang lên, hắn mặc bộ quần áo ngủ ra ngoài, lúc trở lại trên tay cầm lọ thuốc mỡ.

Long Trạch mở chăn, sau đó khẽ thở dài một tiếng, do dự một hồi mới đưa tay chạm lên gò má ướt đẫm của cô: “ Anh giúp em bôi thuốc.”

Tiết Đồng biết cơn tức của hắn vẫn chưa tiêu nên không dám phản kháng hắn, nhùng nhằng mãi mới hé cặp mông ra, còn lại quấn chăn kín mít giống như con ốc sên chui vào vỏ của mình.

“ Rõ ràng là em sai, còn khóc.” Long Trạch tức giận xốc chăn lên, mở nắp lọ thuốc mỡ, lấy ngón tay phết một ít rồi nhẹ nhàng bôi lên mông Tiết Đồng.

Thuốc mỡ vừa tiếp xúc với da, Tiết Đồng liền thét lên: “ Đau! Đau quá.”

Cô giãy dụa trong chăn, Long Trạch đưa tay xoa nhẹ làm dịu cơn đau, giọng hắn có chút hờn dỗi: “ Không có trầy xước, sao lại kêu đau? Anh xuống tay rất có chừng mực.”

Hắn nói đúng, cho dù lực đánh của hắn khiến lục phủ ngũ tạng của cô nhộn nhạo hết cả lên nhưng da không hề trầy xước, một lúc sau cơn đau cũng dịu đi, xem ra Long Trạch hiểu rất rõ cái đuôi của mình. Nhưng Tiết Đồng vẫn than vãn: “ Anh không phải người, muốn làm đau chết em thì cứ nói thẳng ra.”

Ánh mắt Long Trạch có chút biến động, lớp sương mù bao phủ giống như xua đi, hai tay hắn nhẹ nhàng mát xa vết thương của cô, trong lòng hắn cũng đau xót không kém: “ Anh không muốn em bị thương nhưng nếu không đánh em, em sẽ không nhớ được.”

Hắn gập người xuống, mang theo giọng mũi nói ở bên tai cô: “ Rất đau sao?.”

Tiết Đồng chôn mình ở trong chăn, không lên tiếng.

Long Trạch thở dài, cô làm ngơ như không nghe thấy lời nói của hắn.

Cơn giận của Long Trạch cũng đã tiêu tan từ lúc nào, nhưng nỗi uất ức của Tiết Đồng mỗi lúc lại dâng cao.

Long Trạch đành phải ôm lấy cô, lau khô nước mắt trên khuôn mặt của Tiết Đồng, cơ thể Tiết Đồng vẫn cứng như đá nằm trên giường nhắm chặt hai mắt lại. Long Trạch định nói gì đó nhưng lại thôi, lúc lâu sau mới lên tiếng, thủ thỉ bên tai cô: “ Tối qua em uống nhiều rượu, bây giờ có thấy khó chịu không? Muốn ăn cháo không?.”

Tiết Đồng không trả lời, chỉ im lặng nằm trên giường.

Long Trạch thấy mình làm không sai, cũng không chịu xuống nước dỗ dành cô, chỉ nằm ôm Tiết Đồng trong chăn.

Tiết Đồng thầm nghĩ, không mở miệng, không mở mắt, không làm hòa với hắn, cùng hắn đấu tranh tâm lí trên giường, đến khi Long Trạch lới lỏng vào tay ôm cô, ngỡ người bên cạnh đã ngủ. Cô dùng gáy của mình đối diện với hắn.

Long Trạch biết cô tức giận, cũng không chủ động xin lỗi, đối diện với cái gáy của cô mà sinh ra cảm giác buồn bực.

“ Phần tử bạo lực, cố chấp, hung hãn ..” Tiết Đồng mắng thầm hắn ở trong lòng, hận không thể đánh tiểu nhân, vừa đau vừa cảm thấy mình bị đối xử tệ bạc. Đợi nửa ngày không thấy hắn chủ động dỗ dành, nỗi bực trong lòng của Tiết Đồng lại dâng cao.

Long Trạch nằm ở bên cạnh cô cũng im lặng như hắn không tồn tại, một lúc lâu sau đó, cơn tức của Tiết Đồng bùng nổ, khi mở mắt hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là cái đuôi dài trắng của của Long Trạch. Hắn biết cô đã mở mắt và đang nhìn cái đuôi của mình, vốn đang ở thế lười biếng liền chuyển sang thế đong đưa hòng lấy lòng Tiết Đồng.

Tiết Đồng nhìn thấy cái đuôi liền trở nên tức giận, cảm thấy vô cùng đáng ghét nên lại nhắm mắt lại. Long Trạch duỗi thẳng người nằm bên cạnh cô, Tiết Đồng nhích người duy trì khoảng cách với hắn, ra điều không muốn đụng chạm chút nào với hắn.

Nghe thấy tiếng động, Tiết Đồng mở mắt, thấy cái đuôi dựng đứng ở trên giường, giống như một tên đáng ghét nào đó, rồi nó từ từ di chuyển tới chỗ Tiết Đồng, chóp đuôi của Long Trạch gật gù gật gù trước mắt cô,mặc dù không có mắt mũi nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy rất đáng yêu.

Hai mắt Tiết Đồng đầy căm phẫn nhìn cái đuôi của Long Trạch, tên đáng ghét nào đó đã biết điều dịch ra phía sau, chóp đuôi quay trái rồi quay phải, tỏ vẻ vô cùng đắc ý. Sau đó, nó lại đi tới chỗ Tiết Đồng, gập hẳn xuống, quay trái rồi lại quay phải, giống như một tên ngốc lắc lư không ngừng, Tiết Đồng lại trợn mắt nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ: “ Đến đây, đến đây, ta cắn chết mày.”

Nhưng, Tiết Đồng không có cơi hội đấy, cái đuôi vừa di chuyển thì giơ cao lên rồi quất một cái mạnh vào phần đuôi còn lại, tỏ vẻ vô cùng đau đớn. Tiết Đồng cười thầm: “ Đáng đời, nếu có thể đánh cả phần chóp đuôi được thì tốt.”

Không biết Long Trạch có khả năng đọc tâm thuật hay không, cái đuôi mềm dẻo của hắn quấn lại một vòng, chóp đuôi xuyên qua vòng quấn rồi đánh vào phần gần cuối đuôi, nhìn chóp đuôi bé xíu đánh vào phần gần chóp trông rất buồn cười.

Tiết Đồng giống như đã quên mất cái đuôi đang làm trò này lúc nãy là chiếc roi đánh cô, hai mắt nhìn chăm chú cái đuôi đang diễn hề, mọi sự tức giận cũng dần nguôi đi.

Cái đuôi đong đưa một lúc rồi thắt lại, vòng thứ ba, thứ tư, cái đuôi màu trắng biến thành một khối đoàn kết, đan vào nhau, cho tới khi quấn tới vòng thứ bảy, Tiết Đồng nhìn không được đành nói: “ Đừng quấn lại nữa, nhỡ không gỡ ra được thì làm sao.”

Cô chủ động lên tiếng đánh vỡ cục diện đang rơi vào thế bế tắc, Long Trạch ở bên cạnh cô nhanh chóng xoay người ôm lấy Tiết Đồng, nói: “ Không giận nữa sao?.”

Tiết Đồng lắc đầu: “ Anh tránh ra, nếu anh chán em, em cũng không thèm quan tâm tới anh.”

“ Em ngủ trên giường anh,còn nói không để ý tới anh?.” Long Trạch hơi quẫy quẫy cái đuôi, giọng nói có phần nghẹn ngào: “ Đúng là không gỡ ra được, em giúp anh được không?.”

“ Anh tự làm tự chịu. Bây giờ, em đang rất ghét cái đuôi này.” Tiết Đồng tức giận.

Cái đuôi dần giãn ra rồi đung đưa trước mắt Tiết Đồng, Long Trạch lấy lòng:” Tiết Đồng, em còn đau không?.”

Bị hắn đánh đương nhiên là đau, nhưng hắn dùng sức rất biết kiềm chế, hiện tại cũng không còn đau rát nữa, giọng nói Tiết Đồng lạnh như băng: “ Anh tự biết.”

Long Trạch lật người nằm đối diện với cô, hai gò má vẫn còn lấm tấm mồ hôi, giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: “ Đừng giận nữa, được không? Em khiến anh trở nên hồ đồ, em xem, nếu tối hôm qua không trùng hợp anh cũng tới đó, chẳng may em bị người khác đem bán thì làm thế nào bây giờ? Nghĩ thôi, anh cũng thấy sợ.”

Tiết Đồng hoàn toàn đuối lý, nhưng lúc bị hắn đánh cô cầu xin thế nào hắn cũng làm ngơ, không thèm để ý. Lúc đó, cô cảm thấy rất oan ức, giọng nói trách móc: “ Anh là kẻ có khuynh hướng bạo lực, em không dám ở cùng một chỗ với anh.”

Long Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “ Nếu không, để cho em đánh lại anh.”

“Phì” Tiết Đồng lập tức giơ tay thành nắm đấm, muốn giáng cho hắn một đấm, rồi dùng chân đá hắn, thấy cái đuôi của Long Trạch dựng đứng lên giống kẻ chờ bị trừng phạt, cô liền bật cười, giống như đã tha thứ cho hắn.