Long Trạch ở bên cạnh Tiết Đồng dùng laptop lên mạng, thấy cô tỉnh, hắn nhẹ giọng hỏi: “ Có thấy chỗ nào khó chịu?.”
Thân dưới của Tiết Đồng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng sau lần mát xa của Long Trạch cũng đỡ hơn nhiều, nhỏ giọng trả lời: “ Đỡ hơn nhiều rồi.”
Giọng nói của Tiết Đồng vẫn khàn đặc, Long Trạch rót nước nâng người cô dậy giúp cô uống nước: “ Đã đến giờ cơm chiều, tôi gọi cơm chiều mang lên, gọi cho em bát canh bổ, được không? Hay muốn ăn cháo?.”
Không chờ Tiết Đồng trả lời, lại nói thêm: “ Không được ăn cơm.”
Tiết Đồng cũng không có khẩu vị: “ Gọi canh uống đi.”
Long Trạch gọi món đều là đồ ăn nhẹ, đến bên giường nằm xuống bên cạnh cô, xoa mặt Tiết Đồng: “ Tiết Đồng, tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng, có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm khó em.”
Cô không trả lời, chỉ nặng nề khép mí mắt lại, cô chưa bao giờ gặp Liễu Lị, không ngờ lại bị cô ta ngược đãi đến gần chết, vốn dĩ cô cũng không có khả năng chống cự lại, đối với mọi việc bên ngoài chỉ cầu bình an, Tiết Đồng cảm thấy rối rắm vô cùng.
Long Trạch cũng không muốn nhắc lại chuyện này, chỉ cần hắn nhớ ở trong lòng là được rồi, rất nhanh hắn cũng chuyển sang đề tài khác, nói về những nơi đặc sắc của thành phố Y, rồi lại lên mạng tra cứu các món ăn bổ dưỡng như: canh vịt hầm, canh cá. Sau đó, Long Trạch tìm kiếm địa điểm vui chơi ở thành phố Y, tự mình sắp xếp lịch trình đi chơi cho Tiết Đồng.
Không ngừng hỏi Tiết Đồng thích ăn món gì sẽ dặn dò khách sạn chuẩn bị.
Không bao lâu, nhân viên khách sạn đẩy xe thức ăn tới, Long Trạch khoác áo cho Tiết Đồng sau đó ôm cô ngồi lên ghế, đem thức ăn dinh dưỡng đặt ở trước mặt cô. Tiết Đồng uống ngụm canh rồi ăn qua vài miếng, chỉ cần cử động nhẹ dưới chân cơn đau nhức lập tức nhói lên, Long Trạch lại ôm cô trở lại giường, giúp cô lau mặt xong xuôi, Tiết Đồng cũng chìm vào giấc ngủ.
Nừa đêm, bụng dưới khó chịu khiến cô tỉnh giấc, liếc nhìn thấy Long Trạch ngủ bên cạnh cô, sợ đụng đến chân cô nên hắn có chèn chăn ở giữa. Hai người nằm chung trên chiế giường, cô nhìn rõ thấy khuôn mặt hoàn mĩ của Long Trạch trong bóng đêm, rồi lại nghĩ hắn nằm cạnh mình vì muốn chăm sóc cho cô.
Phòng ngủ có phòng tắm, chỉ có điều phòng ngủ quá lớn, muốn đi tới phòng tắm cũng phải mất vài bước, Tiết Đồng bụng dưới khó chịu muốn ngồi dậy hai chân lập tức nhói lên, cô hít một hơi sâu, cố gắng đè nén cơn đau, tự thấy mình có thể đi vào phòng tắm, cô chậm rãi bò dậy, động tác của Tiết Đồng rất nhẹ nhưng vẫn đủ đánh thức Long Trạch.
Long Trạch ngồi dậy, mang theo giọng nói buồn ngủ: “ Làm sao vậy? Đau quá?.”
Tiết Đồng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “ Tôi muốn đi vào phòng tắm.”
“ Không được cử động, tôi ôm em vào.” Long Trạch xốc chăn của Tiết Đồng, nhanh nhẹn ôm cô vào ngực hướng về phía phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên bồn cầu, vén váy ngủ cô lên rồi kéo quần lót xuống, Tiết Đồng vội vàng đè tay Long Trạch lại: “ Tôi có thể, anh ra ngoài trước được không?.”
Long Trạch thấy vẻ ngượng ngùng của cô, liền bước ra ngoài cửa chờ, sau đó lại bế cô cẩn thận đặt trên giường, đắp chăn lại.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, cảm nhận được hơi thở nam tính của Long Trạch, hơn nữa hắn lại nằm gần đến vậy càng khiến Tiết Đồng trằn trọc không ngủ được.
Dường như nhận thấy Tiết Đồng vẫn chưa yên ổn chìm vào giấc ngủ, Long Trạch ôm lấy cô vào trong lồng ngực rộng lớn của mình, đem lại cảm giác an toàn cho cô, nhưng có điều Tiết Đồng không lí giải được rằng, lúc này đây, cô lại tham lam vòng tay của Long Trạch tột cùng.
Cô với Long Trạch luôn phát sinh quan hệ mập mờ, đối với hắn Tiết Đồng luôn cảnh giác đôi khi cảm thấy rất mệt mỏi. Tiết Đồng thừa nhận, cô rất may mắn khi gặp được Long Trạch, tuy rằng hắn là bán xà nhưng so với những người cô từng gặp thì hắn lại tốt hơn rất nhiều.
Tiết Đồng đối với Long Trạch luôn ẩn chưa sự cảm kích, đối sinh mệnh của chính cô chưa bao giờ có quyền tự chủ, hai người là lưỡng thể đối lập, nhưng hắn chưa từng có hành động nào cay nghiệt đối với cô.
Hai chân cũng không bị thương tổn gì quá lớn, qua một đêm Tiết Đồng cũng có thể tự bước xuống giường, tuy nhiên cơn đau thì vẫn còn lưu trú trong cơ thể cô, khi bước xuống bước đầu tiên đau nhức liền xộc thẳng đến não bộ. Long Trạch vẫn như cũ, cả ngày đều ở cùng với cô, để cô đi vài bước rồi ôm cô lên giường cùng hắn xem phim, thi thoảng lại tán gẫu vài câu.
Thấy Long Trạch muốn bôi thuốc và mát xa cho cô, Tiết Đồng liền cảm thấy khó xử, ngày hôm qua mê man cái gì cô cũng không biết, nhưng hôm nay hoàn toàn tỉnh táo sao có thể để hắn vén váy cô lên rồi chạm tay vào cơ thể của mình được, cô ôm chăn nói: “ Tôi có thể tự bôi thuốc.”
“ Em sao có thể, hai tay đều không dám dùng sức.” Long Trạch trực tiếp xốc chăn: “ Nhanh chút, nằm xuống.”
“ Không cần.” Bây giờ vẫn là ban ngày, Tiết Đồng trùm kín chăn.
“ Trùm chăn làm gì? Hôm nay tôi sẽ nhẹ tay.” Long Trạch vươn tay lấy thuốc.
“ Đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi thuốc, tôi có thể tự mình làm.” Tiết Đồng phản đối.
Thấy cô cứng đầu, Long Trạch cũng không muốn tranh cãi nhiều, trực tiếp kéo chăn lên, đưa tay vén váy cô lên, Tiết Đồng không chịu ngoan ngoãn phối hợp, tóm váy giãy dụa trốn hắn: “ Tôi không cần, tôi tự làm.”
“ Em buông tay, nằm xuống.” Long Trạch kéo tay Tiết Đông.
“ Anh đừng kéo váy của tôi.” Tay bị giữ chặt, Tiết Đồng tiếp tục vùng vẫy.
Long Trạch chặn nửa người Tiết Đồng, hai tay mát xa chân cho cô, thấy tay hắn vừa chạm lên da mình Tiết Đồng liền đứng thẳng dậy đẩy Long Trạch ra, hắn không dám dùng sức sợ không khống chế được lại khiến cô bị thương, hai người cứ như vậy giằng co trên giường.
Long Trạch mất kiên nhẫn, ngồi trên giường: “ Em rốt cuộc có muốn bôi thuốc hay không?.”
“ Không cần.” Tiết Đồng trả lời: “ Tôi có thể tự làm.”
“ Được, là chính em không nghe lời, đừng ép tôi.” Long Trạch bước xuống giường, cởi áo rồi từ từ tháo thắt lưng của mình.
Tiết Đồng không biết Long Trạch định làm gì, lập tức cảm thấy tình hình không ổn: “ Anh muốn làm gì?.”
Trong đầu cô dần hình dung ra được ý định của Long Trạch, Tiết Đồng luống cuống một tay kéo nhanh chăn lên người, đem nửa người dưới gói kĩ vào chăn: “ Không cho anh làm như vậy. Anh đi ra ngoài.”
Long Trạch nở nụ cười xấu xa, hắn bắt đầu cởi quần: “ Đấy là em tự tìm tới.”
“ Anh mặc quần vào … Tôi …” Tiết Đồng hốt hoảng, ngồi trên giường ôm chặt chăn trên người.
Khóe miệng Long Trạch hiện lên nụ cười đắc ý, đem quần dài đặt sang một bên, trực tiếp đi tới giường.
Tiết Đồng co rúm lại, nhìn thấy hắn chỉ mặc quần lót, quát: “ Anh ra ngoài, không cần ở đây.”
Ánh sáng vàng nhạt lóe rồi rồi cái đuôi rắn lớn hiện ra, quần lót bị nát thành từng mảnh, Long Trạch đi tới gần Tiết Đồng, cái đuôi rắn mềm mại bò lên cơ thể của cô, vòng qua ngực cô, rồi túm chặt hai tay Tiết Đồng, tách hai chân của cô ra, đem cô đặt trên giường khiến cô không thể động đậy, nhưng động tác của Long Trạch rất nhẹ nhàng, hoàn toàn sẽ không gây tổn thương gì cho cô.
Long Trạch dùng khuôn mặt đắc ý nói với Tiết Đồng: “ Em lại muốn giãy dụa à! Tôi xem em trốn thế nào.”
Hóa ra hắn muốn biến thân rắn nên mới cởi quần áo, Tiết Đồng bối rối, toàn thân bị hắn cuốn lấy, mặt dần ửng đỏ.
Đuôi hắn vẫn đang cuốn Tiết Đồng, khiến chân tay của cô không thể cử động, đuôi của Long Trạch không biết từ lúc nào đã luồn vào váy của Tiết Đông, vén váy cao tới vai, bắt đầu nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, hắn mở miệng nói: “ Không phải chỉ là bôi thuốc cho em thôi sao. Em ở trong chăn nhăn nhó cái gì.”
Tiết Đồng đều nằm gọn trong đuôi rắn của Long Trạch, đuôi của hắn mềm mại như da trẻ con, hắn nói da của cô cũng rất mịn nhưng nếu đem so với đuôi của hắn vẫn kém một chút.
Đuôi của Long Trạch ôm lấy cô, đem lại cảm giác vô cùng dễ chịu nhưng Tiết Đồng vẫn không được tự nhiên, rẫu rĩ lên tiếng: “ Anh ỷ vào đuôi của mình bắt nạt tôi.”
“ Ai bắt nạt em? Tôi không phải vì muốn tốt cho em, nếu không vài ngày nữa cũng đừng mong khỏi được.” Tay Long Trạch vẫn không ngừng động tác, bôi thuốc lên lưng cô rồi nhẹ nhàng mát xa, da cũng bớt vết đỏ.
Bôi thuốc trên lưng xong, Long Trạch lấy rượu thuốc thay cô mát xa chân, Tiết Đồng vẫn nầm sấp, mông hướng lên trên, tay Long Trạch chạm đến làn da non mịn trên đùi Tiết Đồng, sau đó lại xoa vòng quanh, Tiết Đồng cảm thấy xấu hổ chôn kín mặt trong chăn.
Long Trạch thay cô mát xa trên đùi nhưng lại tự ý đưa tay đặt lên mông cô: “ Nơi này co giãn thật tốt, sờ thật thoải mái.”
“ Không được sờ. Bôi thuốc nhanh một chút.” Hai má Tiết Đồng đỏ rực như có ngọn lửa thiêu đốt, không chịu được bàn tay Long Trạch đùa giỡn trên cơ thể mình, hai chân cô quẫy nhẹ.
Long Trạch cười nhẹ, tinh thần Tiết Đồng hôm nay khá tốt, trên người cũng không còn vết bầm tím nhiều, hắn không kiêng nể gì đem đuôi rắn của mình trượt lên làn da của cô, da của Tiết Đồng vừa mịn lại mềm như bông, vô cùng thú vị.
Tiết Đồng cảm thấy không phải, quay đầu hỏi: “ Bôi xong chưa? Còn phải mát xa đến lúc nào?.”
“ Mát xa nhiều một chút, ngày mai em có thể đi lại bình thường.” Long Trạch hiện lên nụ cười giảo hoạt.
“ Được rồi. Buông ra được không, anh cuốn lấy tôi không thấy khó chịu?.”
“Không.” Long Trạch dán bên tai Tiết Đồng, nhẹ giọng nói:” Tôi thích quấn lấy em như vậy, rất thoải mái.”
“ Buông ra.” Tiết Đồng bất mãn.
“ Sắp xong rồi.” Long Trạch nâng tay tiếp tục.
Tiết Đồng không buồn hé răng, nhìn Long Trạch buông chai rượu thuốc xuống, tưởng hắn sẽ thả cô ra nhưng hoàn toàn ngược lại.
Long Trạch hai tay ôm lấy cô, cái đuôi rắn chậm rãi chuyển động, đem hai người gần nhau hơn, Tiết Đồng vô cùng khẩn trương, vội vàng đứng lên, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương: “ Trạch, tôi đói bụng, tôi muốn ăn. Anh buông ra được không?.”
“ Đói bụng?.” Long Trạch xem thấy thời gian cũng giữa trưa, cái đuôi dài trên người Tiết Đồng vẫn đang không ngừng cọ cọ, quyến luyến không muốn rời đi, nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, cuối cùng lưu luyến buông cô ra: “ Muốn ăn gì? Tôi gọi cho em.”
Thấy hắn buông đôi rắn ra, Tiết Đồng liền lùi lại phía sau, kéo chăn lại: “ Hamburger đi, tôi muốn ăn humburger, loại thịt gà nướng.”
“ Mỗi món này?.” Long Trạch xuống giường, lấy điện thoại.
“ Thêm món khác cũng được, hay là sushi? Gọi thêm cả đồ ăn vặt.” Tiết Đồng túm chăn nói.
“ Được.” Tiết Đồng dù sao cũng là bệnh nhân, hắn cũng không muốn cô bị đói.
Lại qua một ngày, cơ thể Tiết Đồng cũng khỏe hơn rất nhiều, hai chân không đau nhức nữa, cô thầm nghĩ nên thừa cơ hội chạy về phòng mình nhưng thấy Long Trạch đứng trong phòng cô đành từ bỏ ý định.
Long Trạch cũng không lên tiếng, thấy cô không còn nhíu mày vì đau nhức nữa khuôn mặt hắn cũng giãn ra, đến giờ cơm chiều, Long Trạch nói với cô: “ Em ở trong phòng ăn cơm trước, tôi ra ngoài có việc.”
Tiết Đồng không hỏi hắn đi đâu mà chỉ hỏi: “ Anh đêm nay có trở về không?.”
“ Trờ về, tôi cũng không đi lâu.”