Hắn đứng sát vườn hoa, cái đuôi màu trắng cuốn thành khúc lớn, khuôn mặt hắn thâm trầm, im lặng đứng quan sát cô.
Hai chân Tiết Đồng nặng như đè đá, sợ hãi nhìn hắn. Hắn chừng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng, lông mi dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thân hình hắn rắn chắc tự nhiên, không phải dạng cơ bắp cứng nhắc do tập luyện thể hình mà có được.
Nếu không nhìn nửa người dưới của hắn, thì với khuôn mặt cùng với thân hình nam tính kia, hắn thừa khả năng khiến phụ nữ điên đảo vì mình.
Chỉ tiếc lúc này Tiết Đồng nào có tâm tư để 'thưởng thức' vẻ đẹp của hắn, sau lưng cô mồ hôi lạnh không ngừng tứa ra, một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: “ Tôi … tôi … chỉ là tìm … anh …. anh không cần quýt.”
Đôi mắt của hắn chớp chớp, lông mi đung đưa trong gió tựa cánh bướm, sâu trong mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Loại im lặng này khiến Tiết Động sợ hãi, lồng ngực đập liên hồi, luống cuống mở miệng nói: “ Anh … chào anh … tôi tên Tiết Đồng.”
Hắn không nói gì, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lãnh đạm như nước.
Gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh nghe xào xạc khiến người khác sợ hãi. Môi Tiết Đồng run run, thần kinh căng như dây đàn, cô cắn chặt răng, dồn hết dũng khí nói: “ Tôi sẽ không xâm phạm lãnh địa của anh, tôi có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ như có thể ném quýt cho anh chơi đùa.”
Sự khẩn trương của Tiết Đồng hắn nhìn thấy rõ, trong đôi mắt sợ hãi kia còn chứa sự kì vọng.
Hắn nhẹ nhàng trườn đuôi hướng về phía Tiết Đồng, cô sợ hãi, chân run rẩy, nắm chặt quả quýt trong tay. Thấy hắn tiến đến gần, Tiết Đồng ném quả quýt lên không trung, quả quýt như viên đạn nhỏ bay qua lùm cây rồi lao thẳng về phía bức tường cao lớn.
Hắn đưa đuôi hướng về bàn tay của Tiết Đồng, cô hiểu ý, đưa quả quýt ra: “ Cho anh.”
Dường như hài lòng với sự phối hợp của Tiết Đồng, hắn dùng cái đuôi của mình quấn lấy quả quýt, ném ra xa rồi bắt lại. Nhận thấy khuôn mặt hắn dịu hơn trước, không có ý tức giận, thần kinh Tiết Đồng nới lỏng ra, cô cố gắng mỉm cười với hắn, nhưng vì vẫn còn kinh hãi nên nụ cười khẽ giật giật: “ Anh rất đặc biệt, tôi có thể gọi anh là Trạch không?”.
Cô nhớ rõ người mang đồ ăn đến lần trước gọi hắn bằng cái tên này.
Hắn xoa cằm, xoay người đi về phía bể bơi. Tiết Đồng nhìn đuôi của hắn có chút sợ hãi nhưng so với khuôn mặt ác ma của đám bắt cóc kia thì cái đuôi trắng ấy vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều. Cho đến lúc này, hắn chưa có hành động nào tổn hại đến cô.
Việc Tiết Đồng có trong biệt thư hay không, đối với hắn đều không ảnh hưởng gì.
Tiết Đồng suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau. Hắn nằm trên chiếc ghế dài, thoải mái thư giãn. Tiết Đồng liền đứng bên cạnh hắn, cô muốn tìm chủ đề để nói, cân nhắc cẩn thận, vài lần định mở miệng nói, khẽ nhếch môi, nhưng vẫn là không dám phát ra âm thanh.
Có lẽ hắn là người thích im lặng, hắn tựa lưng vào ghế hai mắt ngắm nhìn bầu trời. Có người đứng bên cạnh, rõ ràng là phá vỡ bầu không khí của hắn, quét mắt liếc nhìn Tiết Đồng rồi ngồi dậy, không lên tiếng, đi vào trong phòng.
Tiết Đồng còn đang suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, thì thấy hắn đi ra, trên tay cầm thức ăn, để trên chiếc bàn nhỏ màu trắng dưới mái vòm trắng, nhìn cô rồi đưa mắt ra hiệu thức ăn này cho cô.
Hắn trượt đuôi đến bể bơi tiếp tục nằm trên ghế.
“ Không cần đứng cạnh tôi.”
Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, Tiết Đồng kinh ngạc, giọng của hắn rất êm tai, tựa như tiếng đàn cello, cô ngây người một giây rồi sau đó chạy tới chỗ chiếc bàn đặt thức ăn. Hắn không thích cô, nhưng cũng không ghét cô.
Thái độ này của hắn khiến Tiết Đồng thấy dễ thở hơn, hắn cho cô đồ ăn, chứng tỏ không phải là người xấu, không làm khó cô.
“ Cảm ơn “ Tiết Đồng ngẩng mặt lên nói với hắn bằng thái độ chân thành. Sau đó xoay người ngồi vào chiếc bàn, vừa ăn bánh quy vừa nhìn hắn từ xa.
Hắn có thói quen sống một mình, không thích giao tiếp cùng người khác. Sự xuất hiện của cô giống như tảng đá phá vỡ sự yên tĩnh của hắn.
Tiết Đồng thích bánh quy có vị bơ, loại điểm tâm này cô cũng có thể làm được, nếu ở đây, làm việc đổi lại bữa ăn, cũng không tệ. Với tình hình hiện tại, không thể để hắn đuổi mình ra ngoài. Qua bức tường kia, chính là địa ngục.
Hắn thích ánh nắng ấm áp của ban chiều, không thích người lạ. Nhất là vừa nhìn thấy hắn liền hét đến chói tai, hàng tháng vẫn có phụ nữ được đưa tới, hắn biết họ không dễ chấp nhận hình dạng của mình.
Hắn còn chưa kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người phụ nữ được đưa tới thì họ đã hét đến đau cả đầu. Tệ nhất là lần đưa tới người phụ nữ tóc vàng, sau khi thấy hắn, liền trở nên điên loạn.
Hắn rất muốn nói, không cần kêu, tôi không ăn thịt người.
Thế giới này vốn không chấp nhận loại người như hắn, không thể chịu được tiếng gào thét, hắn liền ném những người đó ra ngoài. Đôi khi vì quá tức giận, không nhịn được, có người bị ném văng ra ngoài biệt thự, giống như quả bóng bị ném ra xa, không hiểu sau khi rơi xuống đất sẽ ra cái dạng gì.
Vừa hay, cô gái này không ầm ĩ.
Bầu trời tối dần, hắn đi vào phòng, Tiết Đồng lập tức đứng lên, ra trước mặt hắn, cười nhạt: “ Trạch, cảm ơn anh đã cho tôi đồ ăn, có việc gì cần tôi làm không?”.
Hắn lạnh lùng nhìn cô: “ Không có gì.”