Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 21: Dưới trăng




Long Trạch nói hắn chỉ nhìn cô nấu chè là chỉ nhìn chứ ko động tay chân gì cả, hai tay khoanh trước ngực thể hiện thành ý của mình nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiết Đồng.

Tiết Đồng chỉ cảm thấy ánh mắt Long Trạch như đao kiếm vô hình đang xuyên thấu vào người cô khiến động tác nấu bếp cũng không được tự nhiên. Cô mài bột dừa cũng không được đều tay, đường cho vào chè cũng quá tay, bột dừa nấu cũng quá chín, nói chung chân tay đều trở nên luống cuống không làm nổi việc gì, múc chè ra bát cô cũng cảm thấy nồi chè này đã thất bại hoàn toàn.

Cô cũng không thử hương vị ra sao, vì Long Trạch thường là người ăn đầu tiên, cô cầm muỗng nhỏ quấy vài lần, có chút ngượng ngùng nói: “ Hôm nay nấu không được ngon.”

Long Trạch nói: “ Nhìn cũng được, để tôi thử trước.”

Hắn muốn ăn nhưng lại không động tay, liếc bát chè rồi lại nhìn Tiết Đồng, ý hắn muốn cô xúc.

Chè bột dừa vẫn chưa nguội, cô múc một thìa đặt trước miệng thổi thổi, Long Trạch nhìn vẻ mặt chăm chú của cô, khóe miệng cong lên. Hắn ăn thử thìa chè, mùi rất thơm, hơi ngọt, có chút ngấy nhưng vẫn nở nụ cười: “ Ngon lắm, tiếp đi.”

Sau đó Tiết Đồng múc từng muỗng nhỏ thổi nguội rồi xúc cho Long Trạch, cả hai người đứng trong bếp sống lưng thẳng tắp, Long Trạch mang theo ý cười nhạt, giống như đứa nhỏ đang được bón cơm, hắn rất thích Tiết Đồng đút cho hắn ăn, động tác rất quen thuộc ấm áp, nhìn cô cúi đầu thổi nhẹ từng thìa chè khiến hắn nảy sinh cảm giác ngọt ngào.

Cứ như vậy, Tiết Đồng xúc chè còn hắn phụ trách ăn hết, hắn đặt bát chè trong tay cô sang một bên, kéo tay cô đi tới sofa ngồi xuống. Hắn kéo cô ngồi bên cạnh mình, nắm chặt tay không buông, tay còn lại lấy điều khiển nhét vào tay Tiết Đồng: “Không dành tivi với cô, cô thích xem gì tự mình chỉnh đi.”

Long Trạch vòng tay qua người Tiết Đồng, nắm chặt bả vai cô, để cô dựa đầu vào vai hắn, tay còn lại thì vuốt ve bàn tay mềm mại như không xương của Tiết Đồng, nhón tay cô rất nhỏ, mềm nhẵn non mịn, lòng bàn tay ấm áp, rất thoải mái. Tay còn lại đang khoát lên vai Tiết Đồng cũng không chịu an phận, liên tục di chuyển trên người cô.

Tiết Đồng nào có tâm tình để xem tivi vào lúc này, cơ thể bị Long Trạch vây hãm, cô không ghét Long Trạch nhưng cũng không muốn phát sinh quan hệ nào đặc biệt với hắn. Động tác hắn vượt quá tưởng tượng của cô, vuốt ve vô cùng thân thiết, những hành động này chỉ dành cho hai người yêu nhau, trong lòng Tiết Đồng cảm thấy như có ‘ ngũ vị ‘ đang đánh nhau chan chát, chua – cay - mặn - ngọt – đắng đều có cả.

Nếu là trước đây, khi cô gặp gỡ một người đàn ông tuấn lãng như Long Trạch, chắc chắn cô sẽ động lòng mà nảy sinh tình cảm với hắn. Nhưng hiện tại, cô là vật phẩm được người khác mua về tặng cho Long Trạch, chỉ cần hắn một câu nói của hắn, cô sẽ vĩnh viễn biến mất trên con đời này.

Long Trạch lại khác người, cô không biết lai lịch của hắn, thân phận của hắn ra sao, hắn đối với con người sẽ như thế nào. Cô muốn trốn tránh động tác của hắn lại sợ khiến hắn mất hứng, nhưng cứ để hắn vuốt ve như này cảm thấy rất ngứa khó chịu.

Long Trạch đang cúi đầu nhìn ngắm bàn tay Tiết Đồng, cô nhìn hắn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nâu vàng quyến rũ, hiếm khi cô nhìn Long Trạch với khoảng cách gần như vậy, lông mi của hắn cũng rất đẹp, đôi môi hơi cong lên, hắn im lặng nhìn tay cô, mang theo đôi mắt giống như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật, một người đàn ông tiêu chuẩn như vậy, ai có thể nghĩ rằng hắn vốn không phải là người bình thương?

Trong tivi, vẫn chiếu bộ phim ban đầu nhưng nửa câu thoại cũng không lọt vào tai Tiết Đồng, cô chỉ cảm thấy xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập liên hồi của bản thân.

Long Trạch cái gì cũng không làm, hắn chỉ yên lặng cảm thụ độ ấm truyền ra từ lòng bàn tay của cô, để cô dựa vào người hắn, không hiểu sao lúc này hắn cảm thấy rất an toàn. Hắn ngẩng đầu, nhìn Tiết Đồng, dùng ánh mắt chân thành hỏi cô: “ Cô có phải chán ghét bộ dáng kia của tôi? Có sợ hay không?.”

Hắn chỉ là có thân rắn thôi, Tiết Đồng lắc đầu:” Ban đầu hơi hoảng sợ, nhưng sau này cũng quen, anh như vậy cũng không sao.” Lời nói của Tiết Đồng đều xuất phát từ lòng chân thành, không có nửa lời nói dối.

Long Trạch đưa tay chạm nhẹ lên má cô: “ Tiết Đồng, tôi thích cô ở bên tôi.”

Tiết Đồng không trả lời hắn, đôi mắt chỉ tập trung nhìn về phía bàn trà, thực ra lúc này cô nhìn cái gì cũng không vào mắt, trong đầu đang chấn động mạnh, cô nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, muốn tự mình trấn an bản thân. Cô chỉ im lặng dựa vào người hắn.

Không nên suy nghĩ nhiều, như vậy mới có thể sống đơn giản qua ngày.

Long Trạch nhích nhích người, làm cho cơ thể Tiết Đồng dựa sát vào hắn hơn: “ Tiết Đồng, cô muốn đi chơi sao?.”

“ Để một thời gian nữa.” Tiết Đồng nhẹ giọng trả lời.

“ Uhm, cô vừa khỏi bệnh, không nên ra gió.” Âm thanh của Long Trạch nhẹ nhàng có chút yếu ớt, bàn tay hắn không ngừng di chuyển trên cánh tay cô, có chút mơn trớn, ôn nhu mang theo vẻ cưng chiều.

Long Trạch cũng không có hành động gì khác thường, hắn chỉ cầm tay Tiết Đồng hoặc ôm lấy eo cô, hai người nắm tay nhau đi dạo vườn hoa, từ ngoại cảnh cho đến hành động lúc này rất dễ khiến người khác lầm tưởng họ là một cặp tình nhân . Cả hai cùng nhau vào bếp, thi thoảng Long Trạch lại ngẫu nhiên hành động thân mật cũng không cho cô cơ hội bài xích.

Cô biết, Long Trạch không thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, hắn cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với người ngoài, có đôi khi hắn bày ra bộ mặt trẻ con rất hồn nhiên nhưng có khi lại mang theo sự bá đạo độc chiếm cô, quyết không cho cô cự tuyệt.

Tiết Đồng tính rửa sạch bể bơi, nhìn đáy ao đầy lá khô cô bỗng nhíu mày, Long Trạch không muốn cho cô xuống dọn dẹp, kéo tay cô ân cần nói: “ Đáy bể rất trơn, té ngã không tốt lắm, để tôi làm.”

Bình thường, Long Trạch luôn tỏ vẻ lười nhác nhưng khi hắn bắt tay vào việc thì tốc độ hoàn thành lại rất nhanh, chỉ vài động tác nhỏ đống lá cây đã được quét dọn sạch sẽ, mở nước tẩy rửa hai lần đã sạch trơn bóng. Tiết Đồng thầm cảm kích Long Trạch.

Đợi bể bơi đầy nước cũng phải chờ đến tối, bầu trời trong vắt như ngọc, ánh mặt trời tản ra khắp tán lá, cây cối trong vườn trưng diện màu sắc tuyệt đẹp dưới nắng, một vườn thiên nhiên đầy đủ màu sắc, rất sinh động.

Ăn xong cơm chiều, tinh thần Long Trạch trở nên rất tốt, nghĩ muốn xuống nước bơi một lúc, ngày đó hắn mặc quần để bơi cảm thấy rất khó chịu, chật chội, hắn thực sự không quen với việc mặc quần áo.

Long Trạch lập tức nhảy xuống nước, thân rắn dài dần lộ ra bọt nước bắn tung tóe. Hắn ở trong ao bơi lội hai vòng, chiếc đuôi vàng óng tự do uốn lượn rất hưng phấn, đứng ở trong nước hỏi Tiết Đồng: “ Muốn xuống nước sao?.

“ Như vậy phải thay quần áo, rất phiền phức.” Tiết Đồng nói: “ Vẫn là không nên xuống.”

Long Trạch nở nụ cười giảo hoạt, bơi tới gần bờ: “ Bóc chuối cho tôi ăn.”

Trên bàn nhỏ có đĩa hoa quả tươi, Tiết Đồng cầm quả chuối bóc vỏ rồi đưa tới miệng cho Long Trạch, hắn cắn một miếng rồi nhìn cô nở nụ cười, dùng thân rắn dựng người lên, đứng ở trong nước nhìn cô.

Tiết Đồng đứng bên cạnh bể bơi, vừa đem chuối đặt lên miệng Long Trạch thì hắn dùng tay ôm lấy cô, Tiết Đồng cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, không tự giác được ôm lấy cô hắn, dép lê cũng rớt ra khỏi chân, ngay sau đó toàn thẫn đã ướt sũng nước.

Long Trạch cười, nói: “ Bây giờ chúng ta đều ướt, đều phải thay quần áo, cô không cần nghĩ nhiều làm gì.”

Nước trong bể hơi lạnh, vừa xuống nước Tiết Đồng khẽ run lên, Long Trạch ôm lấy cô nói: “ Một lúc nữa sẽ không thấy lạnh, tôi đưa cô bơi hai vòng.”

Tiết Đồng gật đầu, nhưng không để Long Trạch ôm mình bơi, thoát khỏi người hắn, chính mình vung tay quẫy nước, vừa định dùng chân đạp nước, cô nghĩ tới hôm nay mình mặc váy, rất bất lợi cho việc bơi lội.

Long Trạch thấy Tiết Đồng bất động, nhẹ nhàng ôm cô rồi quẫy đuôi, đưa cô bơi từ đầu bể đến cuối bể, Tiết Đồng dùng tay nắm chặt váy, rất nhanh cô đã thích ứng với nhiệt độ trong bể bơi.

Thấy cô dần thích ứng dưới nước, Long Trạch buông Tiết Đồng, đây là khu nước sâu, mũi chân cô không chạm tới được đáy bể cũng không thể tự mình quẫy nước bơi lên. Hắn nhìn chiếc váy của cô bồng bềnh trong nước như bông hoa nở rộ, còn thấy chiếc quần lót màu đỏ ẩn lộ dưới nước, giống như nhụy hoa nhỏ xinh. Đôi chân thon dài của Tiết Đồng cũng lộ ra như phiến đá cẩm thạch thanh khiết, Long Trạch bơi tới chỗ Tiết Đồng, lấy đuôi cuốn lấy cô bơi lội.

Tiết Đồng bơi tới khu nước cạn liền đứng thẳng trong nước, Long Trạch đưa tay ôm lấy cô, hắn thích nhất là ôm Tiết Đồng dưới nước, thân thể dưới nước của cô trắng nõn nà mềm mại không xương dựa vào hắn, rồi cả những đường cong mê người của cô chạm vào hắn, rất thoải mái, cảm giác gần gũi này hắn thích!

Long Trạch lên tiếng: “ Xuống dưới nước nên bơi nhiều một chút.”

Hai tay Long Trạch vòng ra sau lưng ôm cô bơi trong nước, dưới làn nước mát lạnh, đong đưa trong nước khiến cho Tiết Đồng cảm thấy toàn thân được thả lỏng, suối tóc trong nước cũng tản ra, mềm mại dập dềnh trong nước, dưới ánh trăng, hai con người đơn thuần vui vẻ đùa nghịch trong nước như hai đứa trẻ.

Long Trạch dừng lại, ôm cô, nhìn lên bầu trời: “ Đêm nay trăng thật tròn.”

Trăng tròn vằng vặc, từng đám mây trắng nhỏ xíu treo lơ lửng trên bầu trời, Tiết Đồng nhìn thoáng qua: “ Rất tròn, rất đẹp.”

Long Trạch cong khoé miệng, đôi mắt sáng bừng nhìn cô: “ Nhưng không đẹp bằng Tiết Đồng.”

Nước dâng tới cằm của cô, hai chân Tiết Đồng quẫy nhẹ trong nước, dưới ánh trăng khuôn mặt Long Trạch càng trở nên yêu mị.

Long Trạch dùng đuôi chạm xuống đáy ao, váy Tiết Đông xòe to trong nước như đóa hoa sen, đuôi của Long Trạch trong nước không ngừng làm càn, luồn vào giữa hai chân trắng tuyết của Tiết Đồng không cọ xát, chậm rãi bò lên trên.

Tiết Đồng lấy chân đá vào đuôi Long Trạch: “ Không được làm bậy.”

Cú đá của Tiết Đồng đối với hắn như cơn gió mát thoảng qua, Long Trạch coi như cô đang gãi ngứa cho hắn, nở nụ cười tà ý: “ Cũng khỏe ghê.”

Nói xong hắn dùng đuôi ôm chặt hai chân của Tiết Đồng, đặt cô vào lồng ngực của mình, đem thân hình mềm mại ấy dán chặt vào hắn. Hắn thích ôm cô, thích cô nở nụ cười, thích cảm giác trơn trượt của làn da cô, thích quấn lấy cô, chạm qua mọi vị trí trên cơ thể cô.

Nước trong bể bơi dưới ánh trắng trở hóa thành màu bạc, khuôn mặt Tiết Đồng tựa như dòng nước trong lành, ngọt mát khiến người ta muốn cúi đầu thưởng thức, Long Trạch kìm lòng không được đặt nụ hôn cánh môi phiếm hồng đầy quyến rũ kia.

Tiết Đồng không quen với hành đồng càn quấy này của Long Trạch, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng hắn lại càng ra sức ôm chặt cô, muốn động đậy cũng không được. Khuôn mặt Long Trạch vốn rất hoàn mĩ, nhưng dường như ánh trăng lại đặc biệt ưu ái hắn hơn, càng làm rõ hơn đường nét nam tính hoàn mĩ của hắn, khiến Long Trạch trở nên vô cùng yêu diễm vào lúc này, khuôn mặt người đàn ông trước mắt Tiết Đồng vô cùng mê hoặc.

Long Trạch vươn tay đỡ sau gáy Tiết Đồng, hắn chăm chú thưởng thức đôi môi căng mọng quyến rũ khiến người khác mê mẩn, hắn muốn biết rốt cuộc đôi môi kia mềm mại đến nhường nào.

Cánh môi của Tiết Đồng quả thực rất mềm, mang theo độ co giãn vừa đủ, ngọt ngào giống như bông hoa xuân chứa đầy mật ngọt, tựa như có tia điện xẹt qua não, Tiết Đồng trong lòng gợn sóng muốn đẩy Long Trạch ra, nhưng hắn lại vươn đầu lưỡi liếm lên hoa căng mọng, ngọt ngào thơm ngát trước mắt, rồi lại ở bên môi cô không ngừng trằn trọc cắn mút.

Dưới tác động kích thích của môi lưỡi, trong đầu như đang nổ tung thành hàng vạn mảnh nhỏ, cô nghiêng đầu muốn chạy trốn nhưng Long Trạch nắm chặt gáy quyết để cô cự tuyệt. Tiết Đồng đá hắn, Long Trạch càng bá đạo, tăng thêm sức, dùng đuôi cuốn chặt Tiết Đồng, khiến cô ép chặt vào người hắn, động tác Long Trạch dịu dàng nhưng lại tỏ rõ thái độ bá đạo vốn có. Toàn thân Tiết Đồng không thể nhúc nhích, chỉ biết dính sát vào lồng ngực rộng lớn của Long Trạch, toàn thân chìm trong nước tựa như cô đang dần mất đi sức lực, cả người bị Long Trạch vây hãm, không thể trốn thoát.

Long Trạch hé miệng, đem môi mình bao trọn lấy cánh hoa nở rộ kia, bừa bãi liếm láp. Tiết Đồng cảm thấy khó thở, đại não thiếu oxi trầm trọng khiến cô trở nên choáng váng, đôi mắt như có màn sương mờ phủ kín, trong màn sương mông lung huyền ảo ấy cô bắt gặp đôi mắt mênh mông gợn sóng của Long Trạch, đầy vẻ khiêu gợi.

Đầu lưỡi của Long Trạch không ngừng thăm dò khiêu khích cô, định hé miệng hít ngụm không khí thì hắn lại thừa cơ tiến quân thần tốc, vươn lưỡi vào miệng cô, chạm tới đầu lưỡi của Tiết Đồng rồi cuốn lấy, day dứt không buông. Trong nháy mắt, cả người Tiết Đồng run lên, giống như bị ngọn lửa thiêu rụi, đầu lưỡi hỗn loạn muốn tránh nhưng tránh không được, Long Trạch càng gia sức liếm mút mạnh mẽ hơn, dùng lưỡi của mình khiêu khích cô đáp trả lại. Hắn muốn hút cạn cô, muốn rút sạch ngọt ngào trong khoang miệng Tiết Đồng. Đem vị ngọt của cô quyện vào trong hắn.

Tiết Đồng giống như sa chân vào đám mây mù, không thể hít thở, toàn thân mềm nhũn, sớm đã không biết mình đang làm gì, theo bản năng cô cùng chiếc lưỡi đang càn quét kia giằng co cuồng loạn. Cảm giác như có luồng điện chạy qua người, trở nên tê dại mờ mịt.

Long Trạch chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác này, đầu lưỡi của hắn giao thoa với cái lưỡi mềm mại ngọt ngào của Tiết Đồng, hắn điên loạn mút vào cảm thấy có vị ngọt như viên kẹo, càng ăn càng không thấy đủ, càng ăn càng thấy ngọt đậm, muốn ngừng cũng không được. Đuôi rắn hắn càng gia sức siết chặt người Tiết Đồng, giống như muốn cả người cô tan vào trong hắn.

Nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, Long Trạch càng bá đạo, công thành đoạt đất, điên đảo càn quét, ngang tàn chiếm lĩnh cô, Cảm giác tuyệt vời ấy đang kích thích hắn điên cuồng, đốt cháy dây thần kinh của hắn. Hắn tham lam hút cạn vị ngọt của cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô không tha. Hắn mỗi lúc một càn quấy hơn, khai phá liên tục không dứt trong khoang miệng của Tiết Đồng từng ngóc ngách nhỏ cũng không bỏ sót. Cảm thấy tạm thỏa mãn với con đói khát đã ngủ sâu bên trong hắn, Long Trạch trở nên mềm mỏng hơn, dùng răng cắn nhẹ trên cánh môi hồng nộn đầy khiêu khích, như đang tự thỏa mãn với chiến tích của bản thân.

Ai nói hôn môi cần phải luyện tập? Chỉ cần theo cảm tính, theo bản năng là đủ. Như thế cũng có thể thiêu đốt đối phương hóa thành tro!

Long Trạch ngày càng mất kiểm soát, hắn không bá đạo liếm mút nữa mà quay sang tàn phá môi Tiết Đồng, cảm thấy hơi tê dại cô hừ nhẹ, không biết là vì sung sướng hay vì đau đớn, tiếng kêu rên của Tiết Đồng như động lực thôi thúc Long Trạch, máu nóng trong hắn lại trào lên, lúc này hắn không thể ngừng được. Tiếp tục nhấm nháp vị ngọt còn đang thưởng thức giữa chừng.