Trong phòng chỉ có ánh sáng dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, Tiết Đồng cũng lười trả lời Long Trạch, cố gắng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể không thuyên giảm mà mỗi lúc một khó chịu, cũng không biết mình ngủ được bao lâu, cô muốn mở mắt nhưng mí mắt như đang có tảng đá đè nặng,chỉ cảm giác được có ánh sáng nhàn nhạt, có bóng người, cũng không biết là mơ hay thật, cô nói mớ: “ Trạch, tôi khó chịu.”
Long Trạch vẫn chưa rời khỏi phòng, thấy cô sốt cao không có dấu hiệu giảm, hắn biết con người là loại sinh vật yếu ớt, mắc bệnh vặt cũng có dẫn đến chết người, nỗi lo lắng trong lòng Long Trạch lại càng dâng lên.
Không! Tiết Đồng sẽ không chết! Hắn muốn Tiết Đồng ngày ngày ở bên cạnh mình, ở thế giới này hắn vốn không có bạn, những thứ như tiền tài, địa vị đối với hắn đều là hư không, chỉ duy nhất có Tiết Đồng là người hắn quan tâm. Từ khi cô đến đây, cuộc sống của hắn trở nên thú vị, cảm giác day dứt trong lòng Long Trạch dâng lên, hắn ước người đang nằm trên giường chịu đau khổ kia chính là hắn. Hắn muốn thay cô bị bệnh.
Bác sĩ tạm thời không thể đến được hắn cần phải khống chế bệnh tình của Tiết Đồng, hắn nhớ lại chút kiến thức ít ỏi của mình về cách hạ sốt, Long Trạch lấy lọ cồn trong hòm thuốc rồi đem pha loãng, xốc chăn Tiết Đồng lên dùng băng gạc thấm cồn chấm lên cánh tay, gáy, trên đùi giúp cô hạ sốt. Da Tiết Đồng trở nên ửng đỏ vì sốt cao, trán của cô vẫn nóng như có ngọn lửa thiêu đốt.
Cứ cách mấy tiếng, Long Trạch lại lau cồn cho Tiết Đồng một lần, hắn cũng chỉ biết mỗi cách này có thể giúp cô hạ sốt, thuốc hạ sốt hắn cho Tiết Đồng uống vốn không phát huy được tác dụng, chết tiệt thật!. Những hạt mưa to nặng nề trút xuống mái nhà, những cây đại thụ mãnh liệt lay động trong gió, mỗi cành cây giống như chiếc doi ra vút mạnh trong gió, xa xa còn nghe được âm thanh gào thét từ biển vọng lại.
Sau nửa đêm, Tiết Đồng lâm vào trạng thái mê man, cô nói mê sảng, Long Trạch ở bên cạnh nghe được: “ Mẹ, mẹ, con sợ. Con khó chịu.”
Hắn ngồi bên cạnh Tiết Đồng, đưa tay xờ lên trán cô, nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô: “ Đừng sợ, có tôi ở đây, bác sĩ sắp đến rồi.”
Long Trạch lay người Tiết Đồng dậy để uống thuốc, nhưng toàn thân cô mềm nhũn, không sức lực hắn đành ôm cô dựa vào chính mình,lấy tay bóp nhẹ hàm rồi đặt viên thuốc vào miệng đổ nước vào miệng cô nhưng Tiết Đồng không chịu phối hợp, phun ra. Hắn bất đắc dĩ đành tiếp tục cầm viên thuốc khác rồi nhét vào miệng cô.
Cả đêm, hắn vẫn ở bệnh Tiết Đồng không rời, cho cô uống nước rồi uống thuốc, liên tục gọi điện cho Trình Thiên uy hiếp hắn, ép hắn mang bác sĩ đến bằng không sẽ thế này thế nọ, cứ thế Long Trạch lập đi lập lại nhiều lần.
Long Trạch chưa từng khẩn trương đến như vậy, hắn nằm cạnh Tiết Đồng, ôm chặt cô vào ngực, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, hắn đang khiếp sợ, hắn biết nếu sốt quá cao sẽ ảnh hưởng đến não bộ, đó là kết cục hắn lo sợ nhất. Hắn thích nhìn Tiết Đồng tươi cười, đôi khi tỏ ra sợ hắn, rồi thi thoảng lại liếc trộm hắn, ánh mắt cô dịu nhẹ như làn nước ấm, bừng sáng như ánh mắt trời.
Hiện cô đang nằm trên giường mê man, Trình Thiên nói nếu cô xảy ra chuyện gì hắn sẽ đổi cho người khác, Long Trạch cảm thấy Trình Thiên thật ngu xuẩn, hắn đâu biếtTiết Đồng không giống như những người phụ nữ khác.
Trời rạng sáng, mưa bão bên ngoài cũng ngừng hẳn, Long Trạch cả đêm không ngủ túc trực bên cạnh Tiết Đồng, tinh thần Long Trạch căng như dây đàn suốt đêm vì lo lắng cho cô.
Hơn mười một giờ trực thăng mới tới đảo, A Tống dẫn theo bác sĩ và nữ y tá, Long Trạch đứng bên cạnh lãnh đạm quan sát. vị bác sĩ trung niên cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho Tiết Đồng, thấy cô được truyền nước lúc này hắn mới yên tâm.
Long Trạch cũng không để cho y tá chăm sóc Tiết Đồng, hắn muốn tự mình làm những việc ấy, ở bên cạnh cô, nhìn từng giọt nước truyền chậm chạp nhỏ xuống,cũng nặng nề như tâm trạng của hắn hiện giờ. Cuối cùng trán Tiết Đồng cũng không còn nóng nữa, hắn thở phào một hơi, trong lòng như bỏ được tảng đá đang đè nặng. Long Trạch cầm khăn thay cô lau mặt, rồi lau người.
Long Trạch để A Tống và bác sĩ chờ trong phòng khách, đợi đến khi Tiết Đồng hoàn toàn bình phục mới được rời đảo.
----------------------
Tiết Đồng không biết mình mê man bao lâu, tỉnh lại trong phòng đã được bao trùm bởi ánh hoàng hôn, những khe sáng le lắt truyền vào phòng, bầu không khí im lặng, nhìn đến người ngồi bên cạnh cô, Tiết Đồng mới mở miệng: “ Trạch!.”
Long Trạch lập tức ngồi thẳng dậy: “ Đã tỉnh?.”
Hẳn mở đèn bàn đầu giường, đưa tay xờ trán cô, trên mặt đầy quan tâm hỏi: “ Còn khó chịu không? Có muốn uống nước không?.”
Tiết Đồng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Long Trạch, tuy rằng luôn trong tình trạng mê man nhưng cô biết hắn luôn ở bên cạnh chắm sóc cô, Tiết Đồng khàn khàn nói: “ Đỡ nhiều rồi.”
Tay vừa động đậy, mới phát hiện mình đang được truyền nước, Tiết Đồng nhìn bóng Long Trạch rời cửa khẽ nợ nụ cười cảm kích. Long Trạch mang cốc nước tới bên Tiết Đồng, giúp cô thổi rồi đặt nhẹ bên môi, Tiết Đồng uống từng ngụm nhỏ: “ Bây giờ là lúc nào?”
“ Buổi chiều, một lúc nữa trời sẽ tối.” Long Trạch đặt cốc nước ở đầu giường, nhìn cô: “ Cô vẫn sốt, tối hôm qua tôi rất sợ, tôi không thích cô bị bệnh, lỡ may cô xảy ra chuyện gì, tôi không thể tìm được người giống như cô.”
Đuôi mắt trong suốt như viên bi ve của Long Trạch tràn ngập vẻ lo lắng.
“ Sao có thể dễ chết như vậy?.” Âm thanh Tiết Đồng khàn khàn trả lời.
“ Nằm xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn giúp Tiết Đồng nằm xuống đắp chăn cho cô, động tác rất cẩn trọng, như đang nâng niu món đồ sứ quý giá: “ Buổi tối muốn ăn gì?.”
“ Không muốn ăn.” Tiết Đồng nhẹ nhàng lắc đầu.
“ Bọn họ nấu cháo, hay là muốn ăn một chút?.”
“ Có ai ở đây sao?.”
“ Có bác sĩ cùng với y tá.” Long Trạch dùng tay vén tóc dán trên mặt cô, đặt bát cháo sang một bên, nhìn cô: “ Chỉ e cô phải tĩnh dưỡng vài ngày.”
Tinh thần Tiết Đồng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sức khỏe vẫn còn trong tình trạng mệt mỏi, Long Trạch thấy sắc mặt của Tiết Đồng vẫn chưa khởi sắc, nói: “ Ngủ đi, tôi thay cô trông truyền nước.”
Long Trạch tắt đèn, Tiết Đồng bảo hắn cứ đi nghỉ ngơi, cô cũng không biết hắn có rời đi hay không, tự mình thiếp đi lúc nào không biết.
Đến tối khi tỉnh lại, trên tay cũng không còn kim truyền nước, Long Trạch bưng chén cháo đến gần Tiết Đồng, giải thích: “ Bác sĩ bảo cô đã hạ sốt, bây giờ chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày, không cần phải truyền nước nữa.”
“ Uhm”. Tiết Đồng chống tay ngồi dậy nhận bát cháo trong tay Long Trạch ăn được một nửa, hắn vẫn chăm chú nhìn cô, liền hỏi: “ Anh nhìn tôi làm gì, xuống ăn cơm đi!.”
“ Chưa nấu xong,cô nghỉ ngơi đi, chờ cô khỏe lại tôi lại đưa cô đi chơi.”
Tiết Đồng cười: “ Trạch, cảm ơn anh đã tìm bác sĩ cho tôi.”
“ Không cần!.” Long Trạch ngồi lên ghế cạnh giường, nhìn cô: “ Cô là của tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cô chết.”
Tiết Đồng bị lời nói của Long Trạch nghẹn họng, thiếu chút nữa sặc cả cháo, ngữ khí của hắn rất tự nhiên, hắn tiếp lời : “ Cháo hôm nay ngon lắm”. Ánh mắt rất phẳng lặng, cô thật sự không hiểu vì sao hắn lại đối xử tốt với cô như vậy.
Ăn được nửa bát cháo, Tiết Đồng buông bát xuống, Long Trạch đem bát đặt ở bên cạnh, đôi tay thon dài của hắn chạm nhẹ lên trán của cô, hắn muốn xác định cô thực sự đã hạ sốt, rời tay xuống hai má của Tiết Đồng: “ Cuối cùng cũng hạ sốt.”
Tiết Đồng hơi nghiêng đầu tránh tay của Long Trạch, vội vàng chuyển đề tài:” Trạch, tôi muốn uống nước.”
Long Trạch đứng dậy rót nước, hai tay Tiết Đồng cầm chặt cốc nước trong tay nhìn Long Trạch ở bên cạnh, nói: “ Trạch, anh đi ăn cơm đi, tôi không sao.”
“ Uhm.” Long Trạch vuốt cằm: “ Có việc gì cô ấn chuông trên tường, bác sĩ cùng y tá ở dưới lầu.”
Cách trang hoàng của biệt thự thật giống gia tộc hào môn, mỗi phòng đều có chuông, giống như là phương tiện để chủ nhân gọi người làm đến sai việc, Tiết Đồng nhìn chiếc nút nhỏ trên tường, ý bảo tôi đã biết, thúc giục hắn xuống dưới lầu.
Đợi Long Trạch rời đi, Tiết Đồng vào phòng tắm đánh răng, trên người cô mặc chiếc váy ngủ thêu hoa màu hồng phấn, cô nhớ mang máng đêm qua Long Trạch luôn ở bên cạnh cô, chấm cồn loạn lên cơ thể cô, mơ mơ màng màng đều không nhớ rõ liệu có đúng là như vậy không, cô lắc nhẹ đầu giúp cho bản thân thêm tỉnh táo, tạm thời không nên suy nghĩ nhiều.
Trước giờ đi ngủ, Long Trạch vào phòng Tiết Đồng, trên tay cầm hộp thuốc, mỗi hộp hắn lấy ra một hai viên, sau đó đưa cho Tiết Đồng: “ Tới giờ uống thuốc rồi.”
Tiết Đồng dựa người vào đầu giường, ngồi thẳng dậy, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy đống thuốc trên tay Long Trạch, mỗi lần uống một viên thuốc đều cảm thấy rất khó nuốt, sau khi uống thuốc xong vẻ mặt tràn đầy bất mãn.
Long Trạch bên cạnh thấy cô không tình nguyện uống thuốc, mày nhíu chặt lại. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đầy nghiêm túc:”Tiết Đồng, về sau cô không được để bản thân bị bệnh!.”
Ánh mắt của Long Trạch có chút lạnh lùng, ngữ khí của hắn giống như Tiết Đồng đang phạm sai lầm nghiêm trọng, rất ít khi cô thấy hắn có thái độ nghiêm túc đến như này, cảm thấy chột dạ âm thành có chút thấp xuống: “ Tôi cũng không muốn bị bệnh.”
Long Trạch dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, không mở miệng nói lời nào.
Trong phòng ngủ, không khí trở nên trầm tĩnh,chiếc đèn trùm trên trần nhà tỏa ra ánh sáng nhạt, Tiết Đồng hạ mắt nhìn màu chăn mình đang đắp, màu xanh lam bên trên còn thêu hoa trắng, ngón tay không tự giác xờ nhẹ lên bông hoa. Tiết Đồng suy nghĩ không biết có phải Long Trạch đang tức giận không.
Thật lâu sau, Long Trạch bước tới bên giường Tiết Đồng, thân hình cao lớn của hắn che khuất toàn bộ ánh sáng trước mắt cô, nhất thời khiến Tiết Đồng cảm thấy lồng ngực như bị đá đè.
Thầm nghĩ không biết hắn muốn gì, có phải cô mắc lỗi gì và hắn đang đợi thời cơ để giáo huấn cô?
Long Trạch cau mày lại nhìn cô chừng vài giây rồi mới thả lỏng, khuôn mặt biểu tình nhu hòa như nước, cúi người kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng nó: “ Về sau phải chú ý đến sức khỏe.”
Đôi tay thon dài của Long Trạch lại chạm nhẹ lại lên trán Tiết Đồng, cảm giác tiếp xúc với làn da trắng mịn của cô khiến sắc mặt Long Trạch tối sầm lại, không đợi cô có phản ứng hắn cúi người hôn nhẹ lên trán Tiết Đồng, nụ hôn thoáng nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rất dịu dàng lại mang cảm giác êm ái, đôi mắt Long Trạch như ngọn đèn phát sáng trong đêm, lóe ra tia đầy hứng thú: “ Cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Không quan tâm đến việc Tiết Đồng bị hành động bộc phát của hắn dọa đến ngây người như thế nào, Long Trạch xoay người thong thả rời khỏi phòng, hắn coi chuyện vừa rồi là lẽ thường tình, cảm thấy nên làm thì làm thôi!