Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 102: Trên đảo




Cả nhà cùng nhau tới thành phố Y, Long Trạch đến đứng ở trên thuyền ngắm nhìn cảnh biển xung quanh.

Trước khi rời biệt thự, đứa nhỏ đã được mặc quần áo, ở bên ngoài khoác chiếc áo da lót lông dày, Long Trạch ôm chặt vào trong ngực, nó muốn giãy giụa nhưng không thể giãy giụa được. Cha mẹ Tiết Đồng lưu luyến không rời, không nỡ rời xa đứa cháu ngoại, nhìn nó mà nước mắt bà không ngừng rơi, mẹ Tiết bế nó vài lần rồi kiên quyết đưa ra đến sân bay.

Hôm nay ra khỏi nhà, đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, dán chặt trên người Long Trạch mở to hai con mắt nhìn bầu trời, rồi những tòa nhà cao chọc trời. Đôi mắt tròn xoe đen láy đảo quanh không ngừng, nhìn bên ngoài rồi quay lại cha nó, hai tay nắm chặt vạt áo của Long Trạch, giống như nó đang sợ những chiếc xe trên đường xuyên qua người nó, làm nó bị thương.

Bởi vì hoàn cảnh thay đổi, nên đứa nhỏ này rất biết điều, bày ra bộ dáng ngoan hiền dễ bảo, không dám nghịch ngợm như ngày thường.Vì còn nhỏ nên còn chưa hiểu chuyện, theo bản năng nó chỉ biết sẽ có người bảo vệ nó, nếu nghịch ngợm sẽ gặp nguy hiểm. Ở trên máy bay, cảnh vật xung quanh lâu lâu cũng không thấy thay đổi, thế là bắt đầu tỏ ra nghịch ngợm, chui cái đầu nhỏ nhắn ra ngoài, nhìn thấy các tiếp viên hàng không xinh đẹp đi qua đi lại, liền kêu ê a thành tiếng, hai tay múa may loạn xa. Nữ tiếp viên nghe được tiếng gọi ê a của đứa nhỏ làm cho tò mò, đi tới hỏi xem có cần gì không, rồi khen ngợi đứa nhỏ. Tiết Đồng không muốn bị quấy rầy nên chỉ tỏ vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Trên du thuyền, Long Trạch tự mình lái thuyền, trong phòng Tiết Đồng đóng chặt các cửa lại, đứa nhỏ nhìn qua cửa sổ thấy những làn sóng trắng dập dềnh, rồi lại thấy nước biển xanh mênh mông một vùng, vô cùng phấn khích, hình ảnh này đối với nó còn rất mới mẻ.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, Long Trạch để thuyền lái tự động, đưa đứa nhỏ ra boong thuyền chơi, trên mặt biển là những đàn chim hải âu đang sải những chiếc cánh màu xám trắng, khi thì lướt nhẹ qua, lúc thì leo vút lên cao, đứa nhỏ nhìn theo đàn chim rồi lại chuyển con ngươi đen láy nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn về phía chân trời.

Đứa nhỏ chạy tới chạy lui ở trên boong thuyền, rồi ghé vào mép thuyền nhìn xuống dưới biển sâu, có chút sợ hãi liền rụt cổ lại. Long Trạch cởi quần biến ra cái đuôi dài rồi nhảy xuống biển, tạo lên một đợt sóng mới, đứa nhỏ mở to đôi mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Tiết Đồng ngồi ở boong thuyền cười như hoa nở mùa xuân, ánh tà dương hắt vào nửa khuôn mặt của cô, ánh lên một màu vàng diễm lệ, đứa nhỏ thì ở bên cạnh cười khanh khách. Long Trạch đã trở về hình dáng mà hắn yêu thích, ở mép thuyền ôm lấy đứa nhỏ: “Có muốn đi chơi không?”

Đứa nhỏ đương nhiên nghe không hiểu, hai mắt nhìm chằm chằm cái đuôi của cha mình, Tiết Đồng ở bên cạnh xen vào: “Con còn quá nhỏ.”

“Không sao, có anh ở bên cạnh.” Long Trạch dịu dàng nhìn đứa nhỏ, rồi ôm theo nó xuống nước.

Đứa nhỏ vừa tiếp xúc với nước liền trở về bản tính hiếu động thường ngày, hai chân ở trong nước đong đưa vài cái thì biến thành cái đuôi. Tiết Đồng ở trên thuyền kiễng chân nhìn xuống, đã không thấy đứa nhỏ đâu, chỉ nhìn thấy Long Trạch ẩn hiện dưới làn nước, rồi hắn ngoi lên chỉ vị trí của hai cha con đang chơi đùa dưới nước.

Có Long Trạch ở bên cạnh, Tiết Đồng cũng không lo lắng gì nhiều, cái đuôi màu trắng ẩn nấp dưới làn nước rồi thỉnh thoảng vung lên cao, tạo nên một cơn bọt nước màu trắng xóa. Long Trạch ở trong nước vùng vẫy thoải mái, không giống rắn cũng chẳng giống rồng. Cả hai cha con cách thuyền không xa, Tiết Đồng còn nghe được tiếng đứa nhỏ đang cười vui sướng, còn tự do bơi lội xung quanh cha nó, cái đuôi bé xíu đung đưa trong nước, giống như một tinh linh tự do du đãng. Tiết Đồng bắt đầu giận bản thân, sao mình không thể lặn xuống nước chứ, nếu không, một nhà ba người có thể tự do bơi lội.

Hai cha con ướt sũng trở lại boong thuyền, cái đuôi dài của Long Trạch uốn lượn ở trên mặt đất. Hôm nay là lần đầu tiên đứa nhỏ nhìn thấy cái đuôi của cha nó, nó trầm ngâm một lúc giống như đã tìm thấy đồng bọn, đưa bàn tay nhỏ xíu bắt lấy cái đuôi dài của Long Trạch. Đợi cho đứa nhỏ gần chạm vào đuôi mình, Long Trạch lại di chuyển sang hướng khác, đứa nhỏ nghi ngờ, giống như muốn nói: “Làm sao có thể bắt được đây?”

Sau đó nó xoay người, cái đuôi Long Trạch lại ngo ngoe trên mặt đất, đứa nhỏ trườn tới, đến trước cái đuôi định vươn tay bắt lấy thì cái đuôi lại trườn sang chỗ khác. Đứa nhỏ nắm lấy mục tiêu trước mắt, động tác trở nên vô cùng linh hoạt, giống như con báo con đang vồ mồi, vui chơi với cái đuôi.

Tiết Đồng nhìn hai cha con tự mình pha trò mà cười ra tiếng, ở trên boong thuyền có ghế tựa, Long Trạch nằm lên đó, rồi ngoắc tay với Tiết Đồng. Cô đi tới chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh Long Trạch, hắn ôm lấy cô rồi để cô tựa vào người mình, cái đuôi thì không ngừng trêu đùa với đứa nhỏ, tay phải vuốt ve cần cổ trắng nõn của Tiết Đồng, nói: “Đã lâu rồi không có tự do như vậy.”

Trời cao, biển rộng mà giống như cả thế giới này chỉ có một chiếc thuyền đang lênh đênh trên mặt biển, Tiết Đồng nói: “Có phải anh ở thành phố cảm thấy rất chán?”

“Có em, ở đâu cũng không thấy chán.” Màu da Long Trạch trắng như ngọc, toát lên vẻ yêu mị vô cùng quyến rũ.

Hắn nói xong, đưa tay chế trụ sau gáy của Tiết Đồng, cánh môi chậm rãi mút lấy đóa hoa hồng e lệ trước mắt, Tiết Đồng nhìn hắn cười, sau đó, cô từ từ nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Ánh tà dương đã đổ xuống mặt nước, phía chân trời mặt nước biển đã được nhuốm thành một mảnh vải nhiều màu sắc, từ màu xanh tới phiếm hồng, tất cả tạo nên một cảnh đẹp phong tình, biến hóa vạn trạng. Trên boong thuyền, nụ hôn từ dịu dàng chuyển sang triền miên nóng bỏng, cơ thể hai người mỗi lúc một gần, giống như hận không thể đem đối phương hòa tan vào mình. Hơi thở Tiết Đồng dần trở nên gấp gáp, bàn tay Long Trạch đã men theo vạt áo của cô xâm nhập vào trong, vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cô.

Tiết Đồng nghiêng đầu, hình ảnh nóng bỏng của hai người như đang in lên mặt biển, đầu óc hỗn độn dần trở nên tỉnh táo hơn. Ở đầu bên kia, đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, dáng người nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, hai tay nó ôm lấy cái đuôi của cha, ánh mắt nhìn chằm chằm cha mẹ đang ôm nhau, ánh mắt đầy vẻ tò mò, giống như muốn nói: “Cha mẹ đang làm gì vậy?”

Tiết Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sững sờ đứng đó, ‘xì’ bật cười một tiếng, đẩy Long Trạch ra: “Không được, con đang ở đây.”

“Sợ cái gì, hôn tiếp.” Long Trạch dùng cái đuôi gõ nhẹ vào đầu đứa nhỏ, lúc ấy nó mới hoàn hồn, tiếp tục chơi đùa với cái đuôi của cha nó.

“Anh phải làm gương cho con, nếu không sau này thành một tên quỷ háo sắc thì phải làm sao.” Tiết Đồng nhìn con đang chạy trên thuyền, nói tiếp: “Hôm nay,ở trên máy bay, con nhìn chằm chằm tiếp viên hàng không, hai mắt như muốn rớt ra, lại còn vung tay cười cười, mới bé như vậy đã thế, lớn lên rồi như nào? Chúng ta phải dạy dỗ con cho tốt.”

Long Trạch cười, đành chấp nhận lí lẽ của Tiết Đồng, sửa sang lại quần áo của cô, rồi dùng đuôi cuốn đứa nhỏ lại: “Con có cuộc sống của con, anh ngại dạy dỗ nó lắm. Đi thôi, về khoang thuyền, mặt trời xuống núi rồi, một lúc nữa sẽ có gió biển, rất dễ cảm lạnh.”

Tiết Đồng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, nói: “Đi thôi, vào ăn cái gì đó, con có đói không?”

Đứa nhỏ bây giờ có thể tự đi, Tiết Đồng và Long Trạch đi trước, nó sẽ chậm rãi đuổi kịp, ở một bên cùng chơi đùa với cái đuôi của cha.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, hình ảnh hoang dã của hòn đảo đã hiện rõ trước mắt. Tiết Đồng ngắm nhìn lại cảnh đẹp này, trước kia ở đây giống như một nhà giam nhưng bây giờ nó đã trở thành nhà của cô, cảm giác vô cùng thân thiết. Cơn gió biển ùa tới, làm lay động những tán lá trên những cây cao, dải cát trắng như đang phát sáng dưới ánh mặt trời, đây chính là một thiên đường. Khuôn mặt lộ ra nụ cười ấm áp, ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống, trên trán cô như được nhuốm một màu vàng rực của nắng mai.

Đứa nhỏ cũng cười không ngớt, trên thảm cát trắng có những vỏ sò nằm rải rác ở đó, thuyền cập bến, nó nhanh chóng lẻn xuống chạy trên bờ cát, hạt cát rất mềm, cái đuôi nhỏ của nó trườn xung quanh. Nó bị hấp dẫn bởi những vỏ sò tinh xảo, nhặt lên một cái rồi vui đùa trong tay, cảm giác rất thích thú, ở những chỗ xa cũng có nhưng tay nó ngắn với không tới, không với được, đành nhìn mẹ bằng ánh mắt chờ mong.

Tiết Đồng đi tới bên cạnh nó, hỏi: “Có cần mẹ giúp con lấy không?”

Đứa nhỏ rất hiểu chuyện, liền đưa vỏ sò vào tay mẹ, hai mắt tròn xoe còn tỏ vẻ không nỡ, hàng mi cong cong chớp vài cái rồi lại ngẩng lên nhìn mẹ, có phần lo lắng nhưng lại tỏ ra không còn cách nào khác, cuối cùng bàn tay bé xíu mới buông vỏ sò đặt vào tay mẹ, rồi lại ngẩng lên nhìn mẹ, giống như đang muốn nói: “Mẹ tuyệt đối không được làm mất đâu đấy, phải giữ gìn cẩn thận cho con.”

Nhìn thấy mẹ không vứt đi, nó lại trườn đi nhặt vỏ sò khác.

Ô tô không đỗ ở bờ biển, khoảng cách từ bờ biển tới căn biệt thự khá xa nhưng không còn cách nào khác, Long Trạch đành ôm Tiết Đồng đi về biệt thự. Hắn đi rất chậm để cho đứa nhỏ có thể đuổi kịp. Nhưng đứa nhỏ này rất không nghe lời, đi được một lúc lại nhảy ra chỗ khác nô đùa, Long Trạch giương cái đuôi lên rồi cuốn nó đi lên phía trước, đi được chừng hai mươi phút, đứa nhỏ đã thấm mệt, Long Trạch liền nhấc đứa nhỏ lên cho Tiết Đồng bế.

Rồi hắn bế bổng Tiết Đồng lên, còn cô thì đang bế con, hai bên đường tiếng chim kêu râm ran không dứt, nơi này không có tiềng ồn ã của xe ô tô, chỉ có rừng cây xanh và muôn hoa đua nở.

Phòng trên đảo so với trước kia không có gì khác biệt, chỉ có phần trang trí đã thay đổi theo phong cách của Tiết Đồng. Thuốc và đồ ăn đều được chuẩn bị kĩ, điện thoại cũng đã nối lại, phòng khách với đồ dùng trong nhà đều được thay mới.

Đứa nhỏ của hai người tên là Long Thành, sau khi trở về đảo, Tiết Đồng thường xuyên không biết con mình đang ở đâu, đi nơi nào trên đảo.

Cứ sau bữa ăn sáng, Tiết Đồng thường xuyên mất liên lạc với nó, lúc thì chạy ở vườn hoa có đôi khi lại lủi vào trong bụi cỏ vui chơi, lúc thì ở trong phòng, rồi leo lên mái nhà, chỉ khi nào đói bụng mới thấy có mặt ở nhà. Đứa nhỏ còn chưa biết nói, nhưng nó có thể nghe hiểu được lời cha mẹ, ví dụ gọi “Thành Thành” là nó biết đang gọi nó.

Tiết Đồng thường xuyên đọc sách cho con nghe nhưng Tiểu Thành Thành vốn dĩ không chịu ngồi yên một chỗ, nghe được vài câu rồi lại chuồn ra ngoài, chỉ khi lúc có mặt Long Trạch ở đấy, nó mới ngoan ngoãn ngồi yên. Long Trạch có đôi khi dùng cái đuôi đánh mông Thành Thành, không bị thương nhưng rất đau, mỗi lần bị Long Trạch đánh, nó thường mếu máo nhìn mẹ, nhìn cha bằng ánh mắt oán giận.

Mặc dù đứa nhỏ hiểu chuyện nhưng đôi khi lại gây ra nguy hiểm cho Tiết Đồng, nhất là cái đuôi của nó ngày càng khỏe. Ngày đó, Tiết Đồng đang ở trên giường chơi với Thành Thành, bỗng nó bổ nhào vào người cô giở trò, Tiết Đồng ôm lấy đầu nó. Không ngờ nó dùng cái đuôi quấn lấy cổ cô siết chặt, làm cho Tiết Đồng thở không được, ngay cả nói cũng không thành chữ, cầm tay của nó: “Buông... Buông ra...”

Cái đuôi của Thành Thành càng quấn càng chặt, Tiết Đồng kéo không ra, sắc mặt cô tái dần vì mất không khí, ở trên giường giãy giụa, Thành Thành không hề biết mình đang làm gì, chỉ biết dùng sức siết chặt.

Cũng may, Long Trạch kịp xuất hiện nhìn thấy cảnh tượng trong phòng sắc mặt hắn tái nhợt, chạy nhanh tới giường, rồi ném Thành Thành ra ngoài, ôm lấy Tiết Đồng: “ Em sao rồi?”

Tiết Đồng ho khan một trận, mãi sau mới lấy lại được nhịp thở đều đặn, không trả lời Long Trạch mà cô quay đầu tìm kiếm Thành Thành: “Anh ném con hả?”

Vừa rồi cô nghe thấy một tiếng ‘ bịch’ biết được Thành Thành bị ném xuống, rồi tiếng ‘rầm’ giống như đụng vào thứ gì đó, Thành Thành đau quá kêu lên một tiếng, sức của Long Trạch khỏe như vậy, hắn ném Thành Thành mạnh như thế kiểu gì cũng bị thương.

“Nó không sao đâu.” Long Trạch ôm Tiết Đồng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Hiện tại, con còn chưa hiểu chuyện, em yếu như thế, cách xa con ra một chút, bằng không sẽ rất nguy hiểm.”

Tiết Đồng không thấy Thành Thành đâu, sốt ruột đẩy Long Trạch ra: “Em đi xem con thế nào.”

Tiết Đồng xuống giường tìm con, Long Trạch nói cho cô chỗ của nó, Thành Thành trốn sau ghế sofa, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, nó vừa bị ăn đòn, chân va phải cạnh bàn nên đau, cổ họng còn phát ra tiếng khóc khe khẽ, nhìn thấy mẹ vội vàng trốn xuống gầm bàn, sợ hãi nhìn cô.

Tiết Đồng đau lòng, ngồi xuống dịu dàng nói với nó: “Thành Thành, ra đây, mẹ xem con có bị thương hay không.”

Thành Thành không nhúc nhích, Long Trạch dùng cái đuôi cuốn nó ra ngoài, quát: “Con có biết thiếu chút nữa con giết chết mẹ rồi không?”

Hai mắt đen láy của Thành Thành toát ra vẻ sợ hãi, Tiết Đồng vội vàng tới ôm nó, Long Trạch nói: “Chơi với nó ít thôi, để nó tự mình trưởng thành.”

“Thành Thành không phải cố ý, con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” Tiết Đồng nói.

Long Trạch cố chấp ném Thành Thành ra ngoài cửa, tuy rằng không mạnh tay như trước nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Thành Thành kêu lên một tiếng, rồi chạy đi.

Long Trạch khóa cửa lại, quay về nhìn Tiết Đồng: “Nó chỉ bị xây xát nhẹ, không có việc gì, nếu không trừng phạt nó, nó sẽ không nhớ được.”

Mặc dù biết Long Trạch ra tay có chừng mực nhưng cô vẫn lo lắng cho Thành Thành. Đến giờ cơm chiều, Thành Thành vẫn không xuất hiện, Long Trạch vẫn ở trên bàn ăn cơm như bình thường, Tiết Đồng vào phòng gọi nó: “Thành Thành, mau ra đây ăn cơm.”

Gọi vài tiếng, Tiết Đồng sợ Long Trạch lại nổi giận định lên tận phòng gọi con thì đã nhìn thấy Thành Thành đang bước từ trên cầu thang xuống, nó nhìn Long Trạch rồi quay sang nhìn Tiết Đồng với ánh mắt đầy sợ hãi, Tiết Đồng nở nụ cười dịu dàng với nó: “Con ăn cơm đi, không phải sợ.”

Thành Thành bưng bát cơm, dùng thìa tự xúc cho mình ăn. Bởi vì còn nhỏ nên phải đứng lên trên ghế mới với tới bàn ăn. Hôm nay, tuy rằng rất đói bụng nhưng vì sợ cha còn đang tức giận nên không dám đứng lên ghế ăn cơm. Tiết Đồng ôm nó đặt ngồi ở giữa cô và Long Trạch, rồi gắp thịt vào bát cho nó. Thành Thành bưng bát, ánh mắt nhìn Long Trạch, nó đang chuẩn bị xúc thìa cơm thì thấy Long Trạch nhìn nó một cái, nó sợ quá vội vàng buông bát cơm xuống.

Tiết Đồng gắp cho nó một miếng thịt gà, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ngoan, con ăn đi.”

Thành Thành vừa vươn tay cầm thìa, rồi đứng lên trên ghế, học cách gắp thức ăn của Tiết Đồng, cầm thìa xúc một miếng thịt rồi đặt cẩn thận vào trong bát của Long Trạch, hòng lấy lòng cha. Nhìn thấy Long Trạch ăn miếng thịt, nó mới im lặng cúi đầu bưng bát cơm lên.

Tiết Đồng hơi khó chịu, Thành Thành không gắp rau cho cô, quả nhiên người có sức mạnh quyết định tất cả!