Hôm sau, nhà bọn họ có một vị khách bất ngờ ghé thăm.
Thụy Ân Tư tới.
Lúc này vừa lúc Thản Đồ cùng Tô Sách thức dậy không bao lâu, bởi vì đêm qua làm lụng quá vất vả nên thắt lưng Tô Sách có chút bủn rủn… Loại tình
huống này vẫn là lần đầu tiên.
Cho dù đêm tân hôn Thản Đồ cũng không kịch liệt tới vậy.
Thụy Ân Tư đương nhiên không phải tới một mình, hắn đi vào hàng rào được
dựng tượng trưng ở ngoài sân, bên cạnh còn có cặp song sinh cùng Mạc
Lạp.
Bên người Mạc Lạp cũng không có ai đi theo, toàn bộ sứ giả
hộ hoa đều bị hắn đuổi đi—— để tránh quấy rầy khoảng thời gian hắn cùng
thần tượng ở cùng một chỗ.
Tô Sách từ nhà bếp đi ra, trên bàn là
củ cải trắng giòn rụm chua chua đã ngâm tốt, cậu đã ăn thử một chút, có
thể xem là thành công.
Mặc khác còn có ba chậu thịt luộc cùng hai bát canh rau dưa lớn, dùng củ cải chua làm món ăn có thể cảm bớt cảm
giác chán ngấy khi quanh năm đều ăn thịt.
Tô Sách nhìn thấy có khách tới, liền nói: “Mời vào!”
Thụy Ân Tư cùng nhóm người đi cùng đồng loạt đi tới, ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ đặt trong sân.
Tô Sách nói: “Nếu không ngại thì cùng nhau ăn cơm sáng đi.”
Cặp song sinh thật cao hứng, phải biết bọn họ đã lâu rồi không được ăn đồ
Tô Sách làm—— dù sao Tô Sách cũng đã lập gia đình, bọn họ cũng không thể cứ tới quấy rầy a.
Thụy Ân Tư cùng Mạc Lạp nhìn nhau, Mạc Lạp mỉm cười: “Ta thực không khách khí a!”
Thụy Ân Tư cũng nói: “Kia cám ơn đã chiêu đãi.”
Cặp song sinh cao hứng nói: “A Sách ca ca làm ăn ngon nhất!”
Lại nói tiếp, Thụy Ân Tư đối với giống cái đã kết hôn này cũng có chút tò
mò. Người này không giống những giống cái khác, lúc nhìn thấy mình, ánh
mắt hoàn toàn không có thần sắc hâm mộ. Làm người ta có cảm giác… thực
bình thường.
Thật giống như y chỉ là một người rất rất bình
thường, thái đội đối xử cũng không khác mấy với người khác—— nếu nói rõ
ràng một chút, thì có thể là hơi xa lạ một chút?
Bọn họ dù sao vẫn chưa chính thưc quen biết, xem nhẹ những nhân tố khác thì biểu hiện này kì thật rất hợp lý.
Trừ bỏ Tạp Mạch Nhĩ, đây là lần đầu tiên Thụy Ân Tư gặp một giống cái như
vậy, bất quá người này vẫn có điểm bất đồng với Tạp Mạch Nhĩ. Tạp Mạch
Nhĩ là đối tượng hắn nhất kiến chung tình.
Nhóm người ngồi xung
quanh bàn, mà Thản Đồ từ lúc nhìn thấy Thụy Ân Tư thì cả người liền căn
cứng, quả thật giống như lâm phải đại địch.
Y biết, người này
khẳng định nghe nói mình kiếm A Sách mang về nên cố ý tới xem A Sách
sống thế nào… Chết tiệc, y làm thế nào lại không đối xử tốt với A Sách
chứ!
Thản Đồ đứng bật dậy, chạy vào nhà bếp giúp Tô Sách mang chén dĩa ra ngoài.
Tô Sách quay đầu lại liếc Thản Đồ một cái, lại nhìn Thụy Ân Tư, nhớ tới
lời Mạc Lạp từng nói qua, khẽ lắc đầu. Thản Đồ này, thật đúng là…
Thụy Ân Tư rất có lễ phép, hắn cùng các giống đực tùy tiện khác hoàn toàn
bất đồng, làm người ta có cảm giác thực thong dong… Nói thật, hắn như
vậy quả thật nhìn không ra là một người thích tìm giống đực đánh nhau a.
Bởi vì có thêm ba vị khách nhân, Tô Sách lại luộc thêm một chậu thịt, ngoài ý muốn chính là sức ăn của Thụy Ân Tư không ít hơn Thản Đồ là bao. Này
đại khái là đặc điểm chung của các thú nhân có sức mạnh đi?
Sau khi ăn xong, Thụy Ân Tư đột nhiên nhìn Thản Đồ cười cười: “Chúng ta đánh một trận đi.”
…đến rồi sao! Đây là ý tưởng của Thản Đồ. Bất quá y tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Mà Tô Sách nhìn hai người, khẽ thở dài.
Quả nhiên Thụy Ân Tư không phải người có thể nhìn theo bề ngoài a…
Bất quá trong tộc thú nhân, giống đực luận bàn một chút quả thực rất bình
thường, thậm chí mỗi ngày ra ngoài săn thú chính là một trận chiến dã
tính, vì thế Tô Sách sẽ không ngăn cản.
Hơn nữa, cậu cũng muốn xem thử thực lực của vị giống cái cực mạnh trong truyền thuyết.
Thản Đồ chiến đấu cậu đã thấy qua, phi thường… xinh đẹp.
Nhất là hình thú, nó tràn ngập quang mang làm người ta hoa mắt mê muội.
Vậy Thụy Ân Tư thì sao?
Không có hình thú, hắn dùng dạng năng lực gì để chiến thắng nhiều giống đực như vậy?
Bất quá lập tức cậu liền biết.
Ngay trong khoảng đất trống trong rừng cây, Thản Đồ cùng Thụy Ân đứng đối
mặt. Mà nhóm giống cái Tô Sách, Mạc Lạp cùng cặp song sinh được an bài ở một vị trí tương đối an toàn—— có thể thấy rõ ràng trận đấu nhưng cũng
không bị hành vi dã man của bọn họ ảnh hưởng tới.
Thụy Ân Tư cùng Thản Đồ quan sát đối phương, theo động tác hơi cúi người xuống của Thụy Ân Tư, Thản Đồ cũng hành động đồng dạng.
Đây là dấu hiệu trận chiến bắt đầu——
Ngay sau đó, chính là một trận va chạm hung mãnh!
Thụy Ân Tư bán nằm trên mặt đất, hai tay chống đất, cả người bày ra tư thế mãnh thú sắp phóng tới, đây là bắt chước dã thú.
Mà Thản Đồ lại biến thành hình thú, là một đầu sư tử hoàng kim khổng lồ!
Thụy Ân Tư tuy thoạt nhìn chỉ dài bằng một nửa Thản Đồ, ngay cả hình thể
cũng không cường tráng, chính là lại phi thường dũng mãnh. Hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ thong dong tao nhã ngày thường, càng tiếp cận dữ tợn
hơn—— biểu tình trên gương mặt thực hưng phấn, hưng phấn đến mức thậm
chí có chút vặn vẹo.
Hắn đang cười, nụ cười pha lẫn chút hương vị tàn khốc.
Vẻ mặt Thản Đồ cũng có mùi tanh của máu, y đã trải qua vô số lần chiến đấu với dã thú, chính là lần đầu tiên gặp được địch nhân làm mình cảm thấy
hung hiểm.
Rõ ràng chỉ là luận bàn nhưng lại giống như đánh nhau sống chết…
Đầu móng tay Thụy Ân Tư không biết từ khi nào đã dài ra thực sắc bén, hắn
nhảy vọt tới hệt như dã thú tấn công địch nhân, phóng lên lưng Thản Đồ!
Thản Đồ ngửa đầu hất mạnh một chút, nhoáng một cái Thụy Ân Tư còn chưa đứng
vững bị y hung hăng hất ngã xuống, nhưng Thụy Ân Tư cũng nhân dịp này
cắp phập móng vuốt vào lưng Thản Đồ—— cho dù Thản Đồ phản ứng kịp lúc
nhưng vẫn để lại một vệt máu thật dài.
Máu bắn ra…
Trái tim Tô Sách không khỏi nảy lên kịch liệt.
Lần đầu tiên cậu thấy Thản Đồ bị thương nghiêm trọng như vậy…
Thụy Ân Tư quả nhiên rất lợi hại.
Có thể vì thể hình nhỏ hơn nên động tác Thụy Ân Tư phi thường linh hoạt,
hình thái của hắn hệt như một đầu dã báo chưa trưởng thành, so với loài
báo trưởng thành lại càng sắc bén hơn.
Hắn phi thường… đáng sợ.
Tô Sách nhìn hai bọn họ chiến đấu. Nếu nói Thản Đồ tràn ngập sức mạnh,
nhanh nhẹn cùng dũng mãnh thì Thụy Ân Tư chính là tràn ngập dã tính, tàn bạo cùng hung ác.
Cậu thậm chí không biết mình nên hình dung thế nào.
Mạc Lạp cùng cặp song sinh ở bên cạnh đã nhìn đến ngây người, tầm mắt si mê dừng trên người Thụy Ân Tư—— trước kia, mặc dù đã biết nhưng chưa từng
được thấy tận mắt thế này—— làm bọn họ cảm giác được luồng sức mạnh dị
thường này làm người ta chấn động không thôi!
Động tác của Thản
Đồ cũng thực nhanh nhẹn, nhưng vẫn không thể so với Thụy Ân Tư… Không,
không phải Thản Đồ chậm mà là Thụy Ân Tư thật sự quá nhanh!
Không bao lâu sau, vết máu trên người Thản Đồ lại càng nhiều hơn, nhưng y lại không có cách để lại bất cứ vết thương nào trên người Thụy Ân Tư.
Thụy Ân Tư thật sự lợi hại…
Tầm mắt Tô Sách đuổi theo Thản Đồ, cậu cảm giác máu tươi đã nhuộm màu bộ
lông sáng rực kia thành màu đỏ, làm cậu ngày càng lo lắng hơn.
Cậu phát giác chính mình vẫn còn xem thường sự nguy hiểm của thế giới này…
Có lẽ vì trước kia Thản Đồ biểu hiện quá mức cường hãn nên mặc dù biết
đây là một thế giới dùng thú tính cùng sức mạnh quyết định, nhưng vẫn
không chân chính cảm nhận được, nhóm giống đực khi chiến đấu… thật sự có thể không thể quay lại được nữa.
Cho dù cường hãn như Thản Đồ cũng vậy.
Nếu y cũng gặp phải một cường giả như Thụy Ân Tư thì phải làm sao bây giờ? Thậm chí còn mạnh hơn cả Thụy Ân Tư…
Lúc này, trong lòng Tô Sách đột nhiên hạ một quyết tâm.
Trận chiến của Thản Đồ cùng Thụy Ân Tư ngày càng gay cấn, bóng dáng hai
người quấn lấy nhau, tốc độ mau tới mức làm nhóm giống cái cơ hộ không
thể bắt kịp——
Ngay sau đó, Thản Đồ tìm được một khoảng trống, y
nâng móng trước, nặng nề vỗ lên lưng Thụy Ân Tư, cái miệng khổng lồ cũng hướng về cổ hắn mà cắn—— chiến đấu quá mức kịch liệt, y thậm chí quên
mất đây chỉ là một trận luận bàn mà thôi.
Nhưng Thụy Ân Tư cũng
nâng tay, hắn dùng lực vỗ mạnh tới trước—— thế nhưng có thể đỡ được móng trước của Thản Đồ, tiếp đó nghiêng đầu, hung hăng ném thân thể khổng lồ của Thản Đồ ra ngoài!
Lúc đó, răng nanh của Thản Đồ vừa chạm tới da cổ hắn, liền lướt qua da.
Ngay cả một chút trầy da chảy máu cũng không có.
Thản Đồ chiến bại.
Thụy Ân Tư vỗ vỗ bụi đất trên người đứng lên, khôi phục bộ dáng phong độ trước đó.
Mà Thản Đồ rung rung lông mao đứng dậy, biến thành hình người, chậm rãi đi về phía Tô Sách.
Da dẻ bên ngoài của y máu me giàn giụa, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng kì thực bị thương không nghiêm trọng lắm.
Thụy Ân Tư không hạ sát thủ, mà bản thân Thản Đồ cũng tránh được những phần nghiêm trọng.
Chính là cảm xúc của Thản Đồ hiện giờ thực suy sụp.
Y liếc mắt nhìn Tô Sách một cái, ủ rũ nói: “A Sách, ta thua…”
Tô Sách lắc đầu, lộ ra nụ cười nhẹ: “Thản Đồ, ta tin tưởng lần tiếp theo ngươi sẽ thắng.”
Tinh thần Thản Đồ tốt lên nhiều lắm.
Tô Sách lại hỏi: “Miệng vết thương… có đau không?”
Ánh mắt Thản Đồ sáng rực lên: “Không đau!”
Thụy Ân Tư ở bên cạnh thấy một màn này, không nói thêm gì. Theo hắn thấy,
đôi phu phu này ở chung rất tốt, mà thực lực của Thản Đồ này trong số
những giống đực hắn từng gặp qua thì khá tốt.
Hắn không chút lưu tình nhưng người này lại có thể chống đỡ dưới tay hắn lâu như vậy.
Nếu vậy, giống cái này hẳn cũng không có chuyện gì. Thụy Ân Tư cảm thấy,
chuyện quan trọng hiện giờ là truy đuổi bầu bạn của mình tới tay—— được
rồi, thẳng thắng mà nói thì hắn bị bầu không khí của đôi này kích thích.
Thụy Ân Tư không đi tới, chỉ từ xa xa nói tạm biệt với Tô Sách cùng Thản Đồ.
Mạc Lạp cùng cặp song sinh bám sát bên cạnh Thụy Ân Tư, cặp song sinh nháy
mắt vài cái với Tô Sách, Mạc Lạp thì mỉm cười trêu ghẹo một chút.
Lúc Thụy Ân Tư xoay người định rời đi, Tô Sách đột nhiên nhớ ra một chuyện liền gọi hắn lại.
“Thụy… Thụy Ân Tư, xin đợi một chút!” Nghĩ nghĩ, vẫn dựa theo thói quen của mọi người trong bộ lạc mà gọi thẳng tên.
Thụy Ân Tư quay đầu lại: “…có chuyện gì sao?”
Tô Sách cố nén trái tim kích động, hỏi: “Thụy Ân Tư, ngươi từng đi qua rất nhiều nơi, ta muốn hỏi một chút…”
“Ta muốn hỏi, ngươi có từng gặp qua một người không?”
“Cũng là giống cái, so với ta cao hơn một chút, cũng cường tráng hơn một chút. Tóc đen, cười rộ lên thực sáng lạn.”
“Còn có, người này không thông thạo ngôn ngữ.”