Tô Sách bắt đầu hồi tưởng lại hai lần cậu bị ngất xỉu trước đó, thầm nghĩ, hẳn là bởi vì thể chất biến hóa đi… Bởi vì cậu cảm nhận rất rõ ràng, ở
lần thứ hai ngất xỉu, răng nanh cậu lại càng cứng hơn một chút,
Nhưng phản ứng của lần đầu cùng lần hai không giống.
Lần đầu là cả người đau đớn, sau đó thì lại nóng lên… Còn hiện tại thì lại phát đau.
Giờ là buổi sáng, treo trên cao chính là mặt trời—— tạm thời xưng hô là vậy đi, mà lúc phát sốt hình như là sau khi ngồi dưới ánh trăng.
Này tựa hồ thuyết minh chút vấn đề.
Mà có thể làm cơ thể phát sinh biến đổi lớn như vậy, Tô Sách có một cách nói khá chuẩn xác, đại khái là—— xạ tuyến.
Xoay quanh thế giới này có hai mặt trời cùng mặt trăng, lượng xạ tuyến chúng nó phóng ra hoàn toàn bất đồng, luân phiên tác dụng tới các sinh vật
trên thế giới này, làm sinh vật có trí tuệ—— thú nhân—— vì sự sinh sản
của chủng tộc, đã khiến cho bọn họ tiến hóa theo hai phương thức bất
đồng. Một loại là giống cái, một loại là giống đực.
Giống đực bảo hộ giống cái khỏi kẻ thù bên ngoài đồng thời có được thức ăn, giống cái sẽ dưỡng dục đứa nhỏ, chăm sóc gia đình, phân công rất hoàn hảo.
Mà xạ tuyến này đối với các sinh vật khác cũng có tác dụng bất đồng, chính là hiện giờ Tô Sách không có đủ tư liệu, không thể phân tích.
Tô Sách là người địa cầu, sau khi tiến vào thế giới này, mới đầu vì ‘khí
hậu không hợp’, hoặc xạ tuyến chưa thể công phá vòng phòng dịch trong cơ thể vì thế chưa có phản ứng. Nhưng thời gian dài, hệ thống phòng dịch
rốt cuộc không thể ngăn cản loại cải tạo này, những biến hóa nhỏ trong
cơ thể tích lũy bắt đầu bộc phát trong nháy mắt.
Chẳng qua Tô
Sách có thể đoán được, bởi vì thể chất người địa cầu so với thế giới này mà nói quá yếu ớt, vì thế cậu không thể bị cải tạo thành giống đực——
khó khăn quá lớn, vì thế phương hướng tiến hóa hẳn là thiên về bên giống cái, cũng vì thế mà trên người cậu không có những biến hóa mọc lông rậm linh tinh, chỉ có thể chất tốt hơn rất nhiều, khí lực cũng lớn. Làm cậu có thể thích ứng thế giới này tốt hơn, có thể tiếp tục sinh tồn.
Hiện giờ tựa hồ đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất, hai lần ngất xỉu
trước hẳn là vì trong nháy mắt có biến đổi quá lớn, cơ thể bắt đầu tiến
hành cơ năng chữa trị, sau đó biến hóa vẫn còn tiếp tục nhưng không còn
nghiêm trọng như bị ngất xỉu nữa.
Như vậy tốt lắm.
Tô Sách không ngại xạ tuyến này mang tới phản ứng gì, dù sao cậu đã quyết định
sẽ làm người của thế giới này. Như vậy, có thể thích ứng thì sao lại
không cần chứ?
Ít nhất sau này không cần chỉ ăn thịt băm, trồng trọt này nọ cũng có thêm chút tự tin.
Có lẽ còn có những nguyên nhân khác, nhưng chỉ có thể chậm rãi phát hiện.
Nghĩ thông suốt điểm này, cậu liền cầm hai chén gỗ đi tới bên kia rửa.
Xem xem, trước kia cậu chỉ có thể cầm một cái, nhưng hiện giờ một tay một cái hoàn toàn không thành vấn đề.
Theo yêu cầu của Tô Sách, Thản Đồ đặt hai thùng gỗ cao khoảng nửa thân người ở bên ngoài nhà bếp, bên trong chứa đầy nước, còn có một gáo múc nước
nhỏ.
Tô Sách thường cùng Thản Đồ rửa chén ở đây, số nước dầu mở
khi rửa chén được đổ vào một thùng gỗ, sau đó Thản Đồ định kì sẽ khiêng
vào rừng tưới cho đám cây cối—— kì thật chính là đổ đi.
Cũng may cây cối rất nhiều, vấn đề tinh lọc này nọ hẳn không thành vấn đề.
Vừa mới rửa sạch chén dĩa xong, Tô Sách đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh ồn ào, cậu đặt chén vào tủ, sau đó đi ra ngoài.
Hóa ra Thản Đồ dẫn theo một đám người đến.
Nhìn kĩ, đều là giống đực cao lớn.
Thản Đồ thấy Tô Sách ra ngoài, liền dùng sức phất tay: “A Sách! A Sách!”
Tô Sách nhìn y: “…Này là khách sao?”
Thản Đồ ngây ngô cười, gãi đầu: “Không phải, bọn họ tới hỗ trợ a.”
Tô Sách gật đầu: “Thế giờ ta có cần làm gì không?”
Thản Đồ nhếch miệng: “A Sách đi cùng ta tới chỗ tộc trưởng một chuyến, chúng ta thỉnh hắn chủ trì a.”
Nghĩ nghĩ, Tô Sách lại giương mắt nhìn qua nhóm giống đực, nói: “Thản Đồ,
ngươi không giới thiệu ta một chút à? Còn có ngươi nói hỗ trợ…”
Thản Đồ ‘a’ một tiếng nhớ ra: “Chúng ta phải kết hôn, phòng ở quá nhỏ nên
xây dựng lại, hai chúng ta còn chuyện phải làm nên nhờ bọn họ tới xây
giúp.” Y sợ Tô Sách trách mình vội vàng, liền nói thêm: “Trong bộ lạc
đều làm như vậy.”
Nghe Thản Đồ giải thích xong, Tô Sách biểu hiện mình đã hiểu.
Tiếp đó Thản Đồ bắt đầu giới thiệu nhóm giống đực này.
“Sâm Hán, La Ni, Tạp Lợi Đặc, Sam, Hưu Tư, Bối Lợi Nhĩ…” Thản Đồ chỉ ngón
tay về phía đám người, chỉ đến người nào, đối phương lập tức ưỡn ngực,
Tô Sách có thể nhìn ra cá tính bọn họ đại khái đều rất phóng khoáng,
người như Thản Đồ khá hợp với loại này. Mà màu tóc bọn họ phần lớn bất
đồng, tóm lại màu đậm chiếm đa số, nhìn không ra hình thú là gì.
Đến người cuối cùng, Tô Sách sửng sốt một chút.
Giống đực này cũng đồng dạng cường tráng, nhưng tương đối mà nói, thể hình lại thiên về loại thon dài.
Người này có mái tóc dài màu xanh thẫm, thực thẳng xỏa dài trên lưng, ngũ
quan giồng như được dao sắc gọt dũa, có cảm giác rất sắc bén, ánh mắt…
cũng là màu vàng, nhưng làm người ta có cảm giác rất lạnh nhạt…
Vừa thấy đã biết rất khó tiếp cận.
So với những giống đực Tô Sách thấy trước đó rất khác biệt.
Thản Đồ phát hiện biểu tình Tô Sách thì sáp qua nắm lấy vai cậu nói: “Này
chính là người ở gần nhà chúng ta nhất, A Nhĩ Sâm.” Sau đó áp sát bên
tai người trong lòng, thì thào: “Hình thú của hắn là mãng xà, trong bộ
lạc rất hiếm thấy.”
Tô Sách thật cẩn thận nhìn giống đực này, quả nhiên có cảm giác của sinh vật họ lân trùng, bất quá nếu đã nguyện ý
tới hỗ trợ thì kì thực cá tính cũng không lạnh lùng đi.
Nhìn thú nhân xung quanh một cái, Tô Sách khẽ gật đầu: “Cám ơn mọi người.”
Nhóm giống đực lần đầu tiên thấy giống cái nghiêm túc, lễ độ nói cám ơn bọn
họ như vậy, có chút câu nệ, bất quá cá tính vốn có làm bọn họ rất nhanh
loại bỏ vấn đề này, đều đồng loạt cười nói: “Thản Đồ muốn kết hôn, hỗ
trợ là nên làm!”
Lại có người nói: “Thản Đồ chính là người cực mạnh trong chúng ta, chị dâu, vận khí ngươi không cồi a!”
‘Cực mạnh’ vừa nói ra thì Tô Sách cũng hiểu một chút, người có thể làm Thản
Đồ xem là uy hiếp hẳn cũng là ‘một trong cực mạnh’ đi.
Bất quá, Tô Sách hiện tại càng để ý tới hai chữ ‘chị dâu’ hơn.
Đương nhiên, đối với vị trí của cậu thì thú nhân này cũng không gọi sai, chính là… Tô Sách nhìn hắn: “Gọi ta A Sách là được.”
Giống đực kia hoàn toàn không nghĩ nhiều, lập tức nghe lời thay đổi xưng hô: “A Sách, Thản Đồ là tên tốt!”
Tô Sách nhếch khóe miệng một chút: “Ta biết.” Lại nhìn về phía những người khác: “Mọi người cũng có thể gọi ta như vậy.”
Chờ Tô Sách nhận biết hết mọi người, Thản Đồ đã có chút nôn nóng, tỷ như đã mất kiên nhẫn mà dùng chân cọ cọ trên mặt đất linh tinh… Thật giống như khi còn nguyên hình.
Y đã mời hết khách nhân, chính là chỗ tộc
trưởng cần phải đi cùng giống cái, nếu không nghi thức buổi chiều chỉ sợ phải ngâm nước nóng.
Tuy tộc trưởng tuyệt đối sẽ không khó xử y…
Có lẽ vì đã sống với đối phương một khoảng thời gian, Tô Sách cảm giác
được tình tự của người bên cạnh, liền nói mấy câu với nhóm giống đực,
sau đó ngẩng đầu nhìn bầu bạn tương lai: “Thản Đồ, không phải còn có
việc sao?”
Cảm xúc Thản Đồ trong nháy mắt tốt lại: “Đúng vậy A Sách, chúng ta mau tới chỗ tộc trưởng đi!”
Thái độ vội vàng quá mức làm nhóm giống đực có mặt ở đó đều đồng loạt phát ra tiếng cười to cùng huýt sáo xua đuổi.
Người gọi là Tạp Lợi Đặc kia cười thực khoa trương: “Thôi, chúng ta đừng nói
chuyện với A Sách nữa, bằng không Thản Đồ sẽ nhào tới đánh một trận a!”
La Ni ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy a Tạp Lợi Đặc, ta còn xấu hổ giùm y a, A Sách ngươi không nên ghét bỏ y a!”
“Thản Đồ chỉ mới trưởng thành thôi, thông cảm đi…”
Thản Đồ bị chọc tới lúng túng, siết nắm tay tiến tới hai bước: “Các ngươi còn tiếp tục thì đừng trách ta!”
Lúc này A Nhĩ Sâm bước qua, tuy vẫn không mỉm cười gì nhưng hơi thở xung
quanh lại hòa hoãn hơn rất nhiều, không nói một lời nào nhìn chằm chằm
nắm tay Thản Đồ.
Thản Đồ tức muốn chết: “…A Nhĩ Sâm! Sao ngươi cũng hùa theo a!”
Vài giống đực sáp tới cạnh A Nhĩ Sâm, đều siết nắm đấm nhìn y: “Thản Đồ,
phải biết chúng ta đều là đàn ông độc thân a!” Con ngươi dựng đứng của A Nhĩ Sâm phát ra một tia sáng lạnh.
Thản Đồ nghiến răng.
Lúc này, Tô Sách ở phía sau kéo quần áo y một chút.
Thản Đồ quay lại, nhìn ánh mắt còn mang theo ý cười của cậu, cơn tức cùng nôn nóng nhất thời tan biến.
“Thản Đồ, chúng ta đi thôi.”
Thản Đồ đáp ứng: “Nga, A Sách.” Y ôm Tô Sách chạy về phía lều lớn của tộc
trưởng, còn không quên quay đầu quơ nắm tay với đám người kia: “Chờ tới
lúc các ngươi kết hôn thì biết, hừ!”
Đáp lại y chính là một trận cười vang càng lớn hơn.
….người trong bộ lạc này quả thực hòa thuận như cậu đoán. Tô Sách nghĩ vậy.
Thản Đồ cùng Tô Sách hướng về phía lều lớn đi tới, trong bộ lạc tuy nhân số
rất nhiều, chính là Thản Đồ chỉ mời một bộ phận, nhưng sau đó tin tức
này được mọi người không ngừng truyền miệng cho nhau, vì thế dọc theo
đường đi hai người tiếp nhận nhiều nhất chính là những lời chúc phúc đầy thiện ý.
Vì duy trì bộ lạc cùng hạnh phúc của tộc nhân, mỗi khi có cặp tân nhân sắp sinh ra, tất cả mọi người đều phi thường vui vẻ.
Tô Sách từng nghĩ mình phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể thân thuộc với nơi này.
Nếu trước kia cậu ở bộ lạc chỉ vì sinh tồn cùng thành ý của Thản Đồ thì hiện giờ không chỉ như vậy.
Cậu đã quy nạp mình vào quần thể này… Đã lâu không có cảm giác ‘gia đình’.
Tộc trưởng đại khái cũng sớm nhận được tin, lúc hai người tiến vào lều thì
hắn liền giang rộng hai tay ôm lấy—— đương nhiên là ôm Thản Đồ.
Hắn dùng sức vỗ vai Thản Đồ: “Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!”
Trước kia nhìn thấy đứa nhỏ này lần lượt bị giống cái chủ động theo đuổi bỏ
mặc, hắn còn tưởng đời này đứa nhỏ này sẽ không tìm được bầu bạn! Không
ngờ đi ra ngoài một chuyến liền mang về một người muốn kết hôn.
Tát Tháp lại nhìn về phía Tô Sách, giống cái mới gia nhập bộ lạc, hắn vốn
nghĩ Thản Đồ phải theo đuổi một thời gian thật dài, không ngờ lại nhanh
như vậy.
Này thực sự cũng thuyết minh đối phương hiểu được quý
trọng, không phải sao? Tát Tháp tinh tường thấy được ánh mắt của giống
cái có chút nghiêm lúc này khi nhìn Thản Đồ chính là ôn tồn.
Xem ra, giống cái này thực tâm muốn cùng Thản Đồ chung sống cả đời—— trong bộ lạc lại xuất hiện một cặp tân nhân.
Thực không có gì so với việc này tốt hơn.