Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 16: Tắm rửa




Đun một khoảng thời gian dài để dầu mỡ lắng đọng dần dần hòa tan trong nước ấm, sau đó lại dùng nhựa cây rửa lại một lần, lượng công việc phi thường lớn.

Cho dù Tô Sách vừa mới nghỉ ngơi, hơn nữa tinh lực dư thừa, sau khi làm xong cũng đổ một thân mồ hôi nóng. Đương nhiên, Thản Đồ cũng giúp không ít việc… Tỷ như di chuyển rất nhiều chén bát, tỷ như đổ thùng nước bẩn cùng múc nước sạch, tỷ như lúc cặn dầu quá ngoan cố thì phải dựa vào y dùng vải bố cọ rửa từ từ.

Trong lúc đó, hết thảy đều do Tô Sách ra lệnh, mà Thản Đồ chỉ cần nghe lệnh hành động là được.

Mà Thản Đồ chăm chỉ làm việc cũng loại bỏ bất mãn của Tô Sách vì làm nhà bếp trở nên dơ bẩn như vậy.

Lúc hết thảy không sai biệt lắm đã làm xong, Thản Đồ định đem chén bát đã rửa sạch đi cất thì cánh tay lại bị Tô Sách kéo lại.Y quay đầu, nhìn thấy sắc mặt người trong lòng có chút khó xem.

Thản Đồ có chút lo lắng: “A Sách?”

Tô Sách hít sâu, bình tĩnh nói: “Thản Đồ, ngươi cảm thấy…” Ngừng một chút: “Hủy cái nhà bếp kia rồi xây lại cái mới tiện hơn hay dọn dẹp nó sạch sẽ tiện hơn?”

Tình huống trong nhà bếp thực sự rất thê thảm, căn bản không thể đặt chân, Tô Sách tuyệt đối không cho phép đặt số chén bát mình thật vất vả mới rửa sạch vào nơi đó!

Thản Đồ bừng tỉnh, y cười ngốc hề hề: “A Sách, ngươi chờ ta a.” Sau đó y xoay người chạy tới, uốn thân biến thành sư tử hoàng kim thật lớn, sau đó lui ra sau vài bước, đạp một phát——

Ầm!

Phòng bếp hoàn toàn sụp đổ, sau đó sư tử hoàng kim nhanh chóng quyền đấm cước đá đạp bay những mãnh gỗ đi thật xa, không bao lâu sau lại nghe rầm rầm một trận, giống như tất cả đều rơi vào một cái hố, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu nữa.

Thản Đồ chạy trở về, vẻ mặt vui vẻ lấy lòng như tranh công.

Tô Sách trầm mặc một chút, nâng tay sờ sờ đầu sư tử nằm úp sấp trước mặt: “Biến trở về đi.

Thản Đồ lập tức biến đổi.

Tô Sách nhìn thấy áo da cùng quần dài trên người y, có chút nghi hoặc: “…Ta đã sớm muốn hỏi, Thản Đồ. Lúc ngươi biến thân, quần áo biến đi đâu?”

Thản Đồ sớm đã thành thói quen người trong lòng không biết những điều thường thức, lúc này cũng không hỏi nhiều, liền nói: “Bộ quần áo này chính là da lông của ta a. Giống đực chúng ta sau khi biến thân nếu không cố ý thu hồi, da lông sẽ có thể biến thành quần áo che đậy cơ thể, hơn nữa còn rất thích hợp.”

Xem ra không chỉ khống chế bản thân biến thân, ngay cả da lông cũng có thể nghe lời như tay chân… Tô Sách gật gật đầu: “Hóa ra là vậy.” Lại hỏi: “Hiện giờ xây dựng phòng bếp luôn hay để mai làm?”

Thản Đồ nghĩ một chút nói: “Làm giờ luôn đi, ngày mai ta mang A Sách đi dạo trong bộ lạc một chút.” Sau đó cười nói: “A Sách phải sống ở đây, vẫn sớm quen thuộc thì tốt hơn. Hơn nữa ta muốn để A Sách quen biết vài giống cái, sau này lúc ta ra ngoài đi săn, A Sách sẽ không tịch mịch.”

Tô Sách ngẩn người, ngón tay cọ cọ mũi: “…hảo.”

Nhóm giống đực thú nhân kiến tạo phòng ốc rất thuần thục, Tô Sách ngồi ở một bên, cầm một cái chén gỗ để thích ứng, nhìn Thản Đồ làm việc.

Đầu tiên là hung hăng dùng tay bẻ gãy một cây cự mộc, sau đó dùng tay xé lớp vỏ cây, lại dùng một thứ sắc bén không biết làm bằng chất liệu gì róc sạch cành nhánh trên thân cây, tiếp đó bổ khúc gỗ thành đủ hình dạng, cuối cùng đóng lại cùng một chỗ, hơn nữa còn đóng chặt bốn cây trụ thô to xuống đất… Cả quá trình lưu loát sinh động như mây bay nước chạy, Thản Đồ làm phi thường thoải mái, không quá lâu liền hoàn thành.

Phòng ốc mới có mùi hương thơm mát của gỗ, Tô Sách bị Thản Đồ kéo vào trong nhà gỗ lớn bằng phân nửa phòng ở hai tầng bên kia, phát hiện không gian so với lúc trước lớn hơn rất nhiều.

Thản Đồ thấy Tô Sách lẳng lặng đánh giá nhà bếp trồng rỗng, có chút cẩn thận hỏi: “A Sách, chỗ này còn cần làm thêm gì không?”

Tô Sách thực nghiêm túc đi tới, đi tới vị trí chính giữa thì nói: “Ở đây dựng một vách tường chia thành hai phòng, bên trong lấy đá chồng lên để đặt nồi, còn mở thêm một cái cửa sổ, còn bên ngoài thì làm một cái bàn cao tới thắt lưng ta, chiều dài thì tới cửa, độ rộng cỡ cánh tay ngươi. Làm thêm một cái tủ để ở góc phòng, dựa vào tường, chiếm giữ cả mặt tường.”

Thản Đồ lắng nghe thực cẩn thận, sau đó hệt như gió xoáy chạy ra chạy vào, công cụ trong tay lộp bộp một trận, làm giống hệt như lời Tô Sách nói.

….Lúc này rốt cuộc mới có bộ dáng của nhà bếp.

Tô Sách hài lòng gật đầu, lúc này mới cùng Thản Đồ đi ra cửa: “Chúng ta dọn đồ vào đi.”

Tuy Tô Sách chỉ có thể đem từng cái chén vào nhưng cũng có thể xem là giúp đỡ Thản Đồ, mà Thản Đồ thí cứ như khí lực dùng mãi không hết, cứ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng dựa theo Tô Sách phân phó mà xếp đồ dùng trong bếp vào các ngăn tủ, số đồ gia vị vốn có, Tô Sách nghĩ để lâu trong căn phòng kia chỉ sợ không đảm bảo vệ sinh, nhưng hỏi Thản Đồ thì biết lấy gia vị khá khó khăn, vì thế đành lấy vào sài tạm.

Trên chiếc bàn dài trong phòng, Thản Đồ có để các dụng cụ cắt thịt, có đủ kích cỡ lớn nhỏ bất đồng, Tô Sách cầm lên nghiên cứu thử, tựa hồ là một loại xương cốt sắc bén được mài dũa thêm, phi thường cứng rắn, còn có một ít sắt hoặc chất liệu gỗ không biết tên chế tác thành, thoạt nhìn kim loại đã được phổ biến rộng rãi trong thế giới này.

Rốt cuộc thu thập tốt toàn bộ, Thản Đồ cũng chảy chút mồ hôi, mà Tô Sách thì giống hệt mới từ trong nước trồi lên, cả người mệt mỏi không chịu nổi.

Bất quá đối với cậu mà nói, có thể làm được một ít chuyện đủ khả năng thì thực đáng giá.

Thản Đồ nhìn sắc mặt trắng bệt của Tô Sách, thực đau lòng.

A Sách nguyện ý quy hoạch phòng bếp của bọn họ như vậy, y thực cao hứng… Chính là làm A Sách mệt đến vậy, tình tự vui sướng của y lập tức bay sạch.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, Tô Sách xoa xoa thái dương một chút, bắt đầu đi ra ngoài cửa sổ. Chân có chút nhuyễn, cũng không còn khí lực, cánh tay thì giống như không còn của mình nữa, quả nhiên đã làm việc quá mức.

Thản Đồ nhìn Tô Sách suy yếu như vậy, đi qua, có chút do dự ôm lấy thắt lưng cậu: “A Sách, ta ôm ngươi lên đi, ngươi thế này mà leo thang dây, ta sẽ lo lắng.”

Thản Đồ quan tâm như vậy làm Tô Sách có chút vô thố, cậu dừng một chút, sau đó khoát tay lên tay Thản Đồ: “Trước đỡ ta đi, tới dưới lầu hẳn ôm.”

“…hảo.” Gương mặt Thản Đồ trong một chốc hiện lên chút ảm đạm, nhưng ngay tức thì đã khôi phục bình thường.

Giống cái không muốn ỷ lại giống đực, thuyết minh giống đực vẫn chưa có được tâm giống cái… Đương nhiên Thản Đồ cũng hiểu được, có một số việc không thể cấp bách.

A Sách không tin ta, đại khái là ta vẫn làm chưa đủ… Thản Đồ nghĩ vậy, nhưng sẽ có một ngày, A Sách sẽ nguyện ý cùng ta ở cùng một chỗ, mà ta cũng sẽ làm A Sách sung sướng.

Lúc tới dưới lầu, Tô Sách đứng lại, Thản Đồ dùng một tay bế cậu lên, ngồi chồm hổm xuống nhảy lên, sau đó lại nhanh chóng buông ra.

Ánh mắt Thản Đồ đảo qua, nhìn thấy khăn tắm phủ trên da thú liền liên tưởng tới những dấu đỏ trên người Tô Sách ban ngày nhìn thấy. Tác dụng của da thú vốn là thoải mái, nhưng hiện giờ nếu đã không đạt được hiệu quả thì không cần nữa. Vì thế Thản Đồ đi qua nhặt khăn tắm lên, cuộn đám da thú cất vào góc phòng, sau đó trải khăn tắm lên sàn: “A Sách, đêm nay ngủ tạm đi, ngày mai ta nghĩ biện pháp kiếm chút da lông càng mềm mại hơn.”

Nói xong hơi đỡ thân hình Tô Sách một chút, muốn cậu thực thoải mái nằm xuống, nhưng Tô Sách đột nhiên chặn lại.

Thản Đồ thấp giọng hỏi: “A Sách, sao vậy?”

Tô Sách nói: “…tắm rửa.”

Thú nhân giống đực thường xuyên quên tắm rửa nghe vậy liền ngây dại.

Tô Sách ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt y, lập tức hiểu được, hơi nhăn mặt nói: “Thản Đồ, ngươi cũng phải tắm.”

Thản Đồ lập tức lộ ra nụ cười thật tươi: “A Sách, ngươi cùng tắm với ta sao!”

…Nếu là ở địa cầu, hai nam nhân tắm chung cũng không tính là gì, nhưng ở đây không giống vậy.

Tô Sách lập tức lắc đầu: “Không, tắm riêng.”

Thản Đồ có chút thất vọng, nhưng cũng không phải đặc biệt thất vọng.

Dù sao sớm hay muộn cũng có ngày có thể tắm chung.

Tô Sách thật sự không còn khí lực—— cho dù không mệt mỏi thì cậu cũng không thể khiên nổi thùng nước lớn như vậy, vì thế cậu chần chờ một chút mới nói: “Có thể đun cho ta chút nước ấm không?”

Thản Đồ chớp mắt mấy cái, cao hứng nói: “Đương nhiên có thể!”

Nghĩ nghĩ, vì phòng ngừa vạn nhất Tô Sách vẫn nói thêm một câu: “Đừng dùng cái nồi hầm thịt kia, dùng thùng gỗ sạch.”

Quả nhiên, Thản Đồ ‘ha ha’ vài tiếng, sau đó gãi tóc chạy đi… Thoạt nhìn, vừa nãy y thực thực chuẩn bị dùng cái nồi hầm thịt nấu nước.

Tô Sách nhìn bóng dáng y, đột nhiên cảm thấy mình cần phải sửa sang lại ngôn ngữ một chút.

Không bao lâu sau, Thản Đồ liền ôm theo hai thùng nước nhảy lên, một trong hai cái là nước đun sôi, một là nửa thùng nước lạnh, y nhanh nhẹn pha thành nước ấm, sau đó hắc hắc cười hai tiếng: “A Sách, tắm đi.”

Nói xong thực tự nhiên quay lưng lại.

Tô Sách thực hài lòng việc đối phương tôn trọng mình như vậy, chính là hiện tại lại gặp phải một vấn đề khác.

Thùng gỗ rất cao, hơn nữa hoàn toàn không có thang gỗ để trèo lên a! Mà Tô Sách cũng không thể nhảy tới…

Đợi một hồi lâu, Thản Đồ vẫn không nghe thấy động tĩnh gì ở sau lưng, không khỏi mở miệng gọi: “A Sách, A Sách? Ngươi có sao không?”

Tiếp đó nghe thấy tiếng Tô Sách truyền tới: “…Thản Đồ, ngươi giúp ta một chút.”

“Ta không leo vào được…”

Tô Sách đã cởi bỏ quần áo, cảm giác cơ thể không có gì che đậy thật không tốt, nhưng vì tắm rửa…

Thản Đồ xoay người, hai mắt nhắm chặt.

Tô Sách thấy y như vậy thì hơi thở phào, đưa tay đỡ lên cánh tay Thản Đồ: “…ta ở đây.”

Ngay sau đó, tay Thản Đồ chậm rãi nắm được tay Tô Sách, sau đó theo sự dẫn dắt của tay cậu mà đặt lên lưng. Nhiệt độ nóng bỏng hơn cả người bị sốt, hệt như một cái bàn ủi nóng áp lên bên thắt lưng, cơ thể Tô Sách có chút cứng đờ, cảm nhận được tay kia của Thản Đồ cũng thuận theo đưa qua, ôm lấy người cậu, hơn nữa nhấc cậu lên cao.

Tô Sách đưa tay thăm dò thùng gỗ bên cạnh: “Thản Đồ, thả ra vào đi.”

Thản Đồ nghe theo, cứ nâng cao như vậy, thẳng đến khi hai chân Tô Sách đều tiến vào thùng gỗ phát ra tiếng nước mới chậm rãi buông cậu ra… Chờ đến khi làm xong, y thật giống như vừa trải qua một trận chiến, đổ một thân mồ hôi. Vừa nãy tiếp xúc thân cận vượt quá bình thường làm mùi hương càng rõ ràng hơn, làm y suýt chút nữa đã không thể nhẫn nại, nhưng y vẫn nhịn xuống. Y tuyệt đối không muốn dọa A Sách.

Tô Sách cũng thở dài thở phào vài hơi, cảm giác làn nước ấm áp vây quanh cơ thể rất tuyệt, cảm giác rời khỏi phạm vi bao phủ của cơ thể Thản Đồ… cũng thực tự tại.

Thản Đồ hỏi: “A Sách, ta có thể mở mắt chưa?”

“…Có thể.”

Tô Sách đứng trong thùng gỗ, nước cao tới đầu vai cậu.

Mà Thản Đồ sau khi mở mắt ra thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói chuyện với cậu.

Hơi nước làm gương mặt Tô Sách có chút mơ hồ, nhưng không mơ hồ được giọng điệu nghiêm túc của cậu.

“Thản Đồ, ta muốn nói chuyện với ngươi… về chuyện sau này.”