“Cậu có cách sao?”, Lucca và Nico đồng thanh hỏi.
Y không giận chuyện Tô Mặc vô duyên vô cớ trách y, trái lại còn thấy kinh ngạc, mừng rỡ.
Tiểu giống cái thần kỳ Tô Mặc này, lần này sẽ mang đến bất ngờ gì cho họ đây?“Để tôi xem một chút”.
Tô Mặc tách chân Nico ra.
Hậu môn đã mở ra, để lộ ít tóc của thai nhi.Nếu có forceps [20] ở đây, thêm một bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm nữa, thì trường hợp này có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng bây giờ……“Tôi có thể thử xem.
Có điều, sẽ rất đau, còn có thể để lại di chứng”.Giờ chỉ có thể thực hiện thủ thuật rạch tầng sinh môn [21] và cắt cơ vòng hậu môn trong điều kiện không gây tê, dù có được chữa trị ngay lập tức thì vẫn có thể gây suy giảm chức năng.
Nhưng so với tính mạng của hai người thì có là gì chứ?
[21] Tầng sinh môn: là khoảng trống giữa hậu môn và bìu dái ở nam và giữa hậu môn và âm hộ ở nữ.
[Nguồn: Wikipedia]
Hiển nhiên Nico và bạn đời của anh ta cũng nghĩ như Tô Mặc.
Hai mắt Nico thoáng chốc sáng ngời: “Tôi không sợ đau! Cũng không sợ cái di chứng gì đó! Xin cậu hãy cứu tôi và đứa bé!”.Mà bạn đời của anh ta thì trực tiếp quỳ xuống trước Tô Mặc.Tô Mặc mở túi đựng đồ phẫu thuật của mình: “Nico, nằm yên, tách chân rộng ra.
Lucca, mang thùng nước tới đây, thêm vải sạch nữa.
Linarin, người đưa giống đực ra ngoài đi”.
Lucca vẫn chưa nghiên cứu ra nước khử trùng, may mà dụng cụ của cậu đều đã được nấu qua nước sôi rồi.Nico và Lucca đều làm theo.
Giống đực kia lại không đồng ý ra ngoài: “Tôi muốn ở lại với Nico! Lỡ như… tôi phải ở cạnh em ấy!”.Tô Mặc đang bận sửa sang lại dụng cụ ngẩng đầu nhìn hắn.
Chồng ở lại phòng sinh với vợ thì tám chín phần mười chỉ biết thêm phiền, nhưng bây giờ cậu không có cách nào đuổi tên giống đực này ra ngoài được.
“Anh đứng đó đi”.Tô Mặc chỉ tới góc tường gần đầu giường Nico: “Không được nói, không được nhúc nhích! Gây ra chút tiếng động nào, Nico và đứa bé chết là do anh!”.Cả người giống đực cứng đờ, đứng thẳng băng ở góc tường, hai tay bụm chặt miệng.Chuyện diễn ra sau đó cực kỳ thuận lợi.
Đau vì bị rạch và khao khát muốn sống, Nico gắng hết sức rặn, sinh ra đứa bé trong một lần một.
Tô Mặc lưu loát buộc garô lên cuống rốn, giao đứa bé đang khóc to cho Linarin chăm sóc, sau đó ấn bụng Nico giúp anh ta ép nhau thai còn sót ra ngoài.Cuối cùng cũng xong.
Mặt mày, đầu cổ Tô Mặc toát đầy mồ hôi.
Cậu nhờ Lucca lau giúp, sau đó nhân cơ hội hiếm có này vừa thao tác vừa giải thích, theo thứ tự khâu lại tầng sinh môn và cơ vòng hậu môn.Khi Tô Mặc khâu vết mổ xong, Linarin cũng đã xử lý hoàn tất cho đứa bé.
Nico ôm đứa bé bụ bẫm rưng rưng gọi bạn đời, lúc này giống đực đứng ở góc tường mới lảo đảo vài cái rồi ngã rầm xuống đất.Thấy không! Quả nhiên chỉ biết thêm phiền.
Tô Mặc đi qua, ấn mạnh vào huyệt nhân trung của hắn.
Giống đực ngất chưa được nửa phút đã tỉnh lại vì đau, nhìn bạn đời ôm bé cưng cười rạng rỡ với mình, hắn chạy tới ôm lấy anh, khóc rống lên.Tô Mặc rất để ý ca phẫu thuật đầu tiên này.
Mấy ngày sau đó đều sang nhà Nico vài lần, nghiêm túc theo dõi xem Nico có khó chịu gì không.
Sau đó Tô Mặc phát hiện thể chất mạnh mẽ của thú nhân chính là bàn tay vàng cực to.
Vết mổ của Nico khôi phục lại rất tốt, di chứng mà cậu lo lắng không hề xuất hiện.Năm ngày sau, Nico bắt đầu ôm bé con béo khoẻ đi khoe khoang khắp nơi.
Cùng lúc đó, cái tên Tô Mặc lại một lần nữa nổi danh toàn bộ lạc.Chuyện ‘quỳ kiến’ và ‘chọc cho khóc’ trước đây, nói thẳng ra là mọi người tìm vui thôi.
Có thì tốt, mà không có… cũng không sao, chẳng thế nào cả.
Nhưng lần này không giống, Tô Mặc đã cứu sống ba mạng người đó! Thật, thật sự quá thần kỳ!Sau đó Tô Mặc liền biến thành y sư khoa sản được mọi người kính ngưỡng.
Tuy Tô Mặc nhiều lần nhấn mạnh mình chuyên về ngoại khoa, nhưng các thú nhân không hiểu ngoại khoa là gì.
Lucca cũng nói chưa bao giờ nghe có người bị “viêm ruột thừa” như Tô Mặc nói, cho nên……Tô Mặc hơi uể oải, nhưng phần nhiều là thấy không an tâm.
Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng đó! Tuy học y thì nội ngoại phụ nhi đều phải thi, nhưng thực tiễn kém nhau rất xa! Cậu chỉ biết sơ sơ thôi, nhỡ gặp trường hợp cậu không biết thì phải làm sao!May mà giống cái thú nhân không dễ mang thai, hiện trong bộ lạc chỉ có tổng cộng ba ông bầu, sớm nhất cũng phải gần hai tháng sau mới sinh.
Vì vậy Tô Mặc cực kỳ chịu khó, cứ cách ba đến năm ngày lại đi thăm, sờ nắn thai vị, lắng nghe tim thai, cố gắng trau dồi tri thức về khoa sản.Sau đó, cậu thật sự phát hiện ra vấn đề – giống cái khi mang thai được chăm sóc quá tốt.
Sau khi xác định đã mang thai, giống cái không làm gì cả; hái trái cây, làm ruộng, kéo sợi, dệt vải, tất cả đều dừng lại.
Mỗi ngày chỉ liều mạng ăn rồi ngủ để tích trữ năng lượng cho việc sinh con mười tháng sau – bất kỳ công dân hiện đại nào có kiến thức cơ bản về thai sản cũng biết điều này quá lố bịch.Ăn nhiều = thai nhi quá lớn, không vận động = sản phụ không đủ sức khỏe.
Ở thế giới không có bất cứ biện pháp hộ sinh nào, khó sinh cũng là điều khó tránh.Ba ông bầu và bạn đời của họ nghe vậy thì sợ hãi vô cùng: “Vậy… vậy giờ phải làm sao?”.“Ăn ít lại, vận động nhiều hơn”.
Tô Mặc trả lời: “Chỉ cần ăn không để bụng đói là được, đừng cố ăn quá nhiều.
Còn vận động… khoảng hai tháng đầu không được vận động quá nhiều, mỗi ngày đi tới đi lui một chút là được.
Được bốn năm tháng… thì nên đi nhiều hơn, cũng có thể làm chuyện khác, như quan hệ với bạn đời của mình chẳng hạn”.“Được sao?”, giống cái cực kỳ phấn khởi, “Tốt quá! Tôi vẫn luôn muốn làm anh ấy khóc! Tối nay phải làm ảnh bắn mười lần!”.Tô Mặc đen mặt.
Sao mấy người cố chấp vụ ức hiếp người ta đến khóc này quá vậy! “Không được! Làm vừa phải thôi, mạnh bạo quá không tốt cho cơ thể!”.Giống cái vô cùng thất vọng: “Nhưng mà, lỡ như… Tôi không còn cơ hội thấy dáng vẻ bị ức hiếp đến khóc của anh ấy nữa thì sao”.Tô Mặc hơi buồn rầu.
Cậu không thể nào cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì được.“Chọc khóc thì được, bắn mười lần thì không”.
Cuối cùng Tô Mặc dẫn ba ông bầu vào phòng, khóa cửa giao lưu.Bắt nạt cho khóc có rất nhiều cách.
Mang bầu thì không thể dùng mấy cách thô bạo không có kỹ thuật kia được.
Nào là gọi anh, nào là dùng chân giẫm này, rồi công dụng kỳ diệu của đuôi… Các anh có thể tự mình trải nghiệm!Ba giống đực bị nhốt ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau.
Trước kia lúc giống đực toàn bộ lạc bị “hành hạ dã man”, bọn họ còn thầm thấy may mắn vì tránh được một kiếp.
Nhưng bây giờ… sao lại có linh cảm tai vạ sắp ập tới, bọn họ sẽ còn thảm hơn các giống đực khác gấp trăm lần vậy nè……Tiểu giống cái nhà Hassan, lại quậy cái quái gì nữa thế!.