Cho đến khi cả khuỷu tay gần như tiến hết vào hậu huyệt, Tô Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt mê say của Hassan, tư duy không khỏi chạy chệch hướng – kết cấu cơ thể của thú nhân thật kỳ quái, chẳng những có thể dễ dàng tiếp nhận cánh tay cậu, bên trong lại còn không có điểm gì đó để chạm vào như cậu nghĩ.
Khó trách không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó.
Quả là tuyệt vời!“Hassan? Anh ổn chứ?”, Tô Mặc nhẹ nhàng hỏi.
Lời đáp lại của Hassan lại chỉ là những tiếng rên rỉ vụn vặt tràn ngập dục vọng, làm Tô Mặc phải cười rộ lên, “Vậy chuẩn bị nhé.
Em sắp làm anh đấy”.Tô Mặc chậm rãi rút cánh tay ra, chỉ chừa lại nắm đấm ở cửa động, sau đó từ từ xâm nhập vào trong cho đến khi không thấy khuỷu tay nữa.
Cứ thế mà dùng nắm tay không ngừng càn quấy trong cơ thể Hassan.Hassan khàn giọng thét gào, cơ thể không ngừng lắc lư chuyển động theo nắm tay Tô Mặc.
Những nếp thịt đỏ tươi bị kéo ra ngoài, rồi lại bị kéo ngược trở vào trong.
Nơi sâu nhất trong cơ thể không ngừng bị nắm tay tấn công, cứ như lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát; thế nhưng cảm giác đau đớn và sợ hãi vì sắp bị chơi hỏng này lại khiến hắn thêm hưng phấn, thậm chí còn chủ động nâng mông lên, để Tô Mặc có thể tiến vào sâu hơn, mạnh hơn nữa.Cậu em bên dưới còn bắn tinh hay không đã không còn quan trọng nữa.
Hassan đã hoàn toàn chìm đắm trong sự thống khổ và vui sướng khi bị đâm xuyên qua, cố giang chân thả lỏng động thịt của mình, mặc cho Tô Mặc muốn làm gì thì làm.Tô Mặc nhìn đóa hoa đỏ tươi đã hoàn toàn nở rộ trước mắt, nhịp tim bỗng đập nhanh đến nỗi gần như không thể hô hấp.
Cậu vừa dùng nắm tay hung hăng chà đạp Hassan, vừa cắm thêm hai ngón tay vào nơi đã nuốt một cánh tay của mình, cố ấn vào khe hở hình bán cầu đã căng cực hạn.“Gahh a a a a!”.
Hassan rú lên như dã thú.
Cả người giật nảy, nhưng động thịt phía sau cùng đường ruột cắn chặt lấy cánh tay bên trong làm hắn không thể nhúc nhích, cũng vì thế mà khiến cho ngón tay ở khe hở nơi giao nhau ấn mạnh thêm.
“A gahhh a a a… a a a…”.
Tiếng gào thét của Hassan đã không còn giống tiếng người nữa.
Cậu bạn nhỏ bên dưới co giật kịch liệt, đỉnh đầu rỉ ra dịch nhờn loãng, lại chẳng thể giảm bớt cơn kích thích như muốn hủy diệt mà hắn phải chịu đựng.
Nắm tay của Tô Mặc đánh hắn một cú cuối cùng, thừa dịp hắn sơ ý, đâm mạnh vào nơi sâu nhất.Thân thể Hassan bất ngờ căng cứng, tiếng la hét cùng hô hấp đều đồng loạt dừng lại.
Một lúc sau, cơ thể hắn dần bắt đầu run rẩy, trong họng phát ra tiếng ho khạc vì khó thở.Tô Mặc chấn kinh, vội muốn ngồi thẳng dậy kiểm tra nhưng hai tay đều bị hậu huyệt của Hassan giữ chặt, hoàn toàn không rút ra được.
Nhìn gương mặt dần tím tái của Hassan, Tô Mặc sợ suýt khóc.
Cũng may, không lâu sau Hassan hít thở lại, sau đó há to miệng không ngừng hớp khí vào, cơ thể run lẩy bẩy, dịch nóng lỏng lét ồ ạt chảy ra như suối.“Hassan! Hassan!”.
Tô Mặc thật sự bị dọa đến bật khóc, kinh hoảng gọi Hassan.
Hassan thở dốc một lúc mới tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Tô Mặc thì không khỏi hoảng sợ hỏi, “Tô Mặc? Em sao vậy?”.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Em không sao hết, người bị sao là anh mới đúng ấy! Vừa… vừa nãy em không thấy được hô hấp của anh!”.“Vậy sao?”, Hassan nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi thấy rất thoải mái mà!”.Thoải mái đến nỗi cả người nhẹ bẫng, cực kỳ thả lỏng.
Ngay cả cơn khoái cảm cường liệt cũng dịu đi, lại thấm sâu tận linh hồn.Tô Mặc phẫn nộ trừng hắn.
Rất thoải mái?! Suýt nữa thì không thở được mà còn nói ‘rất thoải mái’?! Rốt cuộc khẩu vị của ông anh nặng đến cỡ nào vậy? Cái trò khó thở này rất nguy hiểm đó, anh có biết không thế? Ông đây mém nữa đã bị hù chết rồi đó biết không?!“Biến đuôi ra!”.
Vốn muốn ngừng ở đây, nhưng Tô Mặc quyết định cậu không thể cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua cho hắn được.Hassan chả hiểu ra sao, ngoan ngoãn biến đuôi ra, hơn nữa cũng cho lỗ tai biến ra luôn.
Tô Mặc hài lòng khen ngoan, sau đó bảo Hassan thả lỏng cửa sau.Hai ngón tay đang ấn vào điểm G được rút ra trước, lúc sắp rời đi còn nhấn mạnh một cái làm Hassan kêu thất thanh sợ hãi.
Sau đó, phần khuỷu tay chưa vào hết của cánh tay cũng từ từ lùi về sau, kéo theo rất nhiều vách thịt đỏ tươi lưu luyến không rời, lại khi nhìn thấy nụ cười khoe cả hàm răng của Tô Mặc, mới sợ hãi lũ lượt trốn về động nhỏ.Lúc nắm tay rút ra, nó nhận phải lực giữ mạnh nhất.
Trong tiếng kêu gào của Hassan, Tô Mặc tuyệt tình rút nắm tay ra, để lại một đóa hoa đỏ tươi nở rộ, không ngừng co rút, dụ hoặc khôn cùng.Tô Mặc cắm ba ngón tay vào lần nữa, căng ra.
Tay kia thì nắm lấy cái đuôi xù lông của Hassan đâm vào trong.“A!”, Hassan sợ hãi thét lên, giọng run rẩy.
Vách tường non mềm vừa chịu đủ loại tra tấn bị lớp lông thô ráp cọ xát, cảm giác tê ngứa làm người ta phải điên cuồng.Thế nhưng Tô Mặc không hề tạm dừng việc trong tay, một tay cậu căng cửa huyệt đang muốn rụt lại, tay kia dùng sức đẩy đuôi vào trong.
Cửa sau bị căng một thời gian dài hoàn toàn không thể kháng cự, mà cái đuôi bị cưỡng ép cắm vào thì không ngừng cọ loạn lớp lông lên thành ruột, khiến Hassan phải liều mạng giãy giụa, khóc la.“A a… không muốn… hức… Tô Mặc… đừng mà… a…”.Hassan khóc lóc trông đáng thương vô cùng.
Bắp thịt cứng cáp trên người run rẩy như sắp rã ra đến nơi.
Nhưng nếu chưa nói ra từ an toàn thì Tô Mặc cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Cậu cố chấp nhét toàn bộ cái đuôi to và dài cỡ cánh tay của cậu vào cửa hậu của Hassan.
Lúc này ngay cả kêu khóc, Hassan cũng không thốt thành tiếng nổi nữa, chỉ biết run rẩy không ngừng.“Sao vậy? Có đuôi ở trong không thoải mái sao?”.
Tô Mặc cố ý hỏi.
Chỉ cần nhìn “cậu bé” giật nảy liên hồi là biết Hassan hưởng thụ đến cỡ nào rồi.Hassan lắc đầu quầy quậy: “Rút ra đi.
Xin em lấy nó ra đi!”.Vách thịt mẫn cảm liên tục bị lông đuôi cọ xát, mà cái đuôi cũng mẫn cảm bị cửa sau nóng bỏng ướt át cắn chặt không thôi.
Cảm giác kích thích không khác gì tra tấn gần như khiến hắn suy sụp đến phát điên.“Muốn rút ra?”, Tô Mặc biết còn cố hỏi.Hassan gật đầu liên tục: “Lấy ra đi! Xin em mau lấy ra đi!”.“Vậy Hassan tự lấy ra đi”.
Tô Mặc mỉm cười: “Đuôi của Hassan có thể tự động được mà, đúng không?”..