Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 40






Khi Hassan cuối cùng cũng chịu lên tiếng, hắn đau đến nỗi chỉ thốt lên được hai chữ.

“Làm tôi.”Tô Mặc nhìn hắn đầy khiếp sợ, lồng ngực vì nín thở lâu mà trướng đến đau đớn.“Làm tôi đi.” Giọng Hassan khàn khàn run run, chỉ vài chữ đơn gian lại như cực kỳ tốn công tốn sức.

“Tô Mặc, làm tôi.”Tô Mặc phát hiện mình chẳng cách nào từ chối được.Hai chân Hassan mở rộng, tư thế ưỡn hông để người giơ cao giữa không trung khiến hai cánh mông hắn ép chặt vào nhau, vì thế cửa vào phía sau cũng khít vô cùng.


Tô Mặc vừa cắm vào liền không kìm được mà bật tiếng rên rỉ, mà Hassan thì cũng khẽ hít hà một tiếng, cậu nhỏ bất ngờ dựng thẳng, cửa sau tức thì siết lại, hiển nhiên là lại bị đâm đến lên đỉnh lần nữa.Thế nhưng mà lần này, tuy rằng đã “tới” nhưng lại chẳng thể bắn tinh được.

Lỗ tiểu đã bị bịt kín, toàn bộ phần đỉnh đều bị sáp nến đông lại bao phủ, không một giọt tinh dịch nào có thể phá tan được tầng tầng lớp lớp phong tỏa này, sau khi điên cuồng bùng nổ, lại chỉ đành lội ngược trở về.“A a a a…”Hassan khốn khổ gào thét, không ngừng ra sức ngọ nguậy, hai bờ mông căng cứng không ngừng co giật, động sau cắn Tô Mặc đến đau đớn.

Nhưng mà, cho dù cố gắng đến cỡ nào, hắn cũng không thể thành công, cơn cao trào không cách nào trút ra đã định trước sẽ khiến hắn đau khổ vạn phần.“Làm tôi đi, Tô Mặc, đâm mạnh lên!” Dẫu biết rõ bị làm đến “ra” cũng không có đường bắn tinh, sẽ càng lúc càng đau, nhưng Hassan vẫn tự ngược rít gào.Tô Mặc không cách nào cự tuyệt như trước.

Mà bản thân cậu cũng không muốn làm thế.

Cậu nâng hai đùi đang co giật không ngừng của Hassan, khẽ rút mình ra, rồi lại đâm sâu vào.

Tiếng kêu khản đặc của Hassan giống như tiếng kèn lệnh tiến công, thúc giục cậu tiến tới trước, đâm tới, tiếp tục tiến về phía trước, mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn nữa!“Aha a…ưm a a a a!”Lúc Hassan lên đỉnh lần nữa, Tô Mặc vẫn không một phút ngơi nghỉ, cho dù bị cắn chặt đến độ khó di chuyển, cậu vẫn ra sức đột phá tầng tầng hiểm trở, một lần lại một lần tấn công nước rút trong người Hassan.


Cơ thể co giật liên hồi cùng tiếng rên rỉ bất ngờ vút cao của Hassan chính là phần thưởng tốt nhất đối với cậu, mà cậu không ngừng cố gắng thế này chỉ để có được nhiều hơn nữa.“A…a a a…Á a…” Vốn là đau đớn, nay lại khiến nỗi khoái cảm trở nên vô cùng rõ ràng mãnh liệt, Hassan vì bị đâm liên tục mà bắn ra không ngừng, sau đó lại trở người tới lui, rên rỉ trong cơn đau tột độ vì không thể bắn tinh.“Tô Mặc… đâm tôi… A a a… mạnh nữa…ưm… làm tôi bắn đi…”Hassan điên loạn van xin, cố gắng ưỡn hông, dâng cậu nhỏ đã bị sáp nến bao trùm đến trước mặt Tô Mặc, “Để tôi bắn đi… A… Xin, xin em… cho tôi bắn…”Tô Mặc không đáp lời, chỉ chầm chậm mạnh bạo vắt khô Hassan, ép hắn phải đau khổ rên rỉ nhiều hơn nữa.Thật thú vị, hình phạt độc ác nhất không thể cạy miệng Hassan, vậy mà cậu chỉ cần đâm lỗ sau của hắn mạnh một chút thôi là đã có thể khiến hắn phải rên xiết cầu xin.Tô Mặc bất ngờ dừng lại không nhúc nhích, “Biết sai chưa?” Cậu vẫn chưa quên, đây là trừng phạt.“Đừng có ngừng… đâm tôi đi! A a… Tô Mặc mau làm tôi đi!” Hassan điên cuồng gào thét, trừ việc đó ra thì chẳng còn nhớ đến điều gì khác.Tô Mặc đẩy mạnh một cái, sau đó đưa tay rút đi một cây kim trên đầu vú hắn.“A a a a a !” Hassan thét to, cả người đột nhiên co giật, hiển nhiên là cơn đau nơi đầu ngực đã khiến hắn ra lần nữa.Tô Mặc chờ hắn bớt đau một chút, lại cầm lấy một đầu kim khác vặn nhẹ.

“Đã biết sai chưa?”“Ưm… a a…” Hassan không ngừng run rẩy, cố ưỡn ngực lên, ký ức mình đang bị phạt dần trở về.

“Biết… tôi… A! Tôi biết sai rồi!”Thấy hắn rốt cuộc cũng trả lời, Tô Mặc buông tay tha cho đầu vú của hắn, từ từ bóc sáp ở “cửa sau” của hắn, “Sai chỗ nào?”“Tôi không nên…a… không nên… phân tâm trong lúc đi săn… Ưm…”Hassan cố trả lời trong lúc cơ thể vẫn co rút không ngừng, “Không nên…không nên… A a… để bản thân bị thương… A… không nên… để Tô Mặc phải lo lắng cho tôi… Cơm… cơm mà Tô Mặc làm… A… tôi cũng không chịu ăn hết…”Nghe đến cái cuối cùng, thương tâm trong lòng Tô Mặc thoáng nhẹ đi, rồi lại mau chóng kiên định lại, “Sau này còn dám như vậy nữa không?”“Không… không dám… không dám như vậy nữa… Tô Mặc… cho tôi bắn đi…” Hassan thống khổ cầu xin.“Sau này nếu dám để bị thương lần nữa, bị một lần phạt một lần! Nhớ rõ chưa!”“Nhớ rõ, nhớ rõ!”“Lặp lại lần nữa!”“Sau này nếu bị thương nữa… bị một lần…A… thì phạt một lần…A a a a a!”Sau khi nghe được lời nhắc lại chính xác, Tô Mặc liền rút cây kim còn lại ra.“Ô a a! Ưm a a a a a!”Vẫn đau nhức đến lên đỉnh, vẫn là cơn đau do không thể bắn tinh, Hassan thét to đến độ khàn đặc cả giọng, lại cứ cố ưỡn cậu nhỏ cũng đang run rẩy không ngừng lên.

“Cho tôi ra! Cho tôi ra đi, Tô Mặc! Xin em! Tôi biết sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ phân tâm nữa! Không để bản thân bị thương nữa! Bị một lần thì phạt một lần! Tôi nhớ rõ hết rồi! Để tôi ra đi ! !”Cũng gần được rồi.


Tô Mặc bóc lớp sáp đang dần tiến sâu vào trong, trừ thét gào rên xiết thì Hassan chẳng thể nói được lời nào nữa.

Khi hắn tuyệt vọng ưỡn người, chuẩn bị nghênh đón thêm một lần thống khổ vì tinh dịch trào ngược, Tô Mặc lại nắm lấy cậu em nhà hắn, trong cơn đau nhức như bị xé rách, nguyên đống sáp bao kín lỗ tiểu bị lột xuống, tinh dịch đã tích lũy trong thời gian dài cứ vậy mà điên cuồng phun trào, cơn khoái cảm kịch liệt mà hắn khó có thể thừa nhận được cũng ập tới.“A a a! Đừng! Không… A a a a a!”Đã đến bước này, thế mà Tô Mặc vẫn không ngừng tấn công cái cơ thể mà hắn đã không thể khống chế được này, từng luồng dịch nóng bị ép đẩy ra ngoài, khiến Hassan vô cùng sợ hãi vì không thể kiềm chế chính mình.Tô Mặc làm một đợt chạy nước rút cuối cùng trong đường ruột đang co rút, bất kể Hassan kêu rên cầu xin thế nào cũng nhắm mắt làm ngơ.

Cậu có thể cảm giác được động thịt càng ngày càng siết chặt, mỗi lúc một nóng, tham lam cắn nuốt cậu, cùng với tiếng rên la đầy mị hoặc bên tai, đẩy cậu đến đỉnh điểm cao trào.Cuối cùng, vẫn biến thành một trận cuồng hoan tình ái, cái gọi là trừng phạt, chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu dài dòng mà thôi..