Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 132: Phiên Ngoại Có Người Kế Thừa






Ha Tiểu Bảo quả thật như Hassan nói, không đến nửa năm đã cao hơn cả Tô Mặc.

Hassan vốn định thả nó trở lại rừng, nhưng Tô Mặc không nỡ, Tiểu Bảo cũng rất nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện nên cứ thế mà ở lại.
Nhưng lại thêm nửa năm trôi qua, nhóc thằn lằn ngày nào đã trưởng thành, cao to hơn cả Hassan, một ngày nọ bỗng bỏ nhà chạy mất.
Hassan có vào rừng tìm vài lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nó, đành trở về an ủi Tô Mặc, nói rằng thằn lằn ngọc trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, lại ăn chay, sẽ không tự dưng gây hấn với các loài thú khác, mà đám đó cũng sẽ không chọc tới nó.

Cho dù có gây sự thì… tốc độ của thằn lằn ngọc có thể nói là hạng nhất, nhì trong thế giới Thú nhân này.
Tô Mặc cũng không quá luyến tiếc.

Con cái trưởng thành rồi sẽ có lúc phải rời xa gia đình, huống hồ thằng nhóc lớn xác này ăn cực kỳ nhiều, ngày nào cũng hái trái cây cho nó muốn hộc máu!
Một ngày nọ, Hassan lại dẫn Tô Mặc vào rừng chơi, hai người đang ở bên bờ suối ăn cá nướng, đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng sột soạt.


Hassan lập tức chuyển sang hình thái chiến đấu, nâng cao cảnh giác.

Tiếng động này vừa nghe là biết đó là thứ gì đấy không hề nhỏ!
Một chốc sau, âm thanh nọ dần vang to, quả thật đang tiến thẳng về phía hai người.

Hassan đang suy nghĩ xem có nên cõng Tô Mặc mau chóng rút đi không thì đã thấy một cái đầu cực to sáng lóa tựa ngọc nhô ra khỏi bụi cây rậm rạp.
“Tiểu Bảo!”, Tô Mặc mừng rỡ hoan hô.

Thằn lằn to xác ra sức xông ra khỏi bụi rậm, lao đến cạnh Tô Mặc kích động dụi dụi.
“Mày đã đi đâu vậy Ha Tiểu Bảo! Làm tao tìm hoài không thấy!”, Tô Mặc ôm cổ nhóc thằn lằn vừa cười vừa nhảy, Hassan cũng thở phào nhẹ nhõm, biến trở lại hình người.
Ha Tiểu Bảo cọ tới cọ lui Tô Mặc cùng Hassan một hồi, sau đó ngửa đầu gầm gừ một tiếng về hướng mà nó vừa đi tới.

Âm thanh sột soạt lớn hơn nữa truyền đến, Tô Mặc cười hỏi, “Sao vậy, Tiểu Bảo dẫn vợ về à?”.
“Không ổn!”, Hassan đột nhiên cảnh giác.

Tiếng động này quá lớn! “Tô Mặc cẩn thận!”.
Theo sau tiếng quát khẽ của Hassan, một con thú khổng lồ đáng sợ cao gấp đôi Ha Tiểu Bảo xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Long thú!”, toàn thân Hassan cứng đờ.

Hắn thảy Tô Mặc lên lưng Tiểu Bảo, vỗ mạnh, “Chạy mau!”.


Chính mình thì biến sang hình thú nghênh đón long thú đang phóng tới.
Lý do đưa ra quyết định như vậy cực kỳ đơn giản.

Thằn lằn ngọc không so được với long thú, hắn đương nhiên cũng không cản được.

Nhưng khả năng chiến đấu của hắn mạnh hơn thằn lằn ngọc nhiều, mà tốc độ của nó thì nhanh hơn long thú, phối hợp như vậy mới có thể đảm bảo tối đa khả năng tìm đường sống cho Tô Mặc.
“Hassan, đừng!”, Tô Mặc giãy giụa muốn nhảy xuống.

Nhưng Ha Tiểu Bảo còn lẹ làng hơn cậu, nhanh chóng lủi tới chắn giữa long thú và Hassan.
Husky cao lớn sợ hãi gào to.

Tô Mặc vẫn còn trên lưng Tiểu Bảo!
Chỉ thấy Ha Tiểu Bảo hạ thấp người, thả Tô Mặc xuống đất, còn mình thì nhào thẳng về phía long thú.


Long thú khổng lồ cúi thấp cái đầu kinh khủng của nó, cọ cọ với Tiểu Bảo một lúc, sau đó, chẳng biết nhóc thằn lằn làm gì, chỉ thấy long thú chậm rãi hạ thấp người, nhấc cái đuôi to dài phủ đầy vảy sắc nhọn của nó lên.
Tiếp đó… Tiểu Bảo ra phía sau long thú… Hai chân trước ấn lên lớp vảy trên lưng long thú… Hạ bộ hẩy lên đâm vào!
Nó thọc vào trong! Thật sự đâm vào lỗ hậu của long thú! Long thú này là đực đó! Tô Mặc nhìn người anh em của nó dần nhô ra theo từng cú rút cắm của Tiểu Bảo, to lớn trông đáng sợ vô cùng!
Thằn lằn ngọc xinh đẹp sáng lóa đè lên long thú to gấp đôi mình ra sức đâm thọc.

Con thú khổng lồ dữ tợn cúi người run rẩy, phát ra tiếng gầm trầm thấp mơ hồ.

Tô Mặc nhìn một lúc, bỗng bật cười.
Không hổ là nhóc con do Hassan sinh cho cậu, cực kỳ có triển vọng, làm rất tốt! Sự nghiệp xinh đẹp mà dũng mãnh, đã có người kế thừa rồi!
aaa—HOÀN TOÀN VĂN—bbb