Viêm đem con tiêm nha thú mà Tạp Ân bọn họ đã xử lý tốt phóng tới trên đống lửa nướng, nhìn thú nhân chuyên chú, Lâm Thông Bảo nhớ tới miệng vết thương trên tay thú nhân hồi trưa, lúc này tuy được dùng băng vải băng bó, nhưng Lâm Thông Bảo vẫn là đau lòng, vỗ vỗ cánh tay Viêm nói: “Viêm, để ta nướng cho, tay ngươi còn đang bị thương.”
Viêm lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì: “Đừng lo.” “Quan trọng quan trọng, tại sao lại không lo, ta nói để ta nướng thì để ta nướng mà!” Lâm Thông Bảo cường thế giựt lấy thịt nướng, đẩy Viêm ra ngồi phía sau.
Viêm thật cao hứng tiểu gia hỏa vì mình mà khẩn trương, xếp bằng lại, để cho Lâm Thông Bảo ngồi vào trên chân mình, nhẹ nhàng cọ cọ sau gáy tiểu tử kia, hơi thở nóng rực phà vào cổ, Lâm Thông Bảo mẫn cảm mà run nhè nhẹ, lại trong lúc lơ đãng làm lộ ra cảnh xuân…. Hôm nay xuất môn thì Lâm Thông Bảo chỉ mặc một kiện da thú tự chế may thành, mặc dù là có ống tay áo để chặn ánh mặt trời chiếu thẳng lên da, nhưng lại sợ quá oi bức, nên đã đem cổ áo mở ra có chút lớn, kết quả hiện tại ngược lại tiện nghi cho Viêm.
Thoáng cúi đầu, hai cái hồng anh ở trước mắt Viêm như ẩn như hiện, nhìn vào trong mắt Viêm cơ hồ toát ra hỏa, bởi vì tiếp xúc quá mức thân mật, trong lỗ mũi tất cả đều là hương vị ngọt ngào đặc thù của giống cái, yết hầu Viêm ừng ực ừng ực vang lên, chỉ cảm thấy từ bụng dưới có một luồng khí thẳng hướng lên đỉnh đầu….
Lâm Thông Bảo chính là chuyên tâm nướng thịt thú, xoay thịt nhiều lần, bên ngoài thịt rất nhanh chuyển sang màu vàng óng ánh chứng tỏ thịt đã chín, dùng dao nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một miếng, bỏ vào miệng nếm thử, hương vị thơm phức nồng hậu, ăn ngon cực kỳ….
Bỗng nhiên cảm giác có đồ vật gì đó đỉnh đỉnh cái eo của hắn, quay đầu vừa thấy, hắc! Nguyên lai là Viêm lại biến thành hổ hình, đang dùng đầu lưỡi to liếm sau lưng hắn, nghĩ đến Viêm có lẽ đã đói bụng, muốn ăn cái gì đó! Lâm Thông Bảo thân thủ đưa tay ở để trên đầu Viêm, dùng sức xoa niết, cười nói: “Như thế nào? Bụng đã đói rồi đúng không? Đây là muốn ta uy ngươi ăn phải không? Ha ha.” Nói xong, Lâm Thông Bảo cầm lấy dao găm cắt lấy xuống một bộ phận đã nướng chín, sau cắt thành miếng nhỏ đưa tới miệng Viêm.
Viêm có chút vô ngữ, hắn cũng không phải là muốn ăn thịt a! Nhưng… Được rồi, ngẫu nhiên hưởng thụ một chút chiều cố của giống cái, cũng rất hạnh phúc a, cắn qua miếng thịt, dùng đầu lưỡi liếm liếm bàn tay nhỏ bé tinh tế, cấp cho mình một điểm phúc lợi nhỏ, Viêm nheo lại mắt hổ, mặt đại hổ có vẻ có chút khôi hài —- chờ ăn no, lại vận động cũng không tồi!
Lâm Thông Bảo không biết tâm tư trong lòng thú nhân, hắn cắt lấy thịt nướng, đút một miếng cho Viêm, lại cắt một miếng cho mình, ngươi tới ta đi, ăn đến bất diệc nhạc hồ….
Chờ hai người ăn uống no nê, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối hẳn, trong rừng rậm một mảnh tĩnh lặng, trong sơn động cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người, thú nhân di động thân thể đem tư thế điều chỉnh chút, thuận tiện để cho Lâm Thông Bảo nằm được thoải mái hơn.
“Tiểu Bảo, ta rất yêu ngươi.” Viêm cúi đầu hôn nhẹ hai má Lâm Thông Bảo, không nhận được phản đối, lại càng lớn mật hơn hôn lên môi của cậu, “Ân, ưm…” Ở trong tiếng hô nhè nhẹ cẩn thận đưa lưỡi thăm dò vào, cuốn lấy cậu, tinh tế mà triền miên….
Người này! Hôn sâu như vậy làm cái gì? Lâm Thông Bảo có chút thẹn thùng, lại có chút chờ mong, gặp thú nhân từng bước cẩn thận, liền đánh bạo quấn ngược lại đầu lưỡi đối phương, “Ưm….” Viêm chấn động toàn thân, hai tay đang nắm Lâm Thông Bảo căng thẳng, càng thêm kịch liệt mà quấn lấy mút lên, đầu lưỡi thô ráp dò xét mà liếm láp qua khoang miệng của cậu.
Hai người hôn đến khó mà chia lìa, thật lâu, thú nhân mới rời đi đôi môi mềm mại của Lâm Thông Bảo, để cho cậu hấp thu không khí. Lâm Thông Bảo cầm lấy cánh tay thú nhân, hai má đỏ bừng mà thở hổn hển, hai đôi mắt đen trôi nổi một tầng sương mù mỏng manh, bên môi sưng đỏ thủy nhuận còn treo một tuyến nước bọt nhỏ dài, bộ dáng kiều mỵ thành công khơi màu dục hỏa đã sớm khó nhịn của thú nhân.
Thú nhân đem tay mình mò vào dưới quần áo Lâm Thông Bảo, vuốt ve da thịt non mịn của cậu, xúc cảm mềm mại tốt đẹp kia, cơ hồ khiến hắn nổi điên, dịu dàng mà cởi đi xiêm y bên dưới, lộ ra bộ ngực trắng nõn.
Lâm Thông Bảo mang theo chút ý xấu hổ vươn hai cánh tay nhỏ gầy câu lấy cổ thú nhân, một cử động kia phảng phất như đang mời gọi thú nhân.
Viêm đỏ hai mắt, khát khao hôn lên hồng anh của giống cái mà hắn tưởng niệm đã lâu, ngậm trong miệng mút vào, liếm láp, khiến nó chậm rãi trở nên cứng lên. “Ân…. Ha….” Bộ vị mẫn cảm bị xoa lấy, Lâm Thông Bảo khó nhịn mà phát ra tiếng rên rỉ, lại rước lấy thú nhân càng tùy tiện hút hôn, răng nanh nhẹ nhàng cọ xát, ngón tay thô ráp vuốt ve, làm cho Lâm Thông Bảo cơ hồ không chịu nổi: “Viêm, chậm một chút, chậm một chút, a….”
“Không thích à? Khó chịu sao?” Thú nhân thở khẽ áp chế dục vọng mãnh liệt, hắn không muốn miễn cưỡng giống cái, nhưng hắn thực sự rất muốn cùng tiểu gia hỏa sớm một chút kết hợp cùng một chỗ.
“Hoàn…. Hoàn hảo, cũng không ghét.” Lâm Thông Bảo im lặng, cũng không thể nói cho thú nhân, kỳ thật chính mình rất thoải mái đi? Một cỗ khô nóng len lên hai bên má.
“Đừng nghĩ đến chuyện gì khác, nhìn ta là được rồi.” Viêm cúi đầu, dùng miệng nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thông Bảo, mang đến từng đợt tê dại.
“Ta sẽ thực ôn nhu.” Một phen cởi xuống quần trên người Lâm Thông Bảo, chỉ còn sót lại chiếc quần lót màu trắng trên mông, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trước, hôn lên vật nhỏ cách một tầng vải mỏng, dùng đầu lưỡi ở trên vật nhỏ quét qua, liếm mút, nhìn vật nhỏ bên trong ở trong tay mình dần dần ngầng đầu, dựng thẳng. Kéo xuống chiếc quần lót còn sót lại cuối cùng, Viêm một ngụm nuốt vào tiểu Thông Bảo đã cứng rắn triển khai thế công mãnh liệt….
“A!” Lâm Thông Bảo toàn thân phiếm hồng, hắn dùng lực ôm lấy đầu tóc vàng của thú nhân, do bị kích thích mà chỉ có thể cong người lên phát ra từng chuỗi rên rỉ đứt quãng.
Một bàn tay lặng lẽ đụng đến hậu huyệt phía sau của Lâm Thông Bảo, dùng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng kích thích tiểu huyệt, đưa tới từng trận run rẩy, Viêm nhẹ nhàng tách hai chân của Lâm Thông Bảo ra, phun ra tiểu Thông Bảo đã sớm cương cứng, đổi thành dùng tay vuốt ve, cúi đầu hôn xuống địa phương đã khiến cho hắn mong nhớ ngày đêm kia. “Ưm, a…. Không cần…. Bẩn….” Lâm Thông Bảo cả người run lên, trên mặt cơ hồ nhỏ ra huyết.
“Ngoan, một chút cũng không bẩn, sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn.” Thanh âm Viêm càng ngày càng trầm xuống, giống như đè nén một con cự thú sắp phá lồng xông ra, đem đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm vào, ở trong khe huyệt qua lại bắt chước động tác châm cứu nào đó, “Hô a….. A…. ưm…..” Phía trước cùng mặt sau đều bị giáp công, từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm xông tới, Lâm Thông Bảo lắc mông, muốn càng nhiều, càng nhiều cái gì hắn cũng không biết, trong đầu chỉ là một mảnh mơ hồ.
“A a….. Ta…. Ta chịu không nổi!” Theo một tiếng hét dài kinh hãi, Lâm Thông Bảo lập tức phát tiết ra ngoài. Nương theo niêm dịch trên tay, Viêm duỗi tay ra “A?” Một ngón tay thong thả xâm nhập vào bí huyệt, Lâm Thông Bảo khó chịu mà kinh hô một tiếng, lại bị thú nhân liên tiếp kích thích tràn ngập khoái cảm mà co rút.
Dục vọng của Viêm sớm trướng to, cấp thiết tìm kiếm cửa khẩu đột phá, nhưng hắn vẫn không muốn lộng thương giống cái, tùy ý mồ hôi cuồn cuộn lăn xuống, cố gắng khai thác mật huyệt kia, nơi tuyệt đẹp kia truyền đến từng cơn lực đạo phun ra nuốt vào, cơ hồ đem tự chủ của hắn thôn tính sạch sẽ.
Một ngón, hai ngón, ba ngón, Viêm rút ra ngón tay ở trong tiểu huyệt tiến tiến xuất xuất, cũng nhịn không được nữa mà nâng lên dục vọng đã sớm trướng đến dữ tợn, nhắm ngay mật huyệt, chuẩn bị xung phong!
“Kỷ! —— két ——!!!!” Một loại tiếng vang chói tai tựa như có ai đó dùng móng tay cạo vào tấm thiết từ bên ngoài động truyền đến.
Viêm cả người chấn động, cảm giác máu toàn thân mình lạnh như băng, dục vọng dưới thân ở trong một tiếng kêu sắc nhọn này —- tiết ra! (*ôm bụng* *lăn lộn* ha ha ha)
Viêm xanh mặt, cắn răng không lên tiếng, sau một lúc lâu mới cầm qua da thú ở bên cạnh che lên thân thể đồng dạng cứng ngắc của Lâm Thông Bảo, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi ra ngoài một chút!” Tốt lắm! Con lỗ ca trùng chết tiệt, dám ở buổi tối hôm nay làm hắn xấu hổ như vậy!
Lâm Thông Bảo băng bó da thú không lên tiếng, bên tai nghe được thanh âm thú nhân nói đi ra ngoài, sau đó mới lặng lẽ thò đầu ra xem, phát hiện thú nhân đã mất bóng, mới chậm rãi cúi đầu nhìn ở giữa hai chân mình, nơi đó có tinh hoa thú nhân phun ra, lượng nhiều mà sềnh sệch dính ở giữa hai đùi hắn, chậm rãi chảy xuống….
Lâm Thông Bảo nhìn một lúc lâu, thân mình không cưỡng được run run, cuối cùng nhịn không được “Phốc” cười lên tiếng, nhớ tới sắc mặt vặn vẹo muốn giết người kia của thú nhân, Lâm Thông Bảo bản thân cũng vặn vẹo, cái này không phải gọi là “Hùng phong bất chấn”* sao? Đây? Thật không biết nên nói như thế nào cho tốt, cơm no nghĩ □ (cái hình vuông này Mộng chẳng biết là gì, chắc là để ám chỉ chuyện gì đó mờ ám quá, nghĩ thế =.=), quả nhiên là không được sao?
*Hùng phong bất chấn = Hùng phong là sức mạnh của nam giới. Chấn là hăng hái, vang dội
Ngày hôm sau, Tử cùng Tạp Ân lại tới, thấy Viêm đứng ở động khẩu, đồ vật Tạp Ân cầm trên tay “loảng xoảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất, nện vào mu bàn chân, thế nhưng hắn lại không hề có cảm giác: “Viêm, ngươi…. Mặt ngươi!”
“Phốc! Ha ha ha…. Trời ơi… A ha ha ha!!!” Tử ôm bụng không hình tượng cười đến gập cả lưng, “Viêm, phốc ha ha ha! Tuy rằng ta rất muốn nhìn mặt ngươi biến sắc, ha…. Nhưng mà…. A ha ha ha…. Nhìn ngươi khôi hài quá đi!! Trời ạ…. Ha, bụng ta….. Chắc chết quá…. A ha….” Vui quá hóa buồn, Tử ôm bụng vẻ mặt thống khổ ngồi dưới đất.
“Tử, ngươi không sao chứ!” Tạp ân kịp phản ứng vội vàng đi đỡ Tử lên, tuy rằng thoạt nhìn hắn rất trấn định, nhưng theo tay hắn không ngừng run rẩy mà xem, hiển nhiên cũng nội thương (nín cười)không nhẹ.
= = Lâm Thông Bảo đờ đẫn nhìn hai người này, cười, cười! Cười chết ngươi đi. Nhưng quay đầu lại nhìn Viêm….
“Phốc!” Lâm Thông Bảo nhanh chóng che miệng mình lại, không cho tiếng cười bay ra, thực sự mắc cười quá, hai mắt thú nhân đen thùi, rất giống bị người ta đấm cho hai quyền, cùng với gấu mèo nhỏ nhìn thấy hôm qua thật sự không có gì khác nhau. Loại sự tình này phát sinh ở trên người khác thì không có gì, nhưng trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu của thú nhân thì thật khôi hài. Cùng bộ dáng nghiêm cẩn dĩ vãng bất đồng, loại bộ dáng khôi hài buồn cười này không muốn người ta cười thật đúng là không có khả năng.
Rước lấy tiếng phun cười trêu chọc của Lâm Thông Bảo, Viêm hạ giọng ảo não nói: “Tiểu Bảo —–” có chút buồn bực xấu hổ, có chút xin tha.
“Không…. Ta nhưng cái gì cũng chưa nói.” Lâm Thông Bảo chi chi ngô ngô, hai mắt chính là không chịu nhìn thú nhân.
Viêm buồn bực, ngươi chưa nói, so với nói còn đả thương người hơn, ngươi mặc dù chưa nói, nhưng ánh mắt đầy ý cười kia là cái chuyện gì? Viêm sờ sờ hai vành mắt đen, đêm qua, hắn thẹn quá thành giận mà nhắm vào sào huyệt của lỗ ca trùng, muốn đem trọn cái sào huyệt của chúng nó ném đi, để cho chúng nó không cách nào phát ra thanh âm sảo (ầm ĩ, ồn ào)nhân nữa! Nhưng không nghĩ tới cái thứ sào huyệt này to lớn như thế, hắn tìm suốt cả đêm mới đem chúng nó toàn bộ diệt trừ! Dục vọng chưa được thỏa mãn hơn nữa chiến đấu hăng hái cả đêm, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay trên mặt mình cư nhiên xuất hiện hai cái thứ (quầng thâm)này!
“Các ngươi…. Các ngươi tối hôm qua rốt cuộc làm cái gì thế? Như thế nào tiểu khả ái thì bước đi như bay, còn Viêm ngươi…. Phốc ha ha …. Xin ngươi đừng quay qua nhìn ta! Ha ha ha…. Cười chết ta.” Tử chịu không nổi mà vỗ vỗ bụng, hắn không bao giờ muốn xem cái biểu tình mất mặt gì của Viêm nữa, thống khổ quá đi!
Viêm mặt xanh, xoay người đưa lưng về phía hai người Tạp Ân, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra ba chữ: “Lỗ ca trùng.”
“Lỗ ca trùng?!” Tử kinh ngạc lặp lại, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lại một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai là nó a!”
Lúc này đến phiên Lâm Thông Bảo nghi hoặc, “Lỗ ca trùng là cái gì? Là con vật phát ra tiếng kêu chói tai kia sao?”
“Lỗ ca trùng là một loại côn trùng, bình thường cơ hồ đều không thấy được thân ảnh của chúng nó, cho nên tiểu khả ái ngươi không biết thì cũng bình thường, tuổi thọ chúng nó rất ngắn, chỉ 20 ngày mà thôi, hơn nữa chúng nó chỉ xuất hiện khi mùa thu hoạch cây ăn trái đến, thời gian khác thì chúng đều ở trong bùn đất ngủ say. Lỗ ca trùng bởi vì tuổi thọ ngắn, cho nên vừa xuất hiện thì sẽ phát ra tiếng rít để tìm kiếm bầu bạn, để sinh sản đời tiếp theo. Hơn nữa chúng nó thông thường sẽ tụ tập thành một đàn cùng nhau phát ra tiếng rít, thanh âm vừa vang lại vừa the thé, phi thường chói tai…” Tử dừng lại một chút, nhìn Viêm đưa lưng về phía mình liếc mắt một cái, rồi hướng Lâm Thông Bảo hỏi: “Tuy rằng rất sảo tai, nhưng mà ít nhất sẽ không làm cho hai mắt Viêm…. Khụ khụ, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Thông Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, chi ngô phát ra âm thanh: “Không… Cũng không có gì cả, ha ha” Hắn thật sự không muốn nói Viêm bị tiếng thét này sợ tới mức ‘tiết ra’, chuyện mất mặt như vậy nếu phải nói ra, vậy Viêm lại thực sự là “Hùng phong bất chấn.”
“Ha? Thực không có gì?” Tử nhìn Lâm Thông Bảo bộ dáng mặt mày đỏ rực, thấy thế cũng biết là đang nói sạo. Nhịn không được đoán: “Sẽ không phải chuyện tốt của các ngươi, bị đám lỗ ca trùng này quấy phá chứ?”
Viêm: “….”
Lâm Thông Bảo: “….”
Tử: “….”
Tạp Ân: “….”
Thật muốn nói: Tử—- ngươi đoán đúng ròy!