Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị




Nụ hôn cường thế của Phất Lôi rất nhanh liền làm bùng cháy tàn lửa vẫn còn chưa tịp tắt, hai người lại bắt đầu một vòng quấn quít mới. Lần này Phất Lôi hiển nhiên âm mưu chinh phục Địch Nãi, động tác lại càng cuồng dã hơn.

Địch Nãi chỉ một thoáng không kịp phản ứng đã bị Phất Lôi xoay người quỳ rạp trên giường. Phất Lôi từ phía sau tiến vào, sau đó túm chặt hai tay Địch Nãi, cấp tốc đỉnh động. Địch Nãi không có gì chống đỡ, không thể né tránh cọ cọ mặt lên da thú trải trên giường. Cậu giãy dụa muốn đứng dậy nhưng Phất Lôi nhất quyết không buông, ngược lại còn áp người xuống, hôn lên lưng cậu.

Động tác ở phía sau càng lúc càng dùng sức, Địch Nãi thầm nghĩ, người này muốn làm chết cậu à? Sao lại dùng sức đến vậy a. Cậu nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ đứt quãng.

Phất Lôi hiển nhiên càng hưng phấn, vừa chuyển động vừa hôn lên tấm lưng xích lõa của Địch Nãi, miệng không ngừng thì thào: “Bảo bối, ngươi giỏi quá. Bảo bối, ta yêu ngươi.”

Này tuyệt đối là trả thù, tuyệt đối là trả thù! Địch Nãi điên cuồng gào thét trong lòng. Mẹ nó, ông đây không cho nói, người này lại cố tình nói tới hăng say. Phất Lôi từ khi nào trở nên âm hiểm như vậy? Hôm nào nhất định phải cho y biết sự lợi hại của ông!

Địch Nãi hỗn loạn oán thầm, bất quá không nói ra thành lời. Dù sao cũng là cậu yêu cầu người ta từ bỏ hậu đại ở cùng một chỗ với cậu, đối phương đòi hỏi chút hồi báo còn không được sao?

Kỳ thật Phất Lôi quả thực không có ý tứ đòi hồi báo, y chỉ cảm thấy mình thật sự rất thích người dưới thân, làm thế nào cũng không đủ. Y chỉ hận không thể khảm cậu vào tận xương tủy.

Tiết tấu của Phất Lôi càng lúc càng nhanh, Địch Nãi bị đỉnh tới chảy nước mắt. Mẹ nó lực thắt lưng của dã thú quả thực không thể mang đi so sánh với con người mà! Đây là ý tưởng của Địch Nãi trong phút thanh tỉnh cuối cùng, sau đó đã bị khoái cảm mãnh liệt nhấn chìm trong thế giới dục vọng.

Trong sơn động vang vọng đủ loại tiếng vang mập mờ hỗn tạp, làm Tiểu Nhị núp trong ổ cảm giác có chút xôn xao. Nó còn nhỏ, chỉ biết chủ nhân cùng lão hổ biết bay kia đang làm chuyện kỳ quái, nó không hiểu lắm.

Tiểu Nhị cảm thấy hô hấp của cái tên bên cạnh trở nên ồ ồ, giống như có chút nguy hiểm. Nó bất an nằm rạp xuống, dùng móng vuốt bé xíu của mình ôm lấy đầu. Chính là, âm thanh mập mờ kia cứ như có như không xông vào đầu.

Nó cảm thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên. Lúc nghe Địch Nãi khàn khàn ‘ưm’ một tiếng, Tiểu Nhị cảm thấy một luồng nhiệt nóng tập trung xuống bụng dưới.

Tiểu Nhị cảm thấy cảm giác này thực kỳ quái, giống như tất cả nhiệt lượng trong người tập trung vào cái nơi dùng để tiểu kia, thực khó chịu. Nó cuộn mình, cúi đầu muốn liếm liếm nơi đó một chút. Chỉ là, nó quá béo, cố gắng thế nào cũng với không tới. Nó loay hoay nửa ngày, thử vài tư thế, vòng vo vài vòng cũng không liếm tới.

Nó khó chịu kêu càu nhàu hai tiếng, cuộn mình cọ cọ bụng vào da thú. Mới cọ một chút nó liền giật bắn cả người. Lông trên da thú quá cứng, đâm nó đau tới chảy nước mắt.

Nó nức nở có chút dùng sức dụi đầu vào bụng tuyết linh. Kêu càu nhàu, biết nó khó chịu mà cũng không chịu giúp đỡ, thật là xấu xa mà.

Tuyết linh bị nó dụi tới run run cả người, vội vàng giơ móng đè Tiểu Nhị lại. Tuyết linh hiển nhiên biết nguyên nhân Tiểu Nhị khó chịu, trấn an liếm liếm đầu Tiểu Nhị. Tiểu Nhị lập tức cảm thấy an tâm, an tĩnh trở lại.

Tuyết linh chậm rì rì liếm, liếm thật cẩn thận, mỗi tấc da lông trên lưng Tiểu Nhị đều bị nó liếm tới. Tiểu Nhị vốn có chút chán ghét tuyết linh cứ liếm liếm mình, nhưng lúc này thì không muốn cự tuyệt chút nào. Nó cảm thấy cảm giác xôn xao trong thân thể tựa hồ được từng cái liếm ôn nhu kia xoa dịu.

Tuyết linh liếm liếm, cái mũi đỉnh đỉnh một chút liền lật người Tiểu Nhị lại. Tiểu Nhị bất ngờ không kịp phòng bị, bị lật chổng vó. Nó quơ quào tứ chi, càu nhàu càu nhàu muốn đứng lên. Lúc này tuyết linh chơi xấu giẫm lên cái bụng Tiểu Nhị, sau đó tiếp tục nhiệt tình liếm cằm Tiểu Nhị.

Cằm bị liếm, Tiểu Nhị cảm thấy thực thoải mái. Nó hưởng thụ kêu càu nhàu càu nhàu, cũng từ bỏ giãy dụa.

Tuyết linh nheo mắt, con ngươi trở nên u ám. Nó chậm rãi trượt xuống, liếm lên hai điểm nhỏ đo đỏ.

Tiểu Nhị cảm giác nơi bị liếm có chút đau đớn, lại có chút ngứa. Cảm giác xôn xao vừa được bình ổn tựa hồ lại dâng trào. Nó bất mãn uốn éo thân mình, càu nhàu kháng nghị. Chính là, tuyết linh giống như không hiểu, cứ ngoan cố liếm hai điểm nhỏ kia.

Tiểu Nhị cảm thấy nơi đi tiểu càng ngày càng nóng, nóng tới mức nó khó chịu cực kỳ. Nó dùng hai cái chân ngắn cũn của mình đạp vào mặt tuyết linh, tuyết linh không thể không thay đổi mục tiêu, từ bỏ hai điểm đỏ, tiếp tục liếm xuống dưới. Tuyết linh chậm rãi liếm lên lớp lông mềm mại trên bụng Tiểu Nhị, đầu lưỡi vẽ thành từng vòng tròn. Tiểu Nhị lại thoải mái càu nhàu.

Tiểu Nhị chỉ mới hưởng thụ một chốc thì phát hiện đầu lưỡi tuyết linh lại bắt đầu đi xuống, liếm cái nơi mà nó đi tiểu. Nó cảm thấy thực thẹn thùng, nơi kia, không thể tùy tiện để người khác liếm đi?

Nôn nóng quơ quơ móng vuốt, muốn bò dậy. Chính là tuyết linh nâng chân trước, ôn nhu mà cường thế ngăn chặn móng vuốt Tiểu Nhị, sau đó tiếp tục liếm lên vật nhỏ hồng phấn vừa lộ ra. Tiểu Nhị bị cảm giác mãnh liệt kích thích tới run bắn cả người, móng vuốt cũng mềm nhũn.

Nơi xấu hổ kia cứ vậy bị liếm, Tiểu Nhị cảm thấy thẹn thùng không thôi. Nhiệt độ toàn thân đều vọt tới bụng dưới, nó cảm thấy nơi đó bắt đầu trướng trướng. Tiểu Nhị không biết nên làm sao hình dung cảm giác này, thực khó chịu, muốn tiểu. Chỉ là, ẩn ẩn lại có chút khoái hoạt.

Tuyết linh cẩn thận liếm lên vật nhỏ thẹn thùng kia. Chúng ta tạm thời gọi nó là bé Tiểu Nhị. Bé Tiểu Nhị vẫn là lần đầu tiên thò đầu ra nên có chút e lệ. Bé xíu xiu non mềm hồng hồng, chỉ lú ra ngoài một chút xíu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thụt lùi vào trong.

Ánh mắt tuyết linh dần dần nóng rực, nhưng động tác liếm liếm thì dị thường nhẹ nhàng, giống như dọa sợ vật nhỏ e lệ kia. Dưới sự hầu hạ tận tình của tuyết linh, nó rốt cuộc cũng lộ ra toàn bộ. Bé Tiểu Nhị run run đứng thẳng thực tinh tế, thực đáng yêu, tuyết linh chảy nước miếng, chỉ hận không thể một ngụm nuốt vào bụng.

Chỉ là, nó nuốt nước miếng, khống chế bản thân. Tuyết linh cẩn thận liếm nhẹ từ gốc tới ngọn, để vật nhỏ càng đứng thẳng hơn nữa, sau đó mới dùng đầu lưỡi quấn quanh, bắt đầu trượt lên suốt. Phần đỉnh bé Tiểu Nhị tràn ra chút dịch trong suốt, tuyết linh lập tức bật người hút vào miệng. Hương vị thật tuyệt!

Tiểu Nhị bị nó liếm tới xụi lơ cả người, chỉ có thể run run chảy nước mắt. Nó đã không thể nghĩ ngợi gì nữa, chỉ có thể tùy ý tuyết linh cần thì cứ lấy. Trong sinh mệnh một tuổi của mình, Tiểu Nhị chưa từng chịu kích thích đến vậy. Nó cảm thấy nơi đi tiểu càng lúc càng trước, giống như có thứ gì đó không thể kiềm chế muốn bắn ra.

Nó phát ra tiếng càu nhàu đứt quãng, muốn tuyết linh mau tránh ra. Dù sao nếu để nước tiểu phun lên người hay miệng người ta thì xấu hổ cỡ nào a! Đến lúc đó tuyết linh nhất định sẽ cười nhạo nó, chán ghét nó.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhị lại càng giãy dụa lợi hại hơn.

Đáng tiếc, tuyết linh dự cảm được nó sẽ giãy dụa, dùng chi trước giữ chặt Tiểu Nhị, tiếp đó càng cường thế liếm thỉ. Nhìn thấy hai chân Tiểu Nhị duỗi thẳng tắp, biết nó sắp phóng thích, tuyết linh liền quấn chặt lấy vật nhỏ, dùng sức hút một chút.

Tiểu Nhị thực sự không nín được, cả người run lẩy bẩy bắn ra.

Miệng tuyết linh vừa vặn đón được toàn bộ, ừng ực một tiếng nuốt vào bụng, tiếp đó lại cẩn thận liếm vật nhỏ kia sạch sẽ. Bé Tiểu Nhị mềm xuống rất nhanh rụt vào trong, tuyết linh liếm liếm lỗ nhỏ, ẩn ẩn cảm thấy có chút chưa đủ.

Tiểu Nhị phát tiết xong thì cả người xụi lơ. Vừa nãy kích thích quá mãnh liệt làm nó cảm thấy đầu óc trống rỗng, vừa khoái hoạt lại khó chịu. Nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Nó cảm thấy xấu hổ tới phát hoảng. Làm sao bây giờ? Nó cư nhiên tiểu vào miệng người khác, này thực quá khó tiếp nhận mà. Dùng móng vuốt bé xíu che mắt, học theo đà điểu cuộn tròn tứ chi, muốn giấu đi bản thân.

Tuyết linh buồn cười nhìn Tiểu Nhị, đứa ngốc này, giấu như vậy thì có lợi ích gì chứ. Bất quá, nó thích chính là vẻ ngốc nghếch của Tiểu Nhị, thực đáng yêu.

Tuyết linh khống chế không được yêu thích trong lòng, cúi đầu bắt đầu liếm liếm móng vuốt đang ôm đầu của Tiểu Nhị. Tiểu Nhị kêu lên ô ô, liều chết không buông, tuyết linh chỉ đành thay đổi mục tiêu, liếm miệng cùng cằm Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị kêu càu nhàu càu nhàu, nửa ngày mới trầm tĩnh lại. Nó khôi phục khí lực, uốn éo cái mông, xoay người, rụt vào góc tường diện bích.

Tuyết linh cũng hiểu, Tiểu Nhị đại khái là lần đầu tiên động dục nên có chút thất thần. Nó cũng theo qua, tiếp tục ôn nhu liếm lưng Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị rụt thành một đoàn, nằm trong góc run rẩy khe khẽ, làm thế nào cũng không chịu xoay mặt lại nhìn tuyết linh.

Tuyết linh cười khổ. Anh em của nó vẫn còn cứng ngắc a! Chính là, đối với nhóc con đáng thương này, nó không thể nào làm ra hành động quá phận hơn nữa.

Quên đi, vẫn còn nhiều thời gian, cũng không vội. Tuyết linh nằm xuống, cường thế ôm Tiểu Nhị vào lòng, để Tiểu Nhị gối đầu lên đùi mình. Sau đó, nó nhẹ nhàng liếm Tiểu Nhị, học theo đối phương kêu càu nhàu càu nhàu, dỗ dành Tiểu Nhị ngủ.

Tiểu Nhị vừa nãy phát tiết một lần, đã sớm mệt mỏi, trong tiếng càu nhàu mềm nhẹ của tuyết linh chậm rãi ổn định, khò khè ngủ say.

Tuyết linh yêu thương liếm liếm mặt Tiểu Nhị, thở hắt một hơi, tiếp đó tự ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ. Chính là, âm thanh ám muội trong sơn động vẫn như cũ không ngừng vang vọng, hơn nữa có xu thế càng lúc càng lớn. Trong hoàn cảnh như vậy, tuyết linh còn đang chiến đầu với bản năng sao có thể ngủ ngon?

Tuyết linh thực muốn rống lớn một tiếng nhắc nhở bọn họ, miệt mài quá không tốt, đáng tiếc sợ đánh thức Tiểu Nhị nên chỉ đành từ bỏ.

Sáng hôm sau, lúc rời giường ăn sáng, Địch Nãi liền thấy Tiểu Nhị ỉu xìu từ trong ổ chui ra, theo sát phía sau là tuyết linh thoạt nhìn không có chút tinh thần nào. Tiểu Nhị vẫn luôn là quỷ nghịch ngợm, vừa thấy cậu đã bổ nhào tới, hôm nay làm sao vậy? Còn tuyết linh nữa, bộ dáng vẫn luôn cao ngạo, thực hiếm khi thấy nó lười nhác như vậy. Thực kỳ quái.

Địch Nãi lấy trứng luộc uy Tiểu Nhị, bất quá nó vẫn thực uể oải không phấn chấn nổi. Địch Nãi xoa xoa nó, nó cũng không phe phẩy cái đuôi.

Bộ dáng uể oải chưa từng có của hai vật nhỏ làm Địch Nãi thực sự có chút kỳ quái. Hồi tưởng lại một chút, đột nhiên hiểu ra, đêm qua mình cùng Phất Lôi nháo lớn như vậy, hai nhóc con này đại khái đều nghe thấy. Chẳng lẽ hai đứa núp trong ổ nghe suốt cả đêm?

Tiểu Nhị cũng không ngẩng đầu lên ăn trứng chim mà chủ nhân đút, kỳ thực nó đang thẹn thùng. Đêm qua, cũng vì chủ nhân làm cái chuyện kỳ quái kia mới hại nó xấu mặt.

Chủ nhân biết rõ đêm qua nó cùng tuyết linh cũng ở trong sơn động, vì sao không chút cố kỵ làm loại chuyện thẹn thùng này a? Bây giờ còn làm như không có gì uy nó ăn. Da mặt chủ nhân thật là dày.

Tiểu Nhị thầm phun tào trong lòng, bất quá miệng vẫn ăn không ngừng, ngồm ngoàm ăn hết trứng mà Địch Nãi uy.

Lúc này, Tiểu Nhị không tặng trứng cho tuyết linh, ngược lại ăn xong liền chạy đi. Bởi vì, nó thực sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với tuyết linh.

Đêm qua, núp ở trong ổ tối mịt nên cũng đỡ một chút. Hiện giờ dưới ánh mặt trời, Tiểu Nhị cảm thấy không có chỗ nào giấu mặt. Nó nghĩ, tuyết linh chắn chắn sẽ cười nhạo mình đi? Tiểu Nhị thực sự quá bất an, thế nên, một lòng muốn chạy trốn, chạy đi thật xa.

Tuyết linh nhanh chân đuổi theo, lưu lại Địch Nãi kinh ngạc, nhìn theo chúng nó, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.



Hoàn Chương 86.