Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 56: Thời gian ôn tình




Mã Cát thực kinh ngạc. Hóa ra quần áo của Địch Nãi còn có công dụng này. Hắn thực hận không thể cắt rụng một ống tay áo của Địch Nãi, mang về lọc muối. Nhưng Địch Nãi chỉ có mỗi một bộ quần áo đặc biệt này, nếu bị cắt thành mảnh nhỏ thì thực đáng tiếc.

Địch Nãi liếc mắt liền nhịn ra tâm tư Mã Cát, bất quá, bộ đồ này thực sự không nỡ cắt bỏ. Làm người ta phiền não chính là tựa hồ không còn thứ gì khác để thay thế.

Địch Nãi phiền não vò đầu, vừa chuyển mắt thì nhìn thấy băng gạc trên tay. Linh cơ khẽ động, băng gạc cũng có thể dùng để lọc muối a.

Chính là, băng gạc cậu mang theo cũng có hạn, hai lần bị thương kia, băng gạc sạch cơ hồ đã sắp hết.

Bởi vì sợ sau này không có băng gạc dùng nên mỗi lần dùng xong, Địch Nãi đều giặt sạch đặt trong sơn động, không dám tùy tiện vứt bỏ.

Mang số băng gạc chưa dùng qua này đi lọc muối thì có chút đáng tiếc. Nhưng nếu dùng băng gạc đã sử dụng thì lại có cảm giác không quá sạch sẽ.

Địch Nãi thở dài. Nếu nơi này có tằm thì tốt quá. Có tằm thì sẽ có tơ, từ tơ có thể dệt thành lụa. Tuy trình tự có phức tạp một chút, còn phải tự mình mày mò, bất quá nếu có thể dệt được tơ lụa thì tác dụng rất lớn.

Tơ lụa có thể dùng làm quần áo, làm chăn, đương nhiên, cũng có thể lọc muối.

Chính là, mấy ngày này Địch Nãi không nhìn thấy tằm, cũng chưa từng thấy cây dâu. Có lẽ, trong bộ lạc có người biết. Địch Nãi liền hỏi: “Các ngươi có từng thấy một loại sâu ăn lá biết phun tơ không? Loại sâu này cuối cùng sẽ phun tơ bao trùm toàn bộ cơ thể mình.

Mã Cát suy nghĩ một chút, lắc đầu. Hắn đoán Địch Nãi hẵn đang nghĩ tới thứ gì đó mới mẻ, liền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Địch Nãi liền thả mồi dụ dỗ: “Chờ tìm được loại sâu này rồi ta nói cho ngươi biết.”

Đám Hách Đạt cũng nói chưa từng thấy. Bất quá Phất Lôi nghĩ nghĩ một chút nói: “Lúc đi săn, ta từng thấy trên một loại cây.”

Ánh mắt Địch Nãi sáng lên, cảm thấy nhịp tim mình đập có chút nhanh, vội vàng hỏi: “Thật à? Vậy hiện giờ ngươi có thể tìm được không?”

Phất Lôi do dự một chút, vẫn gật đầu. Địch Nãi nói: “Vậy giờ ngươi đi tìm thử đi! Tìm được thì mang cả sâu cùng trứng của nó về, cái loại lá cây kia cũng mang về nhiều một chút.”

Phất Lôi còn chưa kịp nói gì, Mã Cát đã liếc Địch Nãi trắng cả mắt: “Ngươi gấp như vậy làm gì? Chúng ta vất vả lấy muối về, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Chuyện này, dời lại vài ngày cũng không sao mà! Nguôi không đau lòng à. Mấy ngày nay y chở ngươi, xuất lực nhiều nhất. Ngươi không thể để y thả lỏng nửa ngày hử?”

Địch Nãi sờ sờ mũi, cũng có chút ngại ngùng: “Ngươi nói đúng.” Tiếp đó quay qua phía Phất Lôi, xoa xoa đầu y: “Mấy ngày nay vất vả ngươi rồi.”

Cậu đương nhiên biết chuyến đi này các thú nhân vất vả nhất. Chính là, cậu thực sự muốn nhanh chóng tìm được tằm. Dù sao, nếu tìm được thì nó có thể làm bộ lạc biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có thể sớm tìm được thì cũng sớm giải quyết được nhiều khốn cảnh.

Cậu sợ đêm dài lắm mộng, đến khi đó không tìm ra tằm thì thực thì lại không vui một trận.

Phất Lôi không chút trách cứ Địch Nãi không săn sóc, ngược lại ôn nhu nhìn cậu, còn kéo tay cậu qua hôn một cái: “Không có việc gì. Chở ngươi tuyệt đối không vất vả.”

Địch Nãi run bắn một chút, vội vàng rút tay lại. Không ngờ Phất Lôi đột nhiên phiến tình như vậy, thực sự làm cậu đỏ mặt một phen.

Mã Cát ở bên cạnh nhìn thấy hành động của bọn họ, liền che miệng cười ha hả. Địch Nãi trừng mắt liếc một cái, sau đó quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt Phất Lôi. Cậu cũng là nam nhân, chẳng lẽ lại nhăn nhó ngượng ngùng à, chẳng qua bị Phất Lôi đột nhiên tập kích nên có chút khiếp sợ mà thôi.

Phất Lôi sờ sờ phần mặt được hôn, vui vẻ tới mức hai mắt tỏa sáng. Địch Nãi thẳng thắn biểu lộ tình cảm trước mặt người khác như vậy, thực làm Phất Lôi thụ sủng nhược kinh.

Mã Cát thấy Địch Nãi lớn mật như vậy thì cũng hoảng sợ. Bất quá, Mã Cát cảm thấy này cũng bình thường, lúc yêu cuồng nhiệt, có ai không xúc động a.

Chẳng qua, cái kẻ ngốc Hách Đạt này làm gì biết nói những lời tình tứ như Phất Lôi chứ. Nghĩ tới đây, Mã Cát không khỏi trừng Hách Đạt một cái.

Hách Đạt tiếp nhận ánh mắt Mã Cát, cảm thấy có chút ù ù cạc cạc, không rõ mình đã làm gì chọc Mã Cát tức giận. Hắn nghĩ thầm, giống cái thực sự là sinh vật kỳ quái, hở ra là giận, thực khó lấy lòng a.

Thải Ni ở bên cạnh nhìn Địch Nãi cùng Phất Lôi, sớm đã xấu hổ tới cúi gầm mặt. Trong bộ lạc tuy không cấm tình cảm thắm thiết nhưng bình thường rất hiếm có người thân mật trước mặt mọi người như vậy.

Thải Ni tuy đã có đứa nhỏ nhưng phương diện này vẫn có chút nhút nhát. Hắn cùng Văn Sâm Đặc cũng chỉ mới quen thuộc mấy ngày gần đây mà thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn Văn Sâm Đặc, không ngờ đối phương cũng đang nhìn mình. Tầm mắt tương giao, Mã Cát cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên nảy nhanh hơn vài phần.

Mấy ngày nay Văn Sâm Đặc đặc biệt chiếu cố làm Thải Ni rốt cuộc tìm lại được cảm giác được yêu thương. Hắn phát hiện, chính mình dường như cũng càng lúc càng thích Văn Sâm Đặc.

Địch Nãi cũng không ngờ một hành động của mình lại gây ra âm hưởng lớn tới vậy. Hiện giờ vấn đề tơ tằm tạm thời không thể gấp, phải để Phất Lôi nhanh chóng nghỉ ngơi.

Cậu bảo mọi người lọc nước muối vài lần, lại chuẩn bị thêm vài cái chậu để lọc muối. Lọc xong, Phất Lôi cùng Hách Đạt lập tức chạy đi nghỉ ngơi. Văn Sâm Đặc tiếp tục phụ trách thức ăn, lại đi săn một chuyến.

Mã Cát hưng trí bừng bừng tiếp tục nghiên cứu giày rơm. Thải Ni đối với giày rơm cũng cảm thấy thực hứng thú. Hắn mang thử chiếc giày của Mã Cát, cảm thấy so với dép lê lại càng thoải mái hơn, vì thế liền cầm lấy xác măng, học cách làm giày.

Địch Nãi không thể cùng tham gia, thực buồn chán, chỉ đành ngồi suy nghĩ miên man. Cậu nghĩ, về sau có tơ tằm rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể dệt thành vải?

Dụng cụ canh cửi Địch Nãi từng thấy qua lúc còn ở nông thôn, chẳng qua, kia là canh cửi cho những loại sợi khá thô. Chẳng lẽ phải biến tơ tằm thành sợi thô mới được? Chính là, tơ tằm mảnh như vậy, muốn làm thành sợi chỉ thô thì phải tốn bao nhiêu công phu a!

Địch Nãi nghĩ mà nhức đầu, càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng từ bỏ. Quên đi, hiện giờ có phiền não cũng vô dụng. Xe tới trước núi ắt có đường, đợi tìm được tằm rồi tính!

Rất nhanh, Văn Sâm Đặc đã đi săn trở lại. Phất Lôi cùng Hách Đạt cũng nghỉ ngơi mấy tiếng, liền chạy ra ăn bữa tối. Mọi người vui cười ăn tối, sau đó đều tự về nhà nghỉ ngơi.

Lúc này Phất Lôi tự nhiên trụ lại sơn động Địch Nãi, mà cậu cũng không muốn đuổi y đi. Dù sao nhiều ngày thân thiết như vậy, tình cảm đã sớm thăng tiến. Địch Nãi cũng quen ngủ cùng Phất Lôi, tuy đều là hình thú.

Huống chi, hiện giờ cậu còn đang bị thương nên không cần già mồm cãi láo cự tuyệt Phất Lôi săn sóc.

Phất Lôi giã nát thảo dược, sau đó giúp Địch Nãi đổi dược. Y cẩn thận gạt bỏ thảo dược trên vết thương rồi mới bôi cái mới lên.

Phất Lôi hết sức chăm chú nhìn vết thương, động tác cẩn thận tỉ mỉ, cứ như đó là trân bảo mỏng manh nhất trên thế giới.

Địch Nãi cúi đầu, chỉ nhìn thấy cái mũi cao cùng hàng mi rậm của Phất Lôi. Lông mi Phất Lôi thực dài, cứ hệt như một cây quạt nhỏ. Thỉnh thoảng lại chớp một cái, làm trái tim Địch Nãi bị quét tới mềm nhũn.

Địch Nãi thầm nghĩ đây chính là Phất Lôi của cậu, luôn thấu hiểu, yêu thương cậu. Địch Nãi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc gọi là thỏa mãn, thỏa mãn tới tận tim.

Trước kia, Địch Nãi vẫn hi vọng một ngày nào đó có thể gặp gỡ một người bạn gái tri kỷ ôn  nhu. Cô có thể làm chốn bình yên để cậu nghỉ ngơi trong những lúc mỏi mệt; lúc cậu bị thương sẽ dịu dàng chăm sóc; lúc cậu buồn khổ sẽ ôn nhu an ủi, khuyên giải.

Hiện giờ, chuyện tìm bạn gái đương nhiên đã ngâm bọt nước. Chính là, Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi trừ bỏ không phải nữ nhân thì cơ bản đã thỏa mãn tất cả khao khát của cậu.

Địch Nãi thấy nhìn thế nào cũng cảm thấy Phất Lôi thực đáng yêu. Phất Lôi có năng lực, lại anh tuấn, đối với mình lại ôn nhu săn sóc.

Cậu cảm thấy, hiện giờ cho dù có mỹ nữ tuyệt sắc đứng trước mặt, cậu cũng không thèm liếc mắt một cái. Theo cậu, Phất Lôi mới tuấn mỹ nhất, đáng yêu nhất, có thể làm cậu động tâm.

Lúc Phất Lôi rốt cuộc cũng bôi thuốc cùng băng lại xong, Địch Nãi liền kích động nâng mặt Phất Lôi hung hăng hôn một cái.

Bất quá, cũng vì lần kích động này mà động tới vết thương, làm Địch Nãi không khỏi nhíu mày khựng lại động tác hôn môi, ngược lại nâng tay lên xem xét.

Phất Lôi lập tức bắt lấy tay Địch Nãi, lo lắng hỏi han: “Làm sao vậy? Đau à?”

Địch Nãi nhìn nhìn, hẳn là không bị rách ra, vì thế lắc đầu. Phất Lôi trách cứ nhìn cậu: “Ngươi đừng lộn xộn, miệng vết thương chỉ mới lành lại thôi.”

Địch Nãi cười ngây ngô. Phất Lôi có chút bất đắc dĩ. Y ôm lấy cậu, cúi đầu, hôn lên gương mặt mà mình yêu say đắm.

Nụ hôn như vậy, mềm nhẹ mà tốt đẹp, không hề mang theo chút tình dục nào. Địch Nãi đột nhiên cảm thấy trái tim mình bị một làn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng mà nhộn nhạo.

Địch Nãi thực say mê đắm chìm trong nụ hôn này. Trong khoảng cách gần gũi, cậu hỏi Phất Lôi: “Này, ngươi thích ta từ khi nào?”

Phất Lôi nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình cũng không rõ đáp án. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên thấy Địch Nãi chiến đấu với thử thú đã động tâm: “Đại khái là ngày đầu tiên ta nhận thức ngươi.” Phất Lôi liền nói vậy.

Địch Nãi nghe xong, khóe miệng vô thức nhếch lên: “Nga, vậy ngươi chính là nhất kiến chung tình a?”

Phất Lôi thực thành thực xác nhận: “Ân.”

Địch Nãi cảm thấy nhịp tim mình đập có chút nhanh, nhịn không được lại hỏi thêm: “Kia, trước kia ngươi có từng thích người nào khác không?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không có. Ngươi là người đầu tiên ta thích.”

Địch Nãi nghe vậy thì trong lòng thực ngọt ngào, lại có chút đắc ý. Nói thật, người này chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn rất nhỏ. Chính mình nếu ở thế giới cũ thì chính là dụ dỗ vị thành niên a! Bất quá, Địch Nãi cảm thấy y rất trưởng thành, có đôi khi còn bao dung người yêu lớn tuổi cậu đây.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi có chút đỏ mặt.

Phất Lôi không biết Địch Nãi nghĩ gì, thấy Địch Nãi bị thương lại không chịu chú ý, có chút sốt ruột. Thấy cậu không nói chuyện tiếp, liền nghiêng người hôn lên trán cậu, hỏi: “Ngủ?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Ừ.”

Sau khi rửa mặt xong, Phất Lôi vẫn hóa thành hình thú leo lên giường đá của Địch Nãi. Thời tiết tháng chín đã bắt đầu lạnh, ngủ cạnh Phất Lôi, Địch Nãi cảm thấy vẫn thực thoải mái.

Tiểu Nhị ở dưới giường cố sức kêu càu nhàu. Bởi vì trên giường đá có Phất Lôi, nó không dám bò lên. Nó cảm thấy thực bất mãn, rõ ràng là nó nhận thức chủ nhân trước, dựa vào cái gì chủ nhân lại đối xử với con hổ cánh dài kia tốt hơn?

Bất quá, Địch Nãi cùng Phất Lôi trò chuyện tâm tình, quả thực đã xem nhẹ Tiểu Nhị. Hiện giờ thấy vật nhỏ ở dưới giường ủy khuất kêu to, Địch Nãi cảm thấy nó có chút đáng thương, liền đưa tay xách nó lên giường.

Tiểu Nhị chui vào lòng ngực Địch Nãi, hướng Phất Lôi trừng to mắt. Có Địch Nãi che chở, nó cảm thấy can đảm hơn rất nhiều.

Địch Nãi cười ha hả: “Nhóc con này, còn bày đặt ghen tỵ! Đến đây, cũng đâu phải không còn chỗ cho ngươi ngủ.” Tiểu Nhị ủy ủy khuất khuất lon ton chạy tới bên chân Địch Nãi. Thầm nghĩ, có lão hổ kia tới mà chủ nhân vẫn không đuổi mình đi, xem ra chủ nhân vẫn thực thương mình.



Hoàn Chương  56.