Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 77: 77: Thiên Vân Sơn Trang 03





77, Thiên Vân sơn trang 03
Edit: An Braginski
‘A Tình, có người đang đi theo chúng ta.’ Khi đã đi đến một chỗ không người trong rừng cây, Utherus thấp giọng nói, ‘Ừm…… Hẳn là “Hiểu cô nương” gặp hồi chiều.’ cẩn thận hít ngửi, Utherus còn nói thêm.
Nghe vậy Vô Tình dừng cước bộ, sở dĩ hắn đi đến chỗ không người này cũng chính là vì thế.

Tuy rằng hắn không thể giống Utherus, có thể dùng mũi ngửi ra là ai, nhưng cũng đoán được đại khái.
“Xuất hiện đi, Mị Trần.” Vô tình kêu lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn nói chuyện với người cùng ngành, bởi vì muốn tìm đến nội dung thật từ trong bẫy ngôn ngữ như thật như giả kia là việc rất đau đầu.
“Vô Tình, đã lâu không gặp.” Bị vạch trần rồi, Mị Trần cũng không che dấu nữa.

Nàng làm nhiệm vụ ở đây, nên cũng không hi vọng tại thời điểm có thể thu võng lại xuất hiện sai lầm.

Vô Tình xuất hiện là việc nàng hoàn toàn không dự đoán được.
Phải biết người này vào hai năm trước đã trở thành một trong những phân điện của Diêm Ma điện – điện chủ của Mị Điện, tuyệt đối không phải người dễ dàng đối phó.

Nếu không phải hai năm trước xảy ra chuyện đó, chỉ sợ hiện tại điện chủ vẫn sẽ là hắn, mà không phải mình!
Hai năm nay nàng cố gắng tu luyện, thật vất vả tới trình độ năm đó của hắn, rốt cuộc cũng được tôn chủ thưởng thức, lên làm điện chủ của Mị Điện.

Nhưng không ngờ tới, hai năm sau Vô Tình đã tới đỉnh phong, cấp độ mà nàng ở trong ngắn hạn khó có thể với tới! Vách núi cao như vậy, sao hắn lại không chết?
“Liên quan gì tới ta?” Vô Tình lãnh đạm hỏi, người của Diêm Ma điện cũng không phải gặp nhau còn có thể ôn chuyện giống như người của tông môn bình thường.

Tuy rằng rất muốn biết tình huống của Độc Thánh, nhưng hắn cũng không thể có bất cứ biểu hiện gì, bị người khác nắm giữ tiên cơ là điều rất không sáng suốt.

“Nếu ngươi còn sống, vì sao không trở lại? Chủ thượng đã sớm làm sáng tỏ sự tình, mọi chuyện không phải ngươi làm.

Ngươi năm đó sao lại ngốc thế, một chút việc nhỏ như vậy, cùng chủ thượng nói nói rõ ràng là được, cần gì phải làm khó bản thân?” Mị Trần nói, làm bộ vô cùng đau đớn.
Nghe vậy, Vô Tình khinh thường liếc mắt nhìn nàng, chạy đến trước mặt hắn diễn trò, có phải nhầm đối tượng rồi không? Chỉ có nàng mới ngốc đến mức cho rằng năm đó Quân Ngôn Khanh muốn bắt hắn trở về vì chuyện yêu đan bị trộm, vu oan hãm hại rõ rệt như vậy, Quân Ngôn Khanh sao lại không nhìn ra? Cái đồ tự cho là đúng!
“Ai nha, xem ta kìa, còn nhắc mấy chuyện quá khứ kia làm gì? Có điều, Vô Tình, ngươi không trở về xem thật sao?” Thấy Vô Tình không nói lời nào, Mị Trần tiếp tục nói:“Hai năm trước Độc Thánh vì chuyện của ngươi mà náo loạn với chủ thượng, không lâu sau chủ thượng bắt đầu bế quan, nửa năm trước chủ thượng xuất quan, Độc Thánh thì tung tích không rõ.” Mị Trần không nói ra chuyện chủ thượng đã trở thành tôn giả, nàng đứng ở góc độ của một thành viên trung tâm với Diêm Ma điện, kể sơ lược một vài chuyện người bên ngoài không có khả năng biết được.
Nghe Mị Trần nói, Vô Tình vẫn mang bộ dáng thờ ơ.

Ý tứ trong lời nói của Mị Trần không khó lý giải, trên cơ bản chính là Độc Thánh đang ở trong tay Quân Ngôn Khanh, nguyên nhân là vì chính mình.
Nhưng những lời này có rất nhiều vấn đề: Thứ nhất, theo hiểu biết của hắn về Độc Thánh và Quân Ngôn Khanh, bọn họ sẽ không vì mình mà trở mặt; Mình cùng lắm chỉ là một công cụ có thể báo hỏng bất kỳ lúc nào, chết thì chết thôi.

Thứ hai, cố ý nhắc tới việc Quân Ngôn Khanh bế quan, trong chuyện này nhất định có gì đó kỳ quái.

Thứ ba, Độc Thánh tung tích không rõ cùng với việc Quân Ngôn Khanh xuất quan, trừ việc xảy ra cùng lúc, không có mối liên hệ đương nhiên nào.

Thứ tư, mục đích nói cho mình là gì?
Là để mình ra mặt nói cho bọn họ biết mình còn chưa chết, hay là để mình đi tìm Độc Thánh, nhân thể cùng nhau chống lại Quân Ngôn Khanh? Đáng tiếc cho dù làm sáng tỏ thì đã sao? Vực đó, hắn đã nhảy, nếu không phải bởi vì ngoài ý muốn, hắn đã sớm chết.

Đương nhiên, Quân Ngôn Khanh muốn bắt hắn trở về không chỉ đơn giản như bề ngoài, nguyên nhân bên trong đại khái chỉ có bản thân Quân Ngôn Khanh mới biết được.
“Để ta đoán xem, ngươi ở đây, mục tiêu chắc là trang chủ của Thiên Vân sơn trang đi; Đối phương hẳn là võ giả chín tầng, ngươi hiện tại tám tầng, lấy tính mạng của hắn hẳn là không quá khó khăn; Nhưng ngươi chậm chạp không động thủ, hẳn là còn có nhiệm vụ phụ, mà nhiệm vụ phụ này, nếu người đó chết trước, ngươi sẽ không hoàn thành được.” Vô Tình không xuôi theo đề tài của Mị Trần, hắn chỉ phỏng đoán sơ lược tình cảnh hiện tại của nàng, thản nhiên nói ra.
“Vô Tình, ngươi lời này là ý gì, quy củ trong điện không cho phép can thiệp nhiệm vụ của người khác.” Mị Trần không ngờ Vô Tình vẫn chuyển sự chú ý về phía mình, nàng có chút kinh hãi.


Nhiệm vụ lần này là đặc cấp, trong lúc hoàn thành có khó khăn nhất định, bằng không cũng sẽ không để nàng đến đây.

Nếu là Vô Tình quyết tâm nhúng tay vào, khả năng nhiệm vụ của nàng thất bại là rất cao.
“Ta hiện tại hẳn không được xem như người của Diêm Ma điện, nhiều nhất chỉ được xem như người chết của Diêm Ma điện thôi.” Vô Tình lạnh nhạt bày tỏ lập trường, không để đối phương bắt thóp chút nào.

Nếu khiến chuyện mình quan tâm trực tiếp bại lộ trước mắt đối phương, thì hắn sống nhiều năm như vậy chẳng phải là sống uổng phí.
“Ngươi muốn như thế nào?” Mị Trần hoàn toàn không biết rõ lai lịch của Vô Tình, nàng phát hiện, cho dù mình chủ động đi trước một nước cũng không chiếm được tiên cơ.

Nàng vốn tưởng rằng Vô Tình ít nhiều cũng sẽ quan tâm Độc Thánh, chung quy mấy năm nay Độc Thánh đối đãi hắn không tệ.

Bọn họ đều là xuất thân cô nhi, dù hơi bạc tình, nhưng với người dạy bảo mình, chắc chắn cũng sẽ không tuyệt tình.
“Ta không nghĩ như thế nào cả, vốn ta cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện nơi này, chỉ là muốn quan tâm một chút, Mị Trần ngươi hiện tại được đề bạt đến vị trí nào rồi?” Thấy Mị Trần đã tự loạn đầu trận tuyến, Vô Tình tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Tuy rằng đây không phải vấn đề quan trọng, lại có thể suy đoán ra trong lời nói của Mị Trần có mấy phần đáng tin.

Địa vị của một người quyết định người đó có khả năng biết được bao nhiêu, lại có bao nhiêu khả năng lừa gạt.
“Điện chủ, điện chủ của Mị Điện.” Thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia của Vô Tình, Mị Trần căng thẳng thần kinh, người này vĩnh viễn đều yêu nghiệt đáng sợ như vậy, trách không được tôn chủ lại……
“Ha ha, rất tốt, không biết tôn chủ gần đây có khỏe không?” Biết địa vị của Mị Trần rồi, Vô Tình tiếp tục hỏi.

Rõ ràng là đang thử, Vô Tình lại hoàn toàn khẳng định, Quân Ngôn Khanh hẳn đã đột phá tiên thiên, trở thành tôn giả rồi, hơn nữa chính là tại nửa năm trước! Trước kia lão già đã nói cho hắn, tiên thiên còn chưa phải mạnh nhất, Tông Sư bên trên còn có tôn giả.

“Ngươi…… sao ngươi biết được?” Nghe được Vô dùng xưng hô “tôn chủ”, trong lòng Mị Trần cả kinh.

Ngoại trừ những người phía trên và một vài điện chủ các phân điện, hẳn là không còn ai biết đến cảnh giới của Tôn chủ.

Chẳng lẽ Vô Tình có người trong Diêm Ma điện? Khó trách không lo lắng chuyện của Độc Thánh, có khi hắn còn biết nhiều hơn mình!
Xem phản ứng của Mị Trần, Vô Tình liền biết mình suy đoán không sai.

Xem ra giữa Độc Thánh và Quân Ngôn Khanh thật sự đã xảy ra chuyện, mà cảnh giới của Quân Ngôn Khanh tăng lên, việc Độc Thánh gặp phiền toái cũng liền có căn cứ.

Mị Trần đúng là không nói dối, chẳng qua không nói hết những điều mình biết, nói dối trước mặt hắn thực dễ dàng bị nhìn thấu.
“Rời đi hai năm, cũng không biết bên trong điện xảy ra đại sự gì, không bằng Mị Trần kể lại tỉ mỉ cho ta, như thế nào?” Không đáp lại câu hỏi của Mị Trần, Vô Tình giống như không thèm để ý tiếp tục hỏi.
“Nếu ngươi đã biết cả rồi, còn muốn ta nói để làm gì?” Mị Trần thử nói, nàng không biết Vô Tình rốt cuộc muốn làm cái gì.

Những đứa trẻ mồ côi như bọn họ cùng lắm chỉ là vài người được bồi dưỡng để bán mạng trong điện, quá nhiều bí mật họ hoàn toàn không biết.

Vô Tình chẳng lẽ muốn trở về báo thù?
“Ừ, chung quy năm đó tôn chủ và Độc Thánh đánh nhau, ta không ở chỗ đó, ta cũng rất muốn biết hai tiên thiên đánh nhau là thế nào.” Thừa nhận bản thân đã biết hết, Vô Tình tỏ ý muốn hiểu chi tiết.
“Năm đó chúng ta cũng chỉ là nghe được Độc Thánh nói với tôn chủ ‘Ngươi biết rõ, còn……’, sau đó liền đánh nhau, sau đóĐộc Thánh cùng tôn chủ tựa hồ đều bị thương……” Cảm giác việc này nói cũng không sao, Mị Trần nói ra điều mình biết.

Hiện tại nàng chỉ hy vọng Vô Tình không nhúng tay vào chuyện ở đây là được, những chuyện khác còn phải bàn bạc kỹ hơn……
Nghe xong Mị Trần kể lại, Vô Tình âm thầm mím môi: Không nghĩ tới lão già thật đúng là vì chuyện của mình mà gây náo loạn, xem ra không có mình, lão thật sự là nhàn đến mức cô đơn.

Nhưng chuyện nửa năm trước, Vô Tình lại có thể khẳng định không phải Quân Ngôn Khanh ra tay, bởi vì không cần thiết, cũng không đáng.
“Ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta chỉ đi ngang qua, không cần hao tâm tốn sức với ta.”.


Thấy không cần phải nói tiếp nữa, Vô Tình nhẹ nhàng giải thích, chuẩn bị đi.

Kỳ thật Mị Trần không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm nàng, phải nói Mị Trần cũng rất có dự kiến nhỉ?
Bên dưới khăn che mặt, khóe miệng Mị Trần hơi run rẩy, nàng mạo hiểm đi một chuyến này rốt cuộc là vì điều gì.

Chưa nói đến việc hoàn toàn bị đối phương khống chế, ngay cả đối phương từ đâu đến, muốn tới đâu cũng không biết, chỉ biết là đối phương chỉ đi ngang qua ……
Cho dù qua hai năm, lần đầu tiên giao thủ này mình vẫn thảm bại, Mị Trần che giấu cảm xúc uất hận của mình.

Năm đó nàng đã có thể hãm hại hắn, buộc hắn nhảy vực, thì sau này cũng có thể! Vô Tình ơi, Vô Tình, chung quy là do ngươi không để ai vào mắt!
Nhìn phương hướng Mị Trần biến mất, Vô Tình có chút đăm chiêu – hắn thật sự không hiểu tâm tư của Quân Ngôn Khanh.

Rõ ràng là biết rõ hết mọi thứ, lại mặc kệ cho xảy ra chuyện, có khi cao hứng hay mất hứng thì sẽ nhúng tay vào, đùa giỡn người ta trong lòng bàn tay.

Nếu so sánh hắn với vị điện chủ đương nhiệm của Diêm Ma điện này, hắn thật đúng là không đủ xem……
‘A Tình, ngươi không sao chứ?’ Utherus kéo tay áo của người đang nhìn phương xa xuất thần, nữ nhân vừa rồi cùng A Tình nói chuyện quá khứ sao? Chính y dường như còn hoàn toàn không biết gì về quá khứ của A Tình cả.

Có điều lúc còn ở trong bộ lạc, Utherus đã mơ hồ cảm thấy rằng không nên hỏi chuyện quá khứ của A Tình, hồi đó A Tình uống say, nói đến quá khứ, tự mình làm mình đau lòng.
‘Ừ, không việc gì, Utherus, chúng ta cũng đi thôi.’ Vô Tình hồi thần, xem ra lần này đi Thượng Kinh sẽ còn nhiều chuyện không ngờ tới.

Lần này hắn xuất đầu lộ diện cũng không che dấu gì, phía Diêm Ma điện biết hắn còn sống cũng là chuyện sớm muộn, cho dù Quân Ngôn Khanh lại phái người bắt hắn trở về, hắn hiện tại cũng có khả năng chắc chắn chạy thoát được.

Nhưng hắn sẽ không tự mình đưa lên cửa…….