75.
Thiên Vân sơn trang (1)
Edit: An Braginski
Thiên Vân sơn trang lúc này đã là khách khứa đầy nhà, có vài võ giả không nhận được thiếp mời, thậm chí đã dựng trại trên núi sau sơn trang.
Tuy bọn họ không được mời, thế nhưng nếu đến đây, trang chủ cũng sẽ không đuổi bọn họ đi.
Không những thế, sơn trang còn cung cấp đồ ăn hàng ngày cho bọn họ, có điều chỗ ở thì quả thật hơi chật chội, thiếu thốn.
Tuy nhiên, có ba người, cho dù là hôm nay buổi chiều mới đến, lại vẫn được mời vào ở trong viện dành cho khách quý tráng lệ…
“Này, không phải các ngươi nói không còn phòng sao? Chỗ mấy người bên kia đi đến là nơi nào đấy?” Một hán tử tuổi còn trẻ bắt lấy một tiểu tư đi ngang qua, chất vấn.
Gã đã ở trong sơn trang đợi bảy tám ngày, gã hoàn toàn chắc chắn mấy đại nam tử có vẻ tầm tuổi gã không kia là hôm nay vừa tới! Bọn họ dựa vào cái gì có chỗ ở!
“Việc này……” Nhìn phương hướng mấy người kia đi, tiểu tư xoa mồ hôi trên đầu.
Bên trong trang đúng là còn có một viện, nhưng đó là trang chủ cố ý giữ lại cho khách nhân tôn quý ở.
Lần này cho dù là cường giả chín tầng đến, trang chủ cũng không để người ta ở chỗ đó…… Nghĩ đến đây hắn đã không dám nghĩ tiếp.
Thấy tiểu tư không nói lời nào, hán tử đẩy hằn ra sau, liền đuổi theo.
Gã còn muốn nhìn xem đó là thần thánh phương nào, gã cùng một đám người ở lều trại bảy tám ngày, cũng sắp mốc meo.
Tốt xấu gì gã cũng là thiếu chủ của tiêu cục Long Thiên, dù không được mời, bọn họ cũng không thể không có đạo đãi khách!
“Mấy người các ngươi đứng lại cho ta!” Thanh niên hán tử đột nhiên nhảy ra trước mặt mấy người, ngăn quản gia dẫn đường phía trước, không khách khí nói.
“Lý công tử, ngươi đây là ý gì?” Quản gia dẫn đường nhìn người đột nhiên vọt tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh dò hỏi.
Người khác không rõ những vị phía sau lão là ai, lão lại rõ ràng sự thật.
Lý Mục này tuy là thiếu chủ của tiêu cục Long Thiên, nhưng cùng lắm là võ giả năm tầng, dù là cha gã cũng chỉ là võ giả bảy tầng.
So với mấy vị phía sau mình đây quả thực là khác nhau một trời một vực!
Nhìn thoáng qua ba người phía sau quản gia, Lý Mục kinh ngạc, xem khí chất ba người, sinh ra nếu không giàu có cũng là quyền quý, hơn nữa ba người này vậy mà còn mang theo một con báo đen! Loại mãnh thú này cũng không phải cứ có vũ lực là bắt nó phục tùng được.
Nhưng thế thì sao, làm việc nói chung phải có thứ tự trước sau chứ, cho nên gã định thần lại, đúng lý hợp tình chỉ vào quản gia dẫn đường hỏi:“Ta có ý gì? Ta muốn hỏi ngược lại là quý trang có ý gì?”
Nhìn người đột nhiên nhảy ra, mấy người Vô Tình chỉ đứng một bên nhìn.
Đây là chuyện của sơn trang người ta, bọn họ không xen vào.
Trong chốn giang hồ người trẻ tuổi nóng nảy kiêu căng, loại hành vi gây chuyện này quả thật thường thấy.
Nhưng quản gia chưa kịp giải thích, chỉ thấy một nữ tử tuổi còn trẻ đeo lụa mỏng che mặt, nhẹ nhàng đi tới đây, lên tiếng nói:“Nghe nói trang chủ mời tới ba vị khách quý, tiểu nữ tử ngưỡng mộ đã lâu, cố ý tiến đến chiêm ngưỡng phong thái của các vị công tử.”
“Hiểu cô nương.” Thấy người đi tới, quản gia hơi khom người, kính cẩn gọi.
Lão không biết Hiểu cô nương này rốt cuộc là loại người nào, nhưng lão biết đây là người trang chủ mang về, hơn nữa cũng có khả năng trở thành tân nữ chủ nhân trong trang.
“Nói vậy đây chính là Lăng Thiên công tử của Thiên Lăng tông đi, quả thật là khiêm khiêm quân tử, tuấn tú lịch sự!” Nhìn Bạch Lăng Thiên, vị Hiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này hơi khịu gối nói lời tán dương.
“Cô nương đa lễ.” Ôm quyền đáp lễ, Bạch Lăng Thiên gián tiếp khẳng định thân phận; cũng không hiếu kì đối phương là người nào.
“Vị này chính là Viêm Phong công tử của Liệt Viêm tông đi, quả thật là tuấn mỹ tà tứ, phong lưu phóng khoáng!” Hiểu cô nương quay sang Kỳ Viêm Phong, khen tiếp.
“Cô nương hữu lễ.” Hơi hơi đáp lễ, Kỳ Viêm Phong thầm lùi lại, hắn thật sự không có hứng thú với nữ nhân, huống chi là nữ nhân đã có chủ.
Nữ tử có thể đứng ở đây nói chuyện với bọn họ như vậy, quan hệ với trang chủ sao có thể đơn giản.
Hơn nữa trực giác nói cho hắn, nữ tử này rất nguy hiểm.
“Xin hỏi vị công tử này là?” Cuối cùng đưa ánh mắt tới người thứ ba, Hiểu cô nương giống như nghi hoặc hỏi.
“Tại hạ Địch Phỉ, khiến cô nương chê cười.” Vô Tình tựa tiếu phi tiếu báo tên của mình.
Cho dù tất cả mọi người nơi này đều không biết hắn là ai, nàng lại không có khả năng không biết.
Hay cho một “Hiểu cô nương”, hai năm không gặp, vị sư muội này của hắn – Mị Trần cũng có tiến bộ rồi.
Tuy rằng Diêm Ma điện chưa từng có kiểu nhận sư phụ, nhưng nói từ thực tế, Vô Tình hẳn là có hai vị sư phụ, một vị là Độc Thánh, dạy hắn độc thuật cùng nội công tâm pháp.
Một vị khác chính là điện chủ đương nhiệm của Diêm Ma điện – Quân Ngôn Khanh, dạy hắn thuật mị hoặc.
Trong ấn tượng của Vô Tình, cũng chỉ có hắn cùng với Mị Trần là do Quân Ngôn Khanh tự tay dạy dỗ.
Chỉ tiếc……
“Nào có, là tiểu nữ tử thiển cận.” Tiếp tục khách khí một phen, Mị Trần âm thầm đánh giá người trước mắt này.
Thật ra vừa đến gần, nàng liền nhận ra người này rồi, người này không phải hẳn đã chết từ hai năm trước sao, sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Cho dù dung mạo và khí chất có một chút thay đổi, nhưng quen biết nhiều năm như vậy, nàng có thể hoàn toàn xác định, người này là sư huynh của nàng – Vô Tình.
“Đúng rồi, Lý công tử, sao ngươi cũng đến đây, là có chuyện gì sao?” Hiểu cô nương cùng ba vị chính chủ hàn huyên một mạch xong, lúc này mới xoay người hỏi.
Tuy rằng rất kỳ quái, vì sao Vô Tình lại xuất hiện ở đây, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm “ôn chuyện”.
“Ha ha, tại hạ muốn thảo luận về chỗ ở.” Vốn khi vị Hiểu cô nương nói ra thân phận của Bạch Lăng Thiên và Kỳ Viêm Phong, gã còn có chút chột dạ, nhưng nghe đến cái tên Địch Phỉ chưa bao giờ nghe nói qua này rồi, liền vẫn thấy còn hơi tức giận.
Bạch Lăng Thiên, Kỳ Viêm Phong thì thôi, vì sao tiểu tử ngay cả tên cũng chưa nghe nói qua kia cũng được đãi ngộ giống bọn họ.
Nghe đồn Kỳ Viêm Phong thích nam sắc, tiểu tử này chẳng lẽ là sủng nhi của Kỳ Viêm Phong? Mấy đệ tử danh môn này không phải chỉ là có xuất thân tốt thôi sao, nếu gã cũng sinh ra trong ba tông đứng đầu, hắn cũng có thể lợi hại như bọn họ!
“A? Không biết Lý công tử vì sao nói ra lời ấy?” Mị Trần có chút đăm chiêu nhìn tổ hợp ba người một báo này, đại khái đoán được là chuyện gì.
Vậy mà có người coi nhân vật nguy hiểm nhất thành dễ bắt nạt nhất, nàng nên nói Lý công tử này vận khí tốt, hay là không tốt đây?
“Ta muốn hỏi vị Địch công tử này một chút, có tài đức gì mà có thể vào ở trong quý trang?” Lý Mục nhận định đối phương chẳng qua là một sủng nhi tốt mã dẻ cùi, không chút khách khí chỉ vào đối phương hỏi.
Lời của Lý Mục vừa thốt ra, ở đây mỗi người một biểu tình khác nhau —
Quản gia làm việc giao thiệp đã lâu, hơi lắc lắc đầu, Lý công tử này quả thực vẫn trẻ tuổi quá, bất kể đối phương có thân phận gì, có thể đi cùng đại nhân vật như vậy chính là không thể xúc phạm được.
Chẳng lẽ gã thật sự ngây thơ cho rằng trên đời này có tồn tại thứ như giang hồ đạo nghĩa sao? Trước mặt cường giả hết thảy quy củ đều là thùng rỗng kêu to, khi bọn họ cao hứng có thể nói quy củ với ngươi, khi bọn họ mất hứng liền sẽ dễ dàng lấy mạng ngươi.
Nghe vậy, Bạch Lăng Thiên cùng Kỳ Viêm Phong cũng đều có chút không vui, ẩn ý trong lời này, người sáng suốt đều có thể nghe hiểu.
Bọn họ hơi hoài nghi, có phải trên giang hồ truyền tai về bọn họ quá chính nghĩa hay không, đến mức võ giả còn chưa nhập lưu, đã biết thân phận bọn họ rồi, còn dám nói như vậy.
Ngược lại là Mị Trần lộ ra một ý cười như có như không, nghe nói Vô Tình ngoại trừ nhiệm vụ, nhìn chung sẽ không dễ dàng ra tay, người từng thấy hắn thật sự ra tay mà còn sống ít càng thêm ít.
Cho nên năng lực của hắn là một trong những người tương đối khó lường bên trong điện, hơn nữa thuật dùng độc xuất thần nhập hóa, làm người khó lòng phòng bị.
Nàng thật muốn nhìn xem, Vô Tình muốn giải quyết việc này như thế nào.
“Quản gia, chúng ta trì hoãn ở đây đã lâu, qua hội, sau khi nghỉ ngơi một lát, còn có việc phải làm, chuyện đón khách này vẫn nên mời trang chủ đến làm đi.” Vô Tình đột nhiên mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng, hắn quả thật lười so đo với tên vô danh tiểu tốt sắp phải chết này.
Cho dù bị cho là sủng nhi thì có làm sao, trước kia hắn gặp phải loại tình huống này còn thiếu à?.
ngôn tình sủng
Không nghĩ tới đối phương lại nói ra một câu như vậy, Lý Mục cảm thấy một quyền của mình hoàn toàn đánh vào bông.
Người ta không hề để gã vào mắt một chút nào, nghĩ đến đây Lý Mục mặt tức giận đến đỏ bừng.
“À, vâng, mời các công tử đi theo ta.” Nghe được lời này của Địch công tử, quản gia có chút bội phục thái độ xử sự của vị công tử này.
May mà Địch công tử không so đo, nếu là làm loạn lên trong trang, người xui xẻo nhất vẫn là lão.
Theo tin tức vừa có được hôm nay, vị Địch công tử này vậy mà có thể đánh với Viêm Phong công tử không phân thượng hạ; Mà nghe nói Viêm Phong công tử nửa năm trước đã tiến vào cảnh giới mười tầng, vũ lực của vị Địch công tử này tất nhiên là không thể nghi ngờ.
Cho dù tạm thời còn chưa có danh vọng, là võ giả hậu thiên đỉnh phong cũng không phải người bình thường có thể vũ nhục.
“Tiểu Phỉ!” Bạch Lăng Thiên giữ chặt lấy người đang muốn đi, tức giận bất bình, loại tiểu bối vô danh này dựa vào cái gì nhìn Tiểu Phỉ như vậy! Nếu Tiểu Phỉ lười ra tay, hắn không ngại ra tay giáo huấn gia hỏa không biết phân biệt này một chút.
“Tiểu Bạch, gã sống không được bao lâu, không cần phí tâm vì loại người không liên quan đến mình.” Hất tay Bạch Lăng Thiên ra, Vô Tình khó được giải thích một chút.
Ha ha, “Cửu nhật túy”– Vô Tình tương đối có hứng thú đánh giá Lý Mục, trúng độc đã một ngày a.
Là ai ra tay, dùng độc dược tốt như vậy để mua mạng của tiểu tốt này nhỉ? Nhưng vì sao hắn cảm thấy “Cửu nhật túy” này không giống như là Độc Thánh tạo ra? Mà trừ Độc Thánh và mình ra, còn ai có thể chế ra thuốc này? Quả nhiên hai năm qua đã xảy ra không ít chuyện a.
Nghe Vô Tình nói, người ở đây đều ngẩn ra: Bạch Lăng Thiên cùng Kỳ Viêm Phong đương nhiên là càng hiếu kì, sao Vô Tình biết được người này sống không được bao lâu.
Mà ba người khác lại khiếp sợ với xưng hô Vô Tình gọi Bạch Lăng Thiên – Tiểu Bạch! Phải có gan to đến đâu mới dám gọi một cường giả hậu thiên đỉnh phong tiếng tăm lừng lẫy là “Tiểu Bạch” chứ!
Quản gia âm thầm đổ mồ hôi cho chính mình, mệt lão còn tưởng rằng Địch công tử tính tình tốt.
Không nghĩ tới cũng là một vị tuyệt đối không thể đắc tội, đừng nhìn vị này ít nói chuyện, vừa nói, còn không phải tức chết người, cũng là hù chết người.
Điều khiến người ta bội phục vẫn là hai câu ngắn ngủi này còn không phải hướng về phía đương sự nói, giết người vô hình a!
“Quản gia, chúng ta đi thôi.” Không để ý đến biểu tình khác nhau của mọi người, Vô Tình mở miệng nhắc nhở.
Nhân tâm phức tạp, suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng hắn không rảnh giải thích nghi hoặc cho những người này.
“Vâng, thưa Địch công tử.” Nghe được Vô Tình thúc giục, quản gia cung kính trả lời, không dám lại trì hoãn, dẫn đường phía trước.
Lão không muốn trong lúc không cẩn thận đắc tội vị này, kỳ thật vị này mới là đáng sợ nhất đi!
“A, mỹ nhân, chờ chúng ta.” Kéo qua còn Bạch Lăng Thiên chưa hoàn hồn, Kỳ Viêm Phong nhìn người sắp đi mất, kêu lên.
Người không liên quan phải chết thì chết đi, chả liên quan gì tới bọn họ.
Hơn nữa nếu thật sự muốn biết, quấn lấy mỹ nhân hỏi là được, đứng đây nghĩ cũng vô dụng……
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc viết đến một người quen biết Vô Tình, tiến độ này chính bản thân Kẹo còn toát mồ hôi ⊙﹏⊙b!.