Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 65: 65: Tương Kiến Như Mộng





Edit: An Braginski
Tìm thấy một hang động nằm chỗ khuất, Vô Tình đặt Utherus xuống.

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, hắn ngồi xuống xem xét vết thương trên cơ thể Utherus.

Vô Tình thấy rất mừng vì Utherus đã để mọi thứ vào không gian khế ước, nếu không hắn sẽ phải đau đầu trong tình huống này đây.

Nhưng ngẫm lại, trước khi hắn tỉnh lại, không gian đó dường như chỉ có thể bỏ vào, không thể lấy ra, Vô Tình liền thấy không bình tĩnh nổi.

Bởi vì thế có nghĩa là mọi thứ được để trong đó có lẽ đều là cho mình hắn.

Nhìn những vật dụng, trang sức của nữ nhân lấp lánh vàng chất đống trong không gian kia xem.

Utherus lấy ở đâu ra vậy? Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, thì cái gậy ngọc to như cánh tay trẻ con mà hắn nhìn thấy kia, Utherus biết rõ nó dùng để làm gì không! Không phải Utherus đi trộm mộ của nữ nhân nào đó đấy chứ? Thảo nào bị người ta đuổi giết …
  Vứt những suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, Vô Tình xé một mảnh y phục để băng bó cho Utherus.

Thân thể Utherus rất linh hoạt, lực phòng ngự cũng không phải tầm thường.

Trên người y tuy có nhiều vết thương, nhưng thật sự nghiêm trọng thì chỉ có nhát kiếm trên ngực y.

Xử lý vết thương không khó, nhưng hơi rườm rà, còn cần thời gian để hồi phục.

  Đến khi Vô Tình xử lý xong vết thương cho Utherus, ngoài hang sắc trời đã bắt đầu tối.

Vô Tình ra ngoài bắt mấy con gà rừng, nhặt ít củi khô, chuẩn bị qua đêm trong hang núi này.

Hắn chưa quen thuộc vùng này, có những việc phải đợi Utherus tỉnh lại, biết rõ hơn rồi mới tính.

  Loay hoay một hồi, trời đã tối hẳn.

Ngoài củi cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng, trong hang rất yên tĩnh.


Vô Tình nhìn chằm chằm vào ánh lửa nhảy múa chập chờn, suy nghĩ vẩn vơ…
  Trong hai mươi mốt năm kí ức của hắn, kí ức lúc còn nhỏ xíu đã mơ hồ không rõ.

Hắn không biết vì sao có thể trở lại thế giới nơi hắn sinh ra, nhưng nếu không như vậy, chỉ sợ hắn cả đời cũng sẽ không nhớ lại quá khứ lúc nhỏ.

Kí ức mà hắn nhớ rõ được là khoảng thời gian hắn bị chọn làm sát thủ, bị huấn luyện thành sát thủ, chính thức bắt đầu giết người.

Đương nhiên hắn cũng nhớ rõ khoảng thời gian sau khi nhảy vực rồi trở lại thế giới kia.

  Thế nhưng hiện tại hắn đã quay lại đây, với tư cách là một sinh vật dị chủng, hắn bắt đầu hiểu được vì sao mình luôn không có lòng trung thành với thế giới này.

  Xoa nhẹ đầu con báo đang gối lên chân mình, Vô Tình nhếch môi.

Ít nhất giờ hắn cũng có một bầu bạn, bọn hắn có thể cùng nhau tìm kiếm đường về.

Nếu hắn đã có thể qua lại giữa hai thế giới những hai lần, thì khả năng trở về thêm lần nữa là rất lớn.

Đối với thế giới hiện tại này, Vô Tình thật sự không có nhiều kí ức tốt đẹp.

  Nghĩ đến thế giới gió tanh mưa máu này, Vô Tình liền không nhịn được nhíu mày.

Hắn không biết bọn họ sao lại cho rằng Utherus là yêu thú, cũng không biết vì sao Utherus không biến thành hình thái cự thú để giải quyết đám người săn giết y.

Nhưng Vô Tình biết rõ, Utherus nhất định không phải là không muốn, mà là thật sự không thể, nếu không y làm sao có thể rơi vào nguy hiểm như vậy?
 Thật ra, lần này hắn cũng không phải tự nhiên thức tỉnh.

Nhờ vào quan hệ khế ước, hắn và Utherus có mối liên hệ tinh thần, cũng có thể biết ít nhiều chuyện bên ngoài.

Mà lúc đó tâm trạng của Utherus, tâm trạng tuyệt vọng và không cam lòng quá mức, đây là cảm giác khi đối mặt với cái chết.

Mà cảm giác với cái chết rất có thể kích thích tinh thần của Vô Tình cùng cảm ứng lẫn nhau, vậy nên hắn có thể tỉnh lại ngay thời khắc mấu chốt.


Tuy nhiên, việc gì cũng có cái giá của nó.

Vì rời khỏi không gian khế ước sớm hơn, thân thể hắn còn chưa được chữa trị hoàn toàn.

Về mặt vũ lực, hắn có lẽ đã đạt cảnh giới tiên thiên, nhưng chưa có sức mạnh của tiên thiên.

Nếu hắn đoán không sai, thường thì sau khi giống cái khế ước cùng thú nhân xong, thông qua cộng hưởng sức mạnh, sẽ có thể trực tiếp đạt tới trình độ tiên thiên.

Mặc dù hệ thống sức mạnh có phần khác biệt, nhưng nhìn chung là giống nhau.

Quả nhiên là mạo hiểm và cơ hội cùng tồn tại, tuy khế ước nguy hiểm, nhưng lợi ích cũng không ít.

  Vô Tình hiểu rõ thực lực hiện tại của hắn, hẳn là đang ở mức hậu thiên đỉnh phong.

Hắn có thể dễ dàng đối đầu và giải quyết hai cường giả Vân Ẩn Tông kia, phải nói là hắn may mắn.

Tuy không thể trực tiếp đạt tới tiên thiên, nhưng hắn đã rất hài lòng với kết quả hiện tại.

So với trước đây, hiện tại thực sự tốt hơn nhiều.

  Thấy cái đầu trong vòng tay khẽ động đậy, Vô Tình kéo suy nghĩ của mình về, giờ không phải lúc quan tâm chuyện hắn đã thay đổi bao nhiêu, vấn đề mấu chốt bây giờ là phải tranh thủ mang Utherus chạy trốn! Nếu lão quái vật Vân Ẩn Tông tìm đến, vậy thì hết vui nổi, hắn đã bị tiêu hao gần hết sức lực trong trận chiến trước, hiện tại hắn chỉ là một cường giả hậu thiên bình thường, gặp phải tiên thiên chỉ có thể chạy trốn.

Huống chi đối thủ còn có thể phi hành trên không, muốn trốn cũng phải dùng kỹ xảo mới được.

  Kỳ thật Vô Tình đã quá lo lắng rồi.

Nếu như hắn biết được, bởi vì kiệt tác trước đó hắn để lại quá hung mãnh, nên đã khiến cho vị cường giả tiên thiên mà hắn cho là đang đuổi tới kia quyết định dẹp đường hồi phủ rồi, e là chỉ biết cười trừ vì sự cẩn thận, lo lắng thái quá của mình.

  Utherus thấy mình đang ngủ ở một nơi thật ấm áp, gối đầu lên một vòng tay thật mềm mại, xung quanh đã không còn mùi máu tanh, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng, còn có mùi dễ ngửi của giống cái.


Y đã chết thật rồi sao, y đang ở thiên đường sao?
Vậy là y có thể nhìn thấy bảo bối của mình phải không! Phải biết từ khi khế ước hoàn thành đến giờ đã một năm, tuy y biết rõ A Tình đang ngủ trong không gian khế ước của hai người, nhưng y không thấy được hắn, không ngửi được mùi hương dễ chịu trên người hắn.

Ngoại trừ cảm giác tinh thần đã được hình thành không có dao động gì, thì không còn gì khác nữa.

  Cẩn thận ngửi mùi của giống cái gần đó, đây không phải là mùi của bảo bối nhà y sao, không hề thay đổi chút nào! Utherus cố gắng mở mắt – muốn, muốn nhìn thấy hắn! Y vẫn luôn tưởng tượng hai người gặp lại sẽ như thế nào, sẽ là ở đâu … Utherus khó nhọc mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là ánh lửa cam đỏ và một mảnh quần áo đỏ rực.

  ”Tỉnh rồi à?” Thấy Utherus mở mắt, nhưng vẫn còn mơ hồ, Vô Tình nhéo nhéo đôi tai lông xù của y, nhẹ giọng hỏi.

 ”Ừ……” Utherus giật giật cái tai bị nhéo, xúc cảm này tựa hồ quá mức chân thật! Như là đã nghe được thanh âm của bảo bối nhà mình, Utherus cũng không hề sợ khi mình ngẩng đầu lên sẽ thất vọng.

Hôm nay y rốt cục có thể nhìn thấy A Tình, nghĩ đến đây Utherus liền không kìm được hưng phấn.

Utherus hưng phấn muốn nhảy lên, muốn ngắm nhìn bạn đời mình thật kỹ.

Chỉ tiếc vừa mới dùng sức, đã thấy toàn thân co rút đau đớn, sau đó bị một bàn tay thon dài mà hữu lực ấn trở lại.

  ”Utherus, ngươi phát điên cái gì? Cả người toàn thương, ngoan ngoãn nằm sấp đấy cho ta, không được lộn xộn!” Vô Tình thấy Utherus sắp nhổm dậy, lại thấy khó chịu.

Nhìn toàn thân Utherus từ trên xuống dưới, trừ đầu ra không có chỗ nào lành lặn, Vô Tình tức muốn phát điên.

Đây là gối ôm chuyên dụng của mình hắn, thế mà lại biến thành như vậy!
 Khi bôi thuốc cho Utherus, Vô Tình tối sầm cả mặt, may mà chỉ có một chỗ trọng thương.

Tuy nhiên, những vết thương nhỏ rải rác khắp cơ thể của Utherus lại khiến Vô Tình không thể không cạo sạch lông của y! Vô Tình đột nhiên cảm thấy chỉ một mồi lửa đốt sạch hai người kia thật sự quá nhẹ cho bọn họ!
  Toàn thân đau đớn khiến Utherus nhanh chóng nhận ra đây không phải là mơ, y vẫn chưa chết! Và quan trọng nhất, A Tình hiện đang ở bên cạnh y! Mặc dù y không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không có gì có thể tốt hơn thế này! Nghĩ đến đây, Utherus không kìm được nở một nụ cười thật tươi.

  Thật tốt quá, bảo bối của y đã tỉnh, lại ở bên cạnh y.

Hầu như ngày nào y cũng tưởng tượng đến cảnh ngày mai A Tình sẽ thức dậy, y rất sợ, rất sợ rằng cả đời này y sẽ không bao giờ được gặp lại bảo bối của mình.

Nếu không phải vì biết A Tình vẫn còn sống trong không gian khế ước, Utherus cảm thấy mình sẽ sống như một cái xác không hồn, không còn ý nghĩa để sống.

  Nhận thấy Utherus thật sự nằm sấp trên bụng mình không nhúc nhích, Vô Tình hơi buồn bực.

Sao Utherus lại thành thật đến như vậy, bảo y đừng lộn xộn là y cứ thế bất động, chẳng lẽ trên người y còn vết thương ẩn nào khác?
  Nghĩ tới đây, Vô Tình cúi đầu, nâng mặt con báo lên đối diện với mình.


Kết quả là, hắn xấu hổ phát hiện ra con báo đang cười.

Một con báo đen ngây ngô nhếch miệng… cười.

Ngay cả cặp mắt thú cũng cong thành hình trăng non.

  Nhìn biểu cảm quá giống con người trên khuôn mặt của một con thú, cho dù biết Utherus là thú nhân, Vô Tình cũng không nhịn được co giật khóe miệng.

Huống chi với hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, thực sự không có gì đáng cười!
  Nhìn thấy khuôn mặt của bảo bối nhà mình đột nhiên xuất hiện trước mặt, trông còn xinh đẹp hơn trước, làn da trắng nõn, mềm mại và sáng bóng, Utherus không kìm được le lưỡi liếm một phát – mùi vị thật ngon!
  ”Utherus!” Thình lình bị con báo liếm mặt một cái, Vô Tình buông đầu Utherus ra.

Tình huống hiện giờ như thế này rồi, Utherus còn ăn đậu hũ của hắn! Trước tiên y không phải nên giải thích lý do tại sao y đến thế giới này ư?
  Nghe ra giọng của bảo bối có vẻ hơi không vui, Utherus hoàn hồn.

Dường như chưa phải lúc để y cao hứng, vì cách đây không lâu y vừa bị người dị tộc truy lùng, còn suýt chết.

Y thậm chí còn chưa hỏi A Tình xem có gặp những kẻ xấu đó không, có bị bọn chúng đánh bị thương không?
  ”A Tình, sức khỏe của ngươi đã tốt hơn chưa?” Utherus hơi ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi.

A Tình đã ngủ lâu như vậy, thân thể bây giờ thế nào, có cần ngủ thêm không?
 ‘Hừm…’ Không ngờ Utherus tỉnh dậy, đầu tiên lại hỏi hắn có làm sao không, Vô Tình mím môi.

Người này đại khái chính là tính cách như vậy.

  ”Không nói chuyện này vội, Utherus ngươi làm sao đến được đây, đến đây đã bao lâu rồi? Còn có, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi?” Cảm thấy hiện tại thảo luận tình trạng thân thể hắn cũng chẳng để làm gì, Vô Tình quyết đoán chuyển chủ đề.

Không ngờ A Tình đã nhanh chóng nhận ra điều mấu chốt như vậy, Utherus lén tặc lưỡi với sự sắc sảo này.

A Tình rất lợi hại, y đã biết điều này từ rất lâu rồi.

Chẳng qua chỉ không ngờ hắn có thể phát hiện ra nhiều như vậy, chỉ bằng vài manh mối nhỏ như vậy.

  ”Ừm … ta không biết bằng cách nào mà đến được đây … Sức mạnh của ta hiện giờ đã bị áp chế, không có cách nào biến đổi thành hình dạng người và hình thái cự thú …” Sau khi sắp xếp ngôn từ một chút, Utherus giải thích ngắn gọn những điều đã xảy ra trong một năm nay, cùng với tình huống hiện tại của y….