Editor: An Braginski
Cho dù biết mình sắp chết, ngày hôm sau, Vô Tình vẫn cư xử như không có việc gì.
Dù sao hắn đã sớm biết mình sẽ sống không thọ, có thể sống đến bây giờ cũng thầm cảm thấy vui sướng; chết chỉ là chuyện sớm hay muộn, hắn cũng chẳng bao giờ sợ hãi.
Đương nhiên đối với loại người cố chấp bám vào cuộc sống như hắn, chỉ cần còn có một chút thời gian, hắn cũng sẽ vì bản thân tranh thủ từng chút một.
Cho nên hắn đi tìm Tô Hách, bởi vì ngày hôm qua nghe đại ca nói cha là vu y của hồ tộc, hơn nữa thông minh uyên bác, biết không ít chuyện.
Vì vậy trước khi Ô Sắt Tư mang đồ đến cho mình, trong thời gian chờ đợi nhàm chán, hắn cần một ít dược liệu, mà lúc này hắn muốn tìm một ít dược lệu có thể tăng cường gân mạch và thể chất.
Nói đến cũng kỳ lạ, ở đây dù ăn bất cứ cái gì đích xác đều rất tốt cho thân thể, nếu như mình từ nhỏ đã ở nơi này lớn lên, có thể cũng sẽ khỏe mạnh giống như những giống cái ở đây.
Vô Tình bắt đầu hoài nghi thể chất của bản thân không tốt nguyên nhân là do trước đây ăn đồ ăn không tốt, mà thể chất thiếu hụt trực tiếp dẫn đến sự dị thường khi hắn tu luyện nội lực.
Đương nhiên những điều này cũng đều chỉ là suy đoán, hồi trước lão nhân nói, hắn là bẩm sinh thể chất dị thường, sau này cũng chỉ có thể điều trị, nếu muốn sống được trường thọ phải cải biến thể chất; mà cải biến thể chất có phải cứ nói cải biến là có thể cải biến được đâu.
Hơn nữa hắn thấy cha mình đều đã qua cái tuổi “biết mệnh trời ” rồi (60-70 tuổi), nhưng vẫn trông như người chưa tới tuổi trung niên, có thể thấy thể chất của người này tốt như thế nào.
Nghĩ đến một ít tin tức mình có thể sẽ quên, Vô Tình đi tới trước cửa sân nhà cha.
Phát hiện cánh cổng chỉ là khép hờ, Vô Tình liền trực tiếp đẩy cửa vào sân, thấy Tô Hách đang ở trong sân phơi mấy thứ giống như là cây cỏ, vì vậy mở miệng kêu một tiếng: “Cha.”
Nghe tiếng, Tô Hách xoay người lại, có chút kinh hỉ thấy đứa con nhỏ của mình, “Tiểu Phỉ, sao lại tự mình đến đây? Đi, vào trong phòng ngồi.” Lúc cửa mở ra, vốn Tô Hách đoán là một trong mấy đứa con lớn, không nghĩ tới chính là Tiểu Phỉ bảo bối tự mình tới.
“Cha, đây là cái gì?” Cầm lấy thứ Tô Hách đang ở phơi nắng, Vô Tình nhìn kỹ, phát hiện không nhận ra bèn hỏi.
“Cái này a, là tân căn, là một loại thực vật, cũng coi như là một loại thảo dược.” Bởi vì phải giúp Tiểu Phỉ điều trị thân thể, Tô Hách phí không ít công phu tại phương diện ăn uống của Tiểu Phỉ, đồ ăn do Địch Linh nấu đều bỏ thêm một ít tân căn.
Hôm nay chính là thời điểm thu thập tân căn, cho nên hiện tại hắn đang xử lý tân căn mới hái về, có thể bảo đảm trong vòng một năm sẽ không gặp cảnh khi cần lại thiếu loại dược này.
“Cái này, trong canh tối hôm qua ta uống cũng có bỏ vào?” Xem xét tân căn Tô Hách đang phơi, Vô Tình rất nhanh phát hiện ra hắn đã từng ăn thứ này.
Nhất là trong canh ngày hôm qua, mùi vị của thứ này đặc biệt đậm.
“Đúng vậy, Tiểu Phỉ thích món canh đó không?” Tuy rằng không biết Tiểu Phỉ làm sao phát hiện ra, để che giấu mùi vị của thuốc, hắn cố ý bỏ vào canh rất nhiều thứ khác nữa; thế nhưng Tô Hách cũng hiểu được việc này cũng không có gì phải giấu diếm, vì vậy thản nhiên thừa nhận.
“Ân, thứ này không tệ.” Vô Tình gật đầu nói rằng, tuy rằng không biết là cố ý hay vô tình, không chỉ có canh cha nấu, mà cả đồ ăn đại ca nấu cho mình cũng có thứ này; thế nhưng thứ này xác thực đối mình chỉ có lợi chứ không hại.
Mà hắn ngày hôm nay cũng muốn tới tìm loại dược có công dụng như vậy, không ngờ ở chỗ cha có nhiều như vậy; lẽ nào người ở đây thực sự coi thứ này là nguyên liệu nấu ăn thông thường?
“Vậy là tốt rồi, Tiểu Phỉ ngươi thích thì ăn nhiều một chút!” Nghe được Tiểu Phỉ nói tân căn không tệ, Tô Hách an tâm.
Bởi vì tuy rằng thứ này có thể dùng làm đồ ăn, thế nhưng mùi vị của nó kỳ thực không được tốt lắm, có một vài giống cái thậm chí còn cực kỳ ghét vị này.
Cho nên hắn chỉ bỏ một ít vào đồ ăn, mà không phải dùng nó làm thành một món ăn.
Tại nơi mà thực vật phong phú này, tân căn cùng lắm chỉ là một loại rễ cây cỏ mà thôi, nó thô ráp thậm chí đắng chát, không có giống cái nào lại thích nó.
Hơn nữa giống cái khỏe mạnh chỉ cần đồ ăn bình thường đã có thể tự giữ thân thể khỏe mạnh rồi, tội gì phải ăn tân căn để bồi bổ thân thể.
Hài tử của mình thực sự là chịu khổ rồi, nếu như mình có thể cho hắn một thân thể khỏe mạnh, hắn cũng sẽ không gặp phải những vấn đề hiện tại.
Nhìn đứa con nhỏ đang nghiên cứu cây cỏ, Tô Hách trong mắt tràn đầy phức tạp…
Lúc này, cửa viện khép hờ bị gõ nhẹ, một thanh âm cũng truyền theo: “Tô Hách thúc thúc, ngươi ở đâu?”
“Ai, ta đây, tự ngươi vào đi.” Dứt lời, Tô Hách liền nói với hài tử nhà mình: “Nhất định là đứa nhỏ Tử Ly lại đến, hắn lớn hơn Tiểu Phỉ ngươi ba tuổi, các ngươi có thể làm bạn với nhau.” Nghĩ đến Tiểu Phỉ vừa mới trở lại bộ lạc, hiện tại ngay cả một người bạn cùng giới tính cũng không có, trong lòng Tô Hách lại thấy chua xót khổ sở.
Đứa nhỏ Tử Ly này nha, phẩm chất cũng không tệ lắm, chỉ là có chút nhát gan sợ người lạ, da mặt cũng mỏng; hiện tại thỉnh thoảng sẽ đến theo mình học một ít y thuật, hắn hẳn là có thể cùng Tiểu Phỉ ở chung hòa thuận.
“Ân.” Nghe xong Tô Hách nói, Vô Tình có hứng thú gật đầu.
Tử Ly? Không phải chính là người ngày hôm qua thấy mình thì bỏ chạy mất đấy ư? Không biết ngày hôm nay hắn thấy mình sẽ như thế nào ni? Hy vọng hắn ngày hôm nay biểu hiện sẽ càng thú vị hơn nữa mới tốt.
“Tô Hách thúc thúc, đây…” Mới vừa vào cửa, Tử Ly liền nhìn thấy một thân hồng y bắt mắt, phát hiện đó chính là người ngày hôm qua gặp ở nhà của Địch Linh, Tử Ly muốn nói lại thôi, khuôn mặt không khỏi trắng bệch đi.
Mấy ngày trước hắn thấy Địch Linh vội vàng chuẩn bị đồ dùng của giống cái, khi đó hắn đã mơ hồ có chút lo lắng, Địch Linh có phải đã có người trong lòng hay không ; sau đó ngày hôm qua hắn còn thấy được giống cái này ở nhà Địch Linh, lúc đó hắn đã tuyệt vọng, Địch Linh vậy mà lại để cho một giống cái xa lạ vào ở trong nhà của hắn, xem ra hắn rất lưu ý giống cái này rồi.
Tử Ly hận chính mình nhát gan, rõ ràng là thích, nhưng chưa bao giờ dám xuất hiện tại trước mặt người kia.
Sợ rằng người kia ngay cả mình là ai, trông như thế nào cũng không biết đi…
“Đây là Tiểu Phỉ, là tiểu nhi tử của thúc thúc nga, ngươi xem lớn lên rất giống thúc thúc đúng không?” Nhìn bộ dạng Tử Ly tái đi lại như sắp khóc đến nơi, Tô Hách vội giới thiệu.
Hài tử này ngày hôm nay đây là làm sao vậy? Cho dù sợ người lạ cũng không cần phải như vậy đi, trước đây cũng không thấy hắn nhìn gặp người lạ nào lại sợ đến như thế a, huống chi Tiểu Phỉ còn chỉ là một giống cái ấu tể chưa trưởng thành!?
“Nhi tử?” Nghe xong Tô Hách nói, Tử Ly trợn to mắt nhìn giống cái xa lạ này.
Lần trước nhìn thấy giống cái này thì, mình còn không thấy rõ dáng dấp đối phương đã vội vã chạy mất; lúc này gặp gỡ chỉ thấy một thân y phục của người ta, đã vội vàng thương tâm rồi, căn bản là không có chú ý tới người ta rốt cuộc trong như thế nào.
Đúng vậy, giống cái này giốngTô Hách thúc thúc đến không thế giống hơn a, thậm chí còn đẹp hơn vài phần so với Tô Hách thúc thúc.
Da hắn so với những giống cái khác trắng hơn rất nhiều, nhìn qua có vẻ rất non mềm, khiến cho người khác muốn che chở hắn.
Mình thật đúng là một đứa ngốc a, chưa biết rõ ràng đã tự mình suy nghĩ lung tung.
Nếu như hắn là nhi tử của Tô Hách thúc thúc, Địch Linh làm đại ca, chăm sóc đệ đệ, đó là theo lý thường phải làm.
Bất quá tiểu nhi tử của Tô Hách thúc thúc không phải là từ lúc còn rất nhỏ đã mất tích rồi ư? Không ngờ cách nhiều năm như vậy, còn có thể tìm trở về a, thật là có chút bất khả tư nghị ni!
“Xin chào, Tử Ly.” Nhìn người trước mặt thay đổi sắc mặt vài lần, Vô Tình thấy phi thường thú vị.
Quả nhiên là hiểu lầm rồi a, xem ra hắn thực sự thích đại ca a.
“Xin chào, Tiểu Phỉ, ta là Tử Ly… A…” Thiên sứ mỹ lệ đột nhiên nói chuyện với mình, Tử Ly có chút phản ứng chậm, lời vừa ra khỏi miệng, chỉ biết là làm trò cười: người ta đều gọi tên của mình rồi, mình còn giới thiệu cái gì nha!
Nhìn Tử Ly có chút lúng túng, Vô Tình cười cười.
Vì sao một người như vậy lại thích đại ca ni? Ái tình thứ này thực sự là kỳ quái a…
“Ách…” Thấy đối phương tươi cười, Tử Ly lại đỏ mặt.
Chỉ bất quá lần này không phải bởi vì bị người trêu đùa mà xấu hổ, mà là bởi vì nụ cười như vậy thật mỹ lệ, quá mê người, kể cả mình cũng là giống cái mà bị hắn nhìn đến tim đập thình thịch, huống chi trong nụ cười cũng có chút ý trêu ghẹo.
Nhìn Tử Ly mặt đỏ đến sắp xuất huyết, Vô Tình càng có ý muốn trêu đùa, đã lâu chưa từng gặp phải người thú vị như thế.
Vài bước đến gần Tử Ly, Vô Tình ghé vào bên tai Tử Ly thấp giọng nói rằng: “Mặt của ngươi thật đỏ.”
Hơi thở ấm áp kích thích vành tai mẫn cảm của Tử Ly, nghe Vô Tình nói, Tử Ly kêu lên một tiếng “A ——”, thoáng cái nhảy ra xa cả thước.
“Được rồi, Tiểu Phỉ ngươi cũng đừng trêu đùa hắn nữa.” Nhìn Tiểu Phỉ vàTử Ly, Tô Hách cười mắng.
Thật không nghĩ tới Tiểu Phỉ còn có một mặt nghịch ngợm như vậy a, từ khi Tiểu Phỉ tỉnh lại tới giờ, hắn vẫn biểu hiện rất trưởng thành, một chút cũng không hoạt bát nghịch ngợm như những giống cái cùng tuổi.
Điều này khiến Tô Hách thấy vừa vui mừng vừa khổ sở, bất quá ngày hôm nay thấy một mặt khác của Tiểu Phỉ, hắn thật cao hứng.
“Không, Tiểu Phỉ hắn không có trêu đùa ta, thúc thúc.” Tử Ly đứa bé ngoan như vậy tất nhiên sẽ không hiểu là mình đang bị trêu đùa, cho nên vội vàng thanh minh cho Vô Tình.
“Cha, những tân căn này có thể cho ta một ít hay không?” Cuối cùng cũng không đùa cợt nữa, Vô Tình trong lòng hiểu rõ ; thế nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa vào chuyện này nữa (chuyện Tử Ly thích đại ca), vì vậy quay lại với chuyện dược liệu.
“Đương nhiên, nếu Tiểu Phỉ muốn thì gói một ít mang về đi.” Tuy rằng không biết Tiểu Phỉ cần mấy thứ này để làm gì, nhưng đây cũng không phải thứ gì quý hiếm, Tiểu Phỉ cần thì cứ lấy đi thôi.
“Cảm ơn cha, được rồi, cha, ở đây ngươi còn có các loại thảo dược khác không, ta muốn xem một chút.” Câu trả lời của Tô Hách đã sớm nằm trong dự liệu của Vô Tình vì vậy lại đưa ra thêm một yêu cầu.
“Nga? Tiểu Phỉ cũng biết y thuật ư?” Đối với yêu cầu thứ hai của tiểu nhi tử, Tô Hách liền không thể không nói ra suy đoán của bản thân.
Nếu như là người không biết y thuật, thường sẽ không có hứng thú với thảo dược.
“Ân, biết một ít, chỉ là bình thường thích nghiên cứu dược mà thôi.” Vô Tình đơn giản đáp lại, y thuật và chế dược vẫn có những điểm khác nhau.
Nghe xong tiểu nhi tử nói, Tô Hách nghi ngờ càng sâu.
Tiểu Phỉ biết y thuật, như vậy y thuật của hắn đã đến trình độ nào? Hắn có biết tình huống thân thể của bản thân không? Hẳn là còn chưa biết đi.
Bởi vì tình huống thân thể của Tiểu Phỉ cũng không biểu hiện ra triệu chứng gì, vu y bình thường ngoại trừ nhìn ra được hắn tương đối yếu đuối, căn bản là không có khả năng nhìn ra được nguyên nhân bản chất.
Có thể chính là vì biết một ít y thuật, Tiểu Phỉ mới có thể sống tới ngày hôm nay cũng không biết chừng.
Dù sao nếu như trên người Tiểu Phỉ không có bản lĩnh gì hơn người thì rất khó còn sống sót được…
“Cha, có cái gì không đúng ư?” Thấy Tô Hách sau khi nghe mình nói biết y thuật, sắc mặt có vài phần biến hóa, Vô Tình có chút nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì không đúng, Tiểu Phỉ muốn xem dược thảo thì cứ xem đi, vừa lúc ngày hôm nay ta cũng muốn dạy Tử Ly nhận biết một ít dược liệu, Tiểu Phỉ cũng đi cùng thôi.” Gạt nghi ngờ sang một bên, Tô Hách khôi phục vẻ ôn hòa thường trực.
Nếu như Tiểu Phỉ thực sự đã biết, hắn nên giải thích tình huống rõ ràng cho Tiểu Phỉ mới tốt; nếu như Tiểu Phỉ còn chưa biết, vậy đợi thêm một thời gian nữa đi, dù sao việc này hắn sớm muộn cũng phải đối mặt …
Lời của editor: đã thử tìm hiểu xem tân căn là thảo dược gì nhưng không tìm ra
căn nghĩa là rễ cây, tân căn là gì thì chịu
nguyên văn là “津根”.