Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 47




Lục Sướng chưa kịp vui sướng khi biết tin tức Leo rất có khả năng còn sống, Rick ở bên cạnh đã cau mày, bắt lấy hắn thấp giọng nói: “Có người!”

“Ngươi chờ ở đây, ta đi một lát sẽ quay về.” Nói xong liền biến mất, để lại một mình Lục Sướng, còn chưa kịp phản ứng xem là đã xảy ra chuyện gì.

Rick đi không lâu, sau lưng Lục Sướng đột nhiên lạnh toát, cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm tới gần.

Với bản sự của Lục Sướng, cho dù biết nguy hiểm, cũng chỉ có thể đợi làm thịt. Còn chưa kịp chạy, đã bị một móng vuốt bắt được, khiêng lên trên vai.

Hắn không ngừng giãy dụa, đồng thời cao giọng kêu cứu, nhưng đều phí công. Móng vuốt bén nhọn đặt trên người hắn, chặt chẽ giữ lấy hắn, không thể giãy. Lực đạo làm cho Lục Sướng không ngừng hoài nghi, nếu giờ trên người hắn không mặc da rắn của White với lực phòng ngự rất tốt, chỉ sợ đã sớm bị cắt ra vết máu.

Kêu một lát phát hiện hiệu quả không cao, Rick có vẻ đã chạy rất xa, nghe không thấy giọng hắn, muốn thoát khỏi hiểm cảnh, phải dựa vào chính bản thân.

Vì thế hắn thành thật, im lặng ghé vào trên người tên kia giả chết. Túi du lịch được hắn đặt trên mặt đất, chờ Rick trở về sẽ biết hắn đã gặp nạn. Mà một ít vũ khí nhỏ hắn làm, đang đặt ở trong bao da rắn đeo bên hông. Bàn tay hắn đặt trên bao, định hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Nhưng chuyện kế tiếp làm cho hắn có chút há hốc mồm, tên lông xù đen sì kia mang hắn tới trước một hang đá, đi vào nhìn, thế mà còn có một gã cũng đen đen lông lá tản ra mùi hôi ở trong đó.

Nếu trong tình huống có một đối thủ thì lúc đối phương lơ là hắn chắc chắn đánh cho bị thương thậm chí giết tên đó, nhưng hai tên thì…

Lục Sướng bắt đầu giả bộ bất tỉnh, hy vọng có thể tìm được cơ hội giải quyết hai kẻ kia.

Nhưng hiện tại vấn đề chính yếu là, chúng rốt cuộc coi hắn thành thức ăn hay giống cái đây.

Nghĩ như vậy bởi vì hắn nhìn không rõ hai kẻ kia rốt cuộc là người hay thú, hai tên đó toàn thân bị lông bao trùm, không rõ mặt, chỉ biết là chúng đều cao hơn hai thước, vạm vỡ hữu lực, bàn tay không giống tay người cho lắm, to đến quá đáng không nói, móng còn vô cùng sắc bén. Bàn chân lại không tầm thường, ngón chân dài cỡ ngón tay, cũng có móng sắc bén.

Trên người chúng không có quần áo gì, nhưng lớp lông dày đã che khuất chỗ nên che rồi, thật ra hơi giống người vượn trong sách lịch sử, có cảm giác khai hóa.

Lục Sướng vốn không chắc chúng bắt hắn về đến cùng để làm gì, nhưng khi thấy gã thứ hai, hắn đã hiểu.

Gã kia thấy Lục Sướng liền vô cùng hưng phấn, ngửi tới ngửi lui trên người hắn, cuối cùng ngửa mặt lên trời rống một tiếng, trong miệng phát ra âm thanh hàm hồ: “… Grào grào… Giống… cái…”

Kỳ thật gã nói rất nhiều, nhưng Lục Sướng có thể nghe hiểu chỉ có tiếng giống cái, không biết là ngôn ngữ không thông hay còn nguyên nhân gì khác. Bất quá theo như lời tiền bối xuyên qua đã nhắn lại, thú nhân ở đây vốn không nói tiếng người, là nữ nhân kia dạy bọn họ nói chuyện, phỏng chừng cũng vì được các bộ lạc trong rừng rậm truyền ra, trải qua mấy trăm năm truyền bá cùng thay đổi, biết đâu có thể xuất hiện khác biệt ngôn ngữ địa phương.

Tóm lại sẽ không ngay lập tức trở thành thức ăn, nhưng có thể sẽ bị ăn theo một kiểu khác. Nghĩ vậy, mắt Lục Sướng nhắm thật chặt lại, sợ bị hai kẻ kia phát hiện hắn đang giả bộ bất tỉnh.

Tên đang khiêng hắn đi vào hang đá, đặt hắn trên mặt đất lạnh như băng. Vừa vào hang, Lục Sướng liền ngửi thấy một mùi hôi, giống mùi thịt hư thối, mà cái mùi đó, cũng tỏa ra từ trên người hai kẻ kia. Không biết là bởi vì trong hang có thức ăn hư thối, còn chúng ngay từ đầu đã ăn thịt thối?

Lục Sướng vừa giả chết, trong đầu vừa suy tính vài kế hoạch trốn thoát, nhưng đều tự mình gạt đi. Hai tên, không có khả năng đối phó hoàn toàn. Chẳng lẽ thật sự phải bị thứ ghê tởm như vậy XX rồi OO, OO rồi lại XX?

Hắn không thể chịu đựng được bị giống đực nào ngoài Leo đụng chạm, nhưng hiện tại hắn phải chịu.

Liều mạng đánh một trận, hắn tự tin sẽ giết được một trong hai, nhưng vô cùng có khả năng sẽ bị tên còn lại xé nát. Hắn không muốn chết cũng không thể chết, cho nên hắn phải nhẫn nại.

Ngay khi trong đầu hắn đảo loạn trăm ngàn ý niệm, người vượn bắt hắn tới đã bắt đầu ngửi hắn, tỉ mỉ ngửi, như là muốn nhấm nháp chuẩn bị trước bữa tiệc lớn. Tiếp xúc quá đáng làm cho Lục Sướng ngửi phải mùi thối nó thở ra, giống hệt mùi trong cái hang, xem ra chúng chính là loại thú nhân ăn thịt thối mà sống.

Dần dần, thú nhân này có chút không kiên nhẫn, không thỏa mãn với việc chỉ ngửi mùi trên người Lục Sướng. Tên đó bắt đầu dùng hai bàn tay lông lá sờ tới sờ lui không ngừng trên người Lục Sướng, nhiều lần định xé mở quần áo vướng bận trên người hắn, bất quá da của White rắn chắc, không làm được.

Nhịn nhịn nhịn! Cái gì gọi là dao cứa nát lòng Lục Sướng hiện tại đã hoàn toàn hiểu được, đối mặt với một kẻ không phải nhân loại đáng khinh, khối thịt tên là “Thống khổ” trong lòng hắn bị cắt cho đầy vết máu. Ai nói chỉ nhỏ một giọt máu chứ? Hắn sắp mất hết sạch máu rồi đây này. Trời ơi! Trước đây các úy an phụ* trong truyền thuyết, làm sao sống sót được hay vậy?

*úy an phụ: nạn nhân Trung của phát xít Nhật trong Thế chiến thứ 2, là những người phụ nữ bị bắt mua vui cho quân Nhật.

“Grào… Giống cái…” Thú nhân kia có chút tức giận, không biết nói cái gì, Lục Sướng làm như không nghe thấy, dù sao hắn cũng không hiểu.

Bất quá hắn đã xem nhẹ chỉ số thông minh của thú nhân. Tên kia dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt hắn, phát hiện Lục Sướng vẫn không chịu tỉnh lại, trực tiếp há miệng cắn đầu vai hắn. Mặc dù có da rắn làm tấm chắn, nhưng răng nanh bén nhọn vẫn cách da rắn đâm xuyên qua da thịt hắn, đau nhức làm cho Lục Sướng không thể không thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn thẳng vào phạm nhân sắp xâm phạm hắn.

Vừa mở mắt, thấy một thú nhân khác đã ở cách đó không xa nhìn bọn hắn chằm chằm, Lục Sướng không thấy vẻ mặt, nhưng ánh mắt tràn ngập dục vọng đã khiến người ta hiểu được một lát nữa gã cũng sẽ ra tay. Thế giới này không phải thích chiếm giữ sao? Giống đực không phải đều thích độc chiếm giống cái sao? Hắn còn chờ hai kẻ này đánh một trận quyết định ai trước nữa kìa, sao mà quan hệ tốt đến cỡ này luôn vậy?

Không chỉ là cưỡng X, còn luân phiên X! Hắn không phải nên cảm tạ bọn thú nhân này không chơi trò đa dạng, không định cả hai cùng lên, chơi 3P đấy chứ?

Thú nhân đang không ngừng sờ loạn trên người Lục Sướng thấy hắn tỉnh lại, ngửa đầu rống một tiếng, móng vuốt vươn đến giữa hai chân mình, lấy ra hung khí thật lớn định trực tiếp ra trận!

Lục Sướng lúc này mới thấy rõ bộ dáng cái vật kia, lớn hơn một vòng so với Leo chưa nói, bốn phía lại mọc đầy thịt thừa! Hơn nữa tên này rõ ràng sẽ không làm công tác chuẩn bị, bôi trơn các loại, vật đó nếu trực tiếp nhét vào thân thể hắn, phỏng chừng không cần đến hai lần hắn có thể đi lĩnh hộp cơm* luôn rồi.

*khi đóng phim xong diễn viên có thể đi nhận phần cơm hộp rồi về nhà, ở đây nghĩa là bạn Lục Sướng toi mạng.

Huống gì tên này xong sẽ đến gã kia! Xong việc chắc hắn không sống nổi!

Lục Sướng đột nhiên thả lỏng. Trước đó hắn nhẫn nhịn vì lưỡng lự cân nhắc đến tính mạng, vì phải nhịn mới có đường sống. Hiện tại không cần nhịn, một phen gây sức ép như vậy hắn trăm phần trăm sẽ mất mạng, vậy còn nhẫn cái gì? Trực tiếp liều mạng mới còn có thể sống sót.

Hạ quyết tâm rồi hắn chậm rãi chuyển tay qua bên hông, luồn vào trong bao gắt gao cầm lấy hai thứ.

Thú nhân lông lá vài lần muốn xé quần áo hắn vẫn chưa được, rốt cuộc nổi cáu lên, bắt đầu kéo giật bừa trên người Lục Sướng, lung tung kéo đúng đường may da rắn. Da rắn tuy rằng rắn chắc, nhưng chỗ dùng để xỏ dây thừng sẽ không chắc như vậy, bị thú nhân mạnh mẽ kéo, đã kết thúc nhiệm vụ bao lâu nay của nó.

Kéo rách quần áo xuống, khiến một nửa thân thể Lục Sướng lộ ra bên ngoài, một nửa da rắn chưa bị rách còn treo trên người hắn, càng kích phát thú dục của tên kia, hung khí bị kích động lớn thêm một vòng!

Trước đó chỉ nghĩ làm sao sờ làm sao xé, vì da rắn quá chắc. Hiện tại đã tìm được bí quyết, 2-3 lần đã xé toác áo sơ mi của Lục Sướng, sờ soạng trước ngực hắn mấy cái, lộ ra ánh mắt bất mãn, tiếp theo bắt đầu công kích quần hắn.

Bất mãn, bất mãn cái đầu ngươi ấy! Nếu không thích chơi kiểu Brokeback Mountain*, thì đừng coi hắn thành giống cái! Lục Sướng trong lòng thầm mắng, ở ngoài mặt lại phải tươi cười, mê hoặc tâm trí đối phương.

*Brokeback Mountain là bộ phim đồng tính nổi tiếng của Hollywood.

Khẽ cắn môi, giơ tay cầm lên hung khí kia, Lục Sướng cười nói: “Ngươi ghê gớm thật…”

Ngầm tăng thêm lực trên tay, không sợ chết mà siết, tư thế cực kỳ hung mãnh, gân xanh trên tay đều hiện hết lên. Đáng tiếc đối phương như thể đã luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam*, hung khí cứ như cây thiết bổng, siết đến tay hắn phát đau rồi.

*Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam là công phu nổi tiếng nhất ở Trung quốc về hộ thể tăng khí công, tương truyền người luyện thành không chỉ có thể chịu đựng quyền đấm cước đá mà không bị thương chút nào, thậm chí đao kiếm thông thường cũng không gây thương tổn được.

Lục Sướng bắt đầu thầm hận thói quen thích sửa móng tay của mình ghê gớm, nếu móng tay có thể dài một chút đã cào ra mười vết máu rồi. Đáng tiếc móng năm ngón tay đều bị sửa cho quy củ, một chút lực sát thương cũng không có.

Nhưng thú nhân kia bị Lục Sướng siết như vậy, toàn thân tê rần dừng động tác, trong miệng phát ra tiếng rầm rì thoải mái.

Ta kháo! Lực lớn như vậy ngươi không kêu đau, ngược lại còn thoải mái. Lục Sướng ngầm mắng xối xả, từ khi ra đời tới nay tất cả từ ngữ đã học đều dùng để chửi. Nếu lời Lục Sướng có thể thành hiện thực, thì cơ bản phần mộ tổ tiên thú nhân này đã bốc khói cả rồi.

Lục Sướng vừa sống chết siết, vừa không dấu vết chuyển động, dùng thân thể tên kia, ngăn trở tầm mắt.

Hắn lợi dụng sở học suốt đời, thu hút thú nhân từ từ, để hắn có thể nhìn thẳng mặt tên đó.

Một loạt động tác vậy rồi mà thú nhân có chút chưa thỏa mãn với tay Lục Sướng, bắt đầu sờ trên lưng, định tháo nút buộc bên hông.

Không thể đợi thêm nữa!

Lục Sướng cắn răng một cái, buông phắt hung khí của thú nhân, tay kia lấy đồ từ trong bao ra, hai tay giao nhau, mỗi tay một vũ khí.

Tay trái nắm ống chích hướng vào cổ họng thú nhân, nọc độc trực tiếp phun lên trên cổ đối phương, tay phải ngay sau đó hung hăng đâm gai độc của Hilda vào trong cổ tên kia.

Giây tiếp theo, hắn bị một bàn tay to vung đến hung hăng đánh bay vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi, mắt lạnh nhìn thú nhân kia ôm cổ lăn lộn trên mặt đất, gai nhọn của Hilda đâm thật sâu vào trong cổ tên đó, mà tay lại dính nọc độc của White, cũng bị ăn mòn rất lợi hại.

Vậy còn chưa chết, vẫn giãy dụa. Lục Sướng đứng lên, lợi dụng cơ hội thú nhân còn lại chạy tới xem tình huống, lao về phía cửa hang, cơ hội chỉ có trong nháy mắt.

Nhưng hắn mới vừa chạy khỏi hang không được năm thước, đã bị một bàn tay lớn gắt gao tóm chặt cổ. Phía sau thú nhân đuổi đến phát ra tiếng rống phẫn nộ bi thương, miệng to há ra, táp về phía cổ hắn.

Sống chết trước mắt, Lục Sướng thật muốn rống lên mấy câu kiểu “Hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán” hoặc là “Leo chúng ta kiếp sau gặp lại”, đáng tiếc cổ bị tóm, hô hấp đã khó, nói được cái gì.

Sự thật chứng minh, Lục Sướng may mà chưa nói ra mấy câu dọa người đó. Bởi vì không đợi gã cắn, một cái bóng màu vàng từ trên cây bên cạnh nhảy xuống, một cước đá văng thú nhân, ôm Lục Sướng vào trong ngực, nhanh chóng nhảy từ thân cây này sang cành cây khác, chỉ chốc lát sau đã cắt đuôi được thú nhân điên cuồng đuổi theo phía sau.

Lục Sướng thấy tóc dài màu vàng của người kia, hưng phấn hô lên: “Le…”

Nhưng khi nhìn rõ diện mạo, Lục Sướng nuốt âm tiết “o”cuối cùng vào lại trong bụng.

Đây là ai?