Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 28




Cái gọi là vật dẫn cháy, bất quá chỉ là tẩm nhựa thông khô thôi, nhưng cũng đủ để bốc cháy rất nhanh. Nguyên bản Lục Sướng muốn sử dụng bình rượu trắng hắn mang theo, nhưng thứ nhất dịch cồn dễ bay hơi, thứ hai hắn cũng thật sự luyến tiếc, cũng may nơi này có cây thông, chỉ là hơi lớn. Khi mặt trời khuất núi cây thông sẽ nhỏ từng giọt từng giọt dầu trơn, vừa lúc dùng làm nhiên liệu.

Lục Sướng ngay trước mặt Rick, đốt một cành cây khô, ném xuống đất, nơi đã giấu sẵn vật dẫn cháy lập tức bốc hỏa, dần dần mở rộng thành một nhóm lửa, vây quanh Lục Sướng cùng Rick.

Rick vừa nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trên cái bật lửa đã định chạy, nhưng hắn cảm thấy dưới ngọn lửa nhỏ như vậy mà bại trận thì thật sự quá mức dọa người, liền gắng gượng không chịu nhúc nhích. Ai ngờ đám cành khô tùy tiện chất trên sàn cháy mạnh đến vậy, lại còn nhanh thế chứ? Trong nháy mắt hai người đều bị lửa bao vây, Rick cảm thấy hơi nước trong thân thể mình sắp bị chưng sạch, hắn trắng bệch nghiêm mặt nói:

“Ngươi điên rồi sao? Chỉ để đối phó ta, ngay cả bản thân cũng định chết cháy?”

Lục Sướng nhún nhún vai: “Ta không có hứng thú tự ngược, chỉ nghe nói ngươi chịu không nổi nhất là thứ này. Sao nào? Giao dịch nhé, đằng sau ngươi còn có một cái mạng nhện, dính lên người liền tự khắc bị bao lấy, treo trên cây kia không thể động đậy. Chỉ cần ngươi thành thật, ta liền dập tắt lửa.”

“Lửa lớn như vậy mà ngươi có cách?”

Thế này thôi cũng gọi là lớn á… Lục Sướng yên lặng nhìn ngọn lửa cháy bất quá chỉ cao hơn mười mấy cm, nếu hắn muốn dập, nhấc chân là có thể trực tiếp dập hơn phân nửa. Ai… Quả nhiên hắn không thể lý giải tâm lý về nhiên liệu của Rick.

“Tin hay không tùy ngươi, ta dám dùng chiêu này, đương nhiên là có cách.” Hỏng bét rồi, Rick nếu không đáp ứng, lửa này mình cũng sẽ diệt. Vốn hắn sợ sẽ gây hoả hoạn, chọn một chỗ sàn trống, ném mấy nhánh cây khô, chờ vị sợ lửa lại không hiểu về lửa nào đó mắc câu. Nhưng có vẻ nhiên liệu chuẩn bị thiếu rồi, được nhựa thông dẫn cháy, rất nhanh sẽ đốt hết.

Nghĩ nghĩ, hắn nhặt lên một nhánh cây cháy không mạnh lắm, cầm trong tay, làm bộ chỉa vào Rick. Rick giật lui về phía sau, vừa lúc dẫm lên bẫy Lục Sướng thiết kế, bị tơ nhện quấn cứng ngắc a, quả thật chỉ còn một cái kén màu trắng.

Lục Sướng lộ ra nụ cười gian kế đã thực hiện, cũng treo Rick lên. Lúc này nhiên liệu cũng sắp dùng hết, ánh lửa mỏng manh dần tắt trong ánh mắt Rick âm u bất định.

Gần như giải quyết tất cả những người nhắm vào hắn, Lục Sướng dọn dẹp một chút, trở về nhà cây, dọc theo đường đi hát vang: “Ta đắc ý cười ta đắc ý cười ta đắc ý cười…”

Về phần cái đám đó phải thoát ra kiểu gì, không phải chuyện của hắn. Dù sao bọn họ đều là hảo hán nơi rừng rậm, nhất định có rất nhiều tuyệt chiêu không muốn ai biết.

Ban đêm Lục Sướng tiếp tục ở dưới ánh bấc hôn ám nghiên cứu mấy thứ trong tay, Leo thấy rất kỳ quái, cầm lấy một cái ống gỗ đỉnh hình nón, ống gỗ này phần đuôi có một bộ phận bắn kỳ quái, Leo chĩa đỉnh hình nón vào mình, định đẩy bộ phận đó, làm Lục Sướng sợ tới mức vội vàng buông thứ trong tay, cướp lại đồ trong tay Leo.

“Không muốn sống nữa?” Hắn có chút gấp gáp nói, “Trên đây bôi nọc độc của White đó, ngươi cứ như vậy nhắm ngay mình mà bắn, không sợ hủy dung hả?”

Nhìn lướt qua khuôn mặt cương nghị của Leo, đủ nam tính rồi, không cần tăng thêm vết thương miệng để biểu hiện mình có khả năng đâu.

Leo khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngươi tạo những thứ kỳ quái đó để làm gì?”

Lục Sướng liếc y một cái, thật cẩn thận rút bộ phận bắn ra, Leo thấy bên trong ống gỗ phủ một tầng da rắn, khiến cho nọc độc không có cách nào ăn mòn ống. Đỉnh hình nón có lỗ, trên lỗ có nhét đá, để phòng ngừa nọc độc chảy ra.

Lục Sướng giải thích: “Cái đó cùng nguyên lý với ống chích, chỉ cần đẩy từ sau, áp lực khiến chất lỏng chảy về trước, có thể phun ra. Bất quá ta hy vọng làm thành lỗ châm cơ, nhưng ở đây không có công cụ thích hợp, đành phải miễn cưỡng đem lọ cùng bộ phận bắn phía sau đều làm thành hình nón, tuy rằng cũng có thể phun nọc độc, nhưng không có biện pháp bắn xa.”

Ai… Hắn cũng không muốn biết mấy thứ đó, nhưng trong thế giới này nếu sức mạnh không đủ, cũng chỉ có thể dựa vào công cụ để bù lại. Phải biết rằng sức mạnh công cụ kỳ thật rất mạnh, cho dù là một võ thuật gia, đối mặt với một người thường cầm súng lục, cũng sẽ kiêng kị ba phần. Có mấy thứ này, ít nhất hắn sẽ có một chút năng lực tự bảo vệ mình.

Leo cầm lấy một đám gì đó mà hắn vẫn luôn đùa nghịch, mỗi một thứ hình dạng đều rất quái lạ.

“Cái kia dùng gai của Hilda làm, tuy rằng không có nọc độc, nhưng ta đã phết lên nước Cỏ Tím, như vậy sẽ có một chút tác dụng gây tê, chỉ cần có thể chọc phá thủng da một chút, đã có thể khống chế kẻ địch rồi.”

“A, cái này à, đây là cung nỏ ta thử làm, chỉ là thiết bị nơi này thật sự rất lạc hậu, còn chưa làm xong.”

“Cái kia còn đang trong quá trình khai phá…”

“Cái này còn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo…”

Lục Sướng nghiễm nhiên biến thành khoa học gia ở thời đại thú nhân, bên người tất cả đều là công cụ giản đơn. Chưa bàn đến trình độ khoa học kỹ thuật thật sự rất lạc hậu, đừng nói đồ sắt, ngay cả đồ đồng cũng không có, thời kì đồ đá a! Hắn chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng sử dụng gỗ, dù sao thì đá cũng khó gia công.

Lục Sướng nói, hơn phân nửa Leo không hiểu, nhưng y biết hắn muốn làm cái gì. Leo không thay đổi sắc mặt, nhưng Lục Sướng nhìn ra y có chút hờn giận, không khỏi vỗ vỗ vai y hỏi: “Làm sao vậy?”

Giây tiếp theo đã bị sư tử bá đạo kia ôm vào lòng: “Ta có thể bảo vệ ngươi.”

Lục Sướng làm chuyện này, Leo vẫn biết, nhưng vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng y cứ cảm thấy bởi vì mình vô dụng, không thể lúc nào cũng bảo vệ Lục Sướng, hắn mới sợ hãi, mới muốn làm mấy thứ này.

“Ta không phải không tin ngươi, mà là không muốn quá ỷ lại vào ngươi. Ở thời điểm ngươi tới không kịp, ta có thể mình bảo vệ mình, như vậy ngươi cũng có thể yên tâm không phải sao?” Lục Sướng nhẹ giọng trấn an y, gần đây cứ cảm thấy chuyện mình làm nhiều nhất chính là trấn an cái thằng bé lớn xác đây, từ khi đến thế giới này, không chỉ phải làm giống cái, còn phải làm gái một con, thật vất vả…

“Về sau nếu ai còn dám chạm vào ta lung tung, ta sẽ cho kẻ đó thấy lợi hại.” Nhớ tới quá trình chịu đựng từ trước tới nay, Lục Sướng cắn răng nói.

Leo thân thể cứng đờ, trừng mắt nhìn Lục Sướng một lát, tiếp đó lập tức đè hắn xuống, chèn thân mình, hôn lên môi hắn.

Lục Sướng có chút kinh hoảng, gần đây sư tử này vẫn luôn thật an phận, sao hôm nay lại…

Nụ hôn sâu lửa nóng cướp đi năng lực tự hỏi của hắn, đầu lưỡi tham nhập, đỉnh lưỡi cạy mở khớp hàm hắn cắn chặt, xâm nhập vào trong miệng, truy đuổi đầu lưỡi hắn. Ngón tay nóng bỏng vói vào áo sơ mi màu bạc, tìm kiếm điểm nho nhỏ nổi lên kia, dùng ngón tay thô ráp kích thích qua lại, làm cho quả anh đào kia đứng thẳng lên. Tay kia thì thuần thục cởi bỏ đai lưng, luồn vào quần ngắn, cầm lấy, luận động qua lại.

Lục Sướng muốn khóc, nhưng môi bị ngăn chặn, khiến cho hắn không thể nói ra câu mình muốn nói —— Đại ca, ngài dùng lực như vậy, thật sự sẽ đứt đó! Há mỏ a! Rõ ràng lúc dùng đầu lưỡi lực đạo vừa phải mà, hiện tại sao lại biến thành như vậy chứ?

Cũng may hai tay có thể động, Lục Sướng hung hăng kéo tóc Leo, làm cho y tự mình thể nghiệm một chút y đến tột cùng đang dùng lực thế nào để nhổ củ cải.

Sư tử bị đau, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Sướng, động tác trên tay cũng đình chỉ, Lục Sướng lúc này mới được nghỉ, trừng mắt cả giận nói: “Còn giật còn giật hả! Không biết nhẹ một chút à? Muốn đứt rồi đó!”

Tầm mắt Leo đảo qua mớ “hung khí” Lục Sướng vừa mới làm kia, Lục Sướng nói, ai dám đụng vào hắn, sẽ dùng mấy thứ đó cho kẻ kia biết lợi hại. Nhưng từ nãy tới giờ, mấy thứ kia rõ ràng ngay tại trong tầm tay Lục Sướng, duỗi ra là có thể cầm được, nhưng hắn không hề nhớ, lại dùng cách ngốc nhất từ trước kia, kéo tóc Leo.

“Ha ha ha ha ha ——” Tiếng cười chứa đầy tình dục chưa biến mất của Leo vang lên, trong giọng tràn ngập sung sướng, làm cho người bên ngoài vừa nghe liền đoán được y vừa mới làm cái gì mới có thể vui vẻ như vậy.

Mà đám vị thành niên bị Lục Sướng bắt treo bên ngoài, buồn bực ở không trung không ngừng đu dây, dùng thú ngữ gào thét: “Leo tên khốn kiếp này ——”

Đêm nay nhất định là vừa đau vừa khoái hoạt.