“Lại nói quân Liêu chia thành ba hướng, từ trên núi tuần tự lao xuống, Từ Trì Từ tướng quân nhân lúc địch chưa vào đội hình, đích thân dẫn đội kỵ bịnh tinh nhuệ xông ra đối đầu trực diện với thủ lĩnh Gia Luật Thuần của quân Liêu. Từ tướng quân trí dũng song toàn, quả cảm, can trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hai bên giao chiến, quân Liêu tức khắc đại bại co giò bỏ chạy, lẩn trốn vào hang núi phía đông nam. Phục binh của ta ùn ùn nổi lên bốn phía, Từ tướng quân ngồi trên ngựa thần Ô Vân Đạp Tuyết lao tới với khí thế như sấm vang chớp giật, đuổi sát theo sau chủ tướng Gia Luật Thuần, trường kích chọc thẳng tới trước dừng ngay bên cổ Gia Luật Thuần, hét vang một tiếng!”
Trong trà lâu ồn ào náo nhiệt, lầu trên lầu dưới đông đặc người chen chúc, có mấy bàn ghép lại ngồi tụm vào nhau. Tiểu nhị vai vắt khăn lông trắng, tay giơ cao khay bên trên là một bình trà lớn và mấy cái cốc, luồn lách qua đám đông, miệng không ngừng hét lớn ‘cẩn thận, cẩn thận’, sợ nước nóng đổ vào người khách, giữa chừng còn bị người ta gọi lại, bảo hắn đem thêm đậu phộng, bánh điểm tâm, bên cạnh lập tức có người mặt đỏ tía tai ‘suỵt, suỵt’, ý bảo bọn họ đừng làm ồn để mình nghe kể chuyện.
Tiên sinh thuyết thư* ngồi ở chiếc bàn ngay giữa trà lâu, nói đến mặt mày căng đỏ, nước miếng bay tung tóe, kể đến chỗ quan trọng liền hạ thấp giọng, ho khan một tiếng cầm chén trà lên.
(*Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ…)
Quần chúng già trẻ từ trên xuống dưới nhất thời kích động, phút chốc tiếng ồn ào xen lẫn tiếng lầm bầm mất kiên nhẫn nổi lên bốn phía, có người hất ngã ghế đứng dậy: “Hét vang một tiếng như thế nào? Mau kể tiếp đi chứ!”
Tiên sinh kể chuyện nuốt nước trà xuống, cầm trúc bản nhịp nhịp lên mặt bàn, mặt tươi như hoa nói tiếp: “Gia Luật Thuần kia sợ mất mật, quay ngoắt đầu lại, trường kích của tướng quân quét ngang một đường trong không khí, lập tức một cái đầu bay văng lên giữa lưng chừng không, máu tươi bắn ra tung tóe hơn mấy trượng. Bốn phía quân Liêu khiếp hãi mất hết cả hồn vía, Từ tướng quân hào khí ngất trời, tất nhiên là tiêu diệt toàn bộ quân địch, khiến bọn chúng dẫm đạp lên nhau mà chạy, qua tới tận phía bên kia núi Tô Cáp Nhĩ.”
Tiên sinh kể chuyện nói đến cao hứng, đứng thẳng dậy khua chân múa tay minh họa, trong trà lâu trên dưới đều là tiếng hoan hô như sấm động, mặt ai nấy đỏ ngầu vì hưng phấn, giống như chính mình đang ở trên chiến trường, tận mắt nhìn thấy thần uy của tướng quân.
Ta ngồi trong góc cạnh cửa sổ, hai tay cầm cái cốc nhỏ uống một ngụm, vừa nghe vừa nghĩ tới dáng vẻ sư phụ rong ruổi trên chiến trường, hai mắt đều mờ sương.
Nhập Tiên lâu là trà lâu trứ danh trong kinh thành, nằm sát gần phía sau phủ tướng quân, ngày bé sư phụ đã từng kể cho ta nghe về nơi này, người nói lúc người trở về kinh thành thăm nhà, mẫu thân của người thường dẫn người đến nơi này nghe đọc sách kể chuyện, tiên sinh thuyết thư đều là khách giang hồ, kể chuyện mỹ nhân gặp anh hùng hay thư sinh nghèo độc chiếm hoa khôi để thu hút khách, mỗi ngày đều chật kín người.
Đây là nơi mà sau khi sư tổ đưa ta đến kinh thành, ta đã tự mình tìm tới, muốn ngắm nhìn một chút nơi sư phụ đã từng đến năm đó.
Không ngờ hiện tại tiên sinh thuyết thư vào Nhập Tiên lâu ngày ngày đều nói về chiến công hiển hách của sư phụ, từng chặng đường nam chinh bắc chiến của người những năm qua đều được kể vô cùng sống động như chính ông ấy tận mắt chứng kiến. Ta nghe đến mê mải, hằng ngày đều chạy tới ngồi trong chốc lát, không nhìn thấy sư phụ, nghe người ta kể về người cũng vơi bớt phần nào nỗi nhớ mong.
Trong tiếng reo hò của đám đông, tiên sinh thuyết thư dương dương đắc ý chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống nói tiếp: “Lại nói sau khi Từ tướng quân tiêu diệt toàn bộ đội kỵ binh của nước Liêu do Gia Luật Thuần dẫn đầu…”
Ta đang chăm chú lắng nghe, thì có hai người chen vào lối đi nhỏ chật chội còn trống giữa các bàn, người đi trước dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, không ngừng giơ tay đẩy khách hai bên ra để nhường đường cho bọn họ, người đi sau đội mũ có mạng che mặt buông rủ xuống, ngay cả mặt mũi cũng đều không thấy rõ.
Hai người này dừng lại ở bàn của ta, người đi trước nọ nhìn ta cất cao giọng, thanh âm giòn giã, đồng thời cũng lộ ra một vẻ hoàn toàn không khách khí.
“Đứng lên, tiểu thư nhà ta muốn ngồi bàn này.”
Gần cửa sổ vốn là một chiếc bàn rất nhỏ, chẳng qua chỉ chiếm một góc không đáng kể, lúc này chỉ có một mình ta ngồi, ta nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ chỉ vào mình.
“Cô nương nói chuyện với ta sao?”
“Không phải ngươi thì còn ai? Mau đứng dậy.”
“Tại sao?”
“Ngươi không nghe thấy ư? Đây là cái bàn tiểu thư nhà ta muốn ngồi.” Nàng ta nói rất là đúng lý hợp tình. Tiểu nhị nghe thấy ồn ào, lật đật chạy tới hỏi.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
Cô nương kia móc từ trong tay áo ra một thỏi bạc đặt lên bàn: “Tiểu nhị, chúng ta bao cái bàn này, mau dọn dẹp, cái này thưởng cho ngươi.”
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó bán tính bán nghi cầm lấy thỏi bạc kia đưa lên miệng cắn thử, vừa cắn một cái mặt mày lập tức hớn hở, nói với hai người kia: “Vâng vâng vâng.” Đồng thời quay sang ta: “Vị tiểu thư này, cô xem… bằng không ta tìm cho cô một cái bàn khác?”
Ta thấy hắn cầm thỏi bạc kia vẻ mặt thèm nhỏ rãi, không nhịn được tính trẻ con trỗi dậy, ngẫm nghĩ một chút không nói chuyện với hắn, chỉ nói với hai người kia.
“Ta không thể nhường cho cô được, trong trà lâu có quy tắc ai đến trước thì ngồi trước không phải sao?”
“Ngươi!” Hai hàng lông mày thanh mảnh của cô nương kia lập tức dựng chổng ngược lên.
Không đợi cô ta kịp mở miệng, bên ngoài đường phố bỗng truyền vào một loạt tiếng ồn ào xáo động, tiếng bước chân chạy, tiếng la hét vang dậy khắp trà lâu, khiến cho tiểu nhị đang nắm chặt thỏi bạc trong tay cũng không kìm được ló đầu nhìn xuống dưới.
Có người từ bên ngoài chạy vào trà lâu rướn cổ hét toáng: “Mọi người nhanh ra ngoài thành đi! Từ tướng quân khải hoàn trở về triều! Đội quân thần uy đã đi qua thập lý đình rồi, đi mau đi mau!”
Một câu này vừa nói xong, trà lâu nhất thời như nồi nước sôi ùng ục, mọi người bỏ hết mọi thứ đua nhau chạy ra ngoài. Ông chủ quýnh quáng, phóng vọt ra chặn cửa lại yêu cầu tính tiền, tiểu nhị nghe thấy ông chủ kêu, vội vàng buông thỏi bạc kia xuống mặc dù vẻ mặt đầy tiếc nuối thả lại một câu:
“Mấy vị chờ một chút, ta sẽ lập tức quay lại.” Nói xong bỏ chạy xuống lầu đi chặn người.
Chưa đầy một giây sau, mọi người trong trà lâu chạy mất tăm như nước triều rút, trên lầu hai chỉ còn lại ta và hai vị cô nương kia, ta nhìn bốn phía trống hoác, hai tay lồng vào trong tay áo đứng dậy, khách khí: “Hai người còn muốn ngồi không? Ta đi đây.”
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt đặc sắc của cô nương nọ, để lại hai đồng tiền trà rồi đi ra ngoài.
Cô nương đi trước kia tức giận đến độ cắn chặt môi, giang rộng hai tay như muốn ngăn ta lại, nhưng cánh tay vừa vươn ra đã bị người đè lại, chính là vị thiên kim tiểu thư đi phía sau từ đầu tới cuối cũng không có lên tiếng kia.
Ta cũng không để ý tới nữa, xoay người đi xuống lầu, bên tai thoảng qua âm thanh rất nhẹ.
“Tử Cẩm cùng Từ… Từ tướng quân hôm nay đến rồi ư? Sao lại sớm hai ngày?”
Âm thanh kia thỏ thẻ giọng oanh vàng, nghe một lần khó lòng quên được, nhưng điều khiến ta dừng bước chính là những gì cô ta nói.
Vừa rồi cô ta đã nói Tử Cẩm? Chẳng lẽ từ đầu đường đến cuối ngõ đều biết tên của thập nhị hoàng tôn, hạ giá đến nông nỗi này rồi sao?
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một nỗi nghi ngờ, không kìm được vịn tay vịn thang lầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị tiểu thư kia đã đi tới bên cửa sổ, một bàn tay khẽ vén mạng che bằng lụa nhìn ra ngoài, mười ngón tay thon dài, làn da dưới cằm nõn nà, quả nhiên đẹp không sao tả xiết.
Cô nương kia thấy ta ngước lên, nhất thời tức giận, tay chạm vào thắt lưng nói: “Nhìn cái gì! Khoét mắt của ngươi bây giờ!”
Ta ‘…’ không cùng các nàng nhiều lời dong dài, lập tức kéo váy xoay đầu tiếp tục đi xuống lầu, bước chân mỗi lúc một nhanh, đến cuối cùng gần như là chạy đi.
Ai biết hay không biết Tử Cẩm đều không có liên quan gì với ta, ta chỉ biết, sư phụ đã trở lại! Chẳng bao lâu nữa ta sẽ được nhìn thấy người!