Ô Vân Đạp Tuyết thế như chớp giật, không ngừng xông lên giẫm đạp những tên lính Liêu cản đường sư phụ. Tướng quân tay cầm trường kích, lính Liêu như đống cỏ khô bị đánh bay ra ngoài, trường kích vung lên như chẻ gió bổ sóng, những người còn lại nhất thời sợ vỡ mật, có mấy tên quay đầu chạy về phía ta, gương mặt thất kinh sợ hãi chuẩn bị đón nhận cái chết.
Đội kỵ binh bất ngờ tập kích xông vào huyết chiến giáp lá cà với đám lính Liêu, cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy khiến ta có đôi chút hốt hoảng.
Suốt mấy ngày bị giam cầm, ta đã rất lo lắng và sợ hãi, lúc nào cũng nghĩ về sư phụ.
Nhất là khi đêm xuống, kỳ thật ta không cách nào ngủ được, nhưng trong những cơn chập chờn mê tỉnh, ta luôn nằm mơ, mơ thấy sư phụ đưa tay về phía ta, ta ngỡ là thật, chạy nhào tới ôm lấy người, ta cứ chạy cứ chạy cho đến khi sực choàng tỉnh vẫn không cách nào chạm được vào bàn tay ấy.
Bởi vì hết thảy đều là mộng.
Vô số lần thất vọng, đến lúc này đây, sau khi nỗi kinh ngạc mừng rỡ ban đầu qua đi, ta trái lại không dám nhúc nhích, sợ lại công dã tràng.
Nhưng tiếng binh khí va chạm, tiếng vó ngựa, tiếng tên xé gió cùng tiếng người gào thét chấn động cả trời xanh. Trong lúc hỗn loạn, Tử Cẩm chụp được tay ta, xiết thật chặt khiến ta đau đớn khẽ bật thốt thành tiếng.
Lúc này ta mới chắc chắn, thì ra hết thảy đều là thật.
Ta tưởng hoàng tôn sợ hãi, trái tim trong lồng ngực ta đang đập như trống trận vẫn cất giọng an ủi hắn: “Sư phụ ta đến rồi, yên tâm đi.”
Nói tới đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập nhưng chỉnh tề truyền đến, trong đêm khuya tối đen như mực không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy đất liền bằng phẳng hiện ra một mảng mây đen lô nhô đông nghịt.
Cho dù giữa bốn bề tiếng la gào chém giết, tiếng ngựa hí hỗn loạn, giọng nói của Gia Luật Thành Văn vẫn vang dội xuyên qua mọi âm thanh truyền đi trong gió, hắn dùng thứ ngôn ngữ ta không hiểu thét ra lệnh, rồi sau đó ánh lửa di chuyển, đám lính Liêu bị tách ra phía trước đồng loạt lùi về sau bất kể những thi thể nằm la liệt trên mặt đất, ngay cả những người không thông thạo binh pháp như ta cũng nhìn ra, bọn họ chuẩn bị triển khai thế trận, vây chết đội kỵ binh và chúng ta ở nơi này.
Sư phụ và ta chỉ còn cách nhau cái hố to ngập ngụa xác chết hôi thối, đuốc rơi lả tả văng xuống hố, bùng cháy lớp rơm rạ phủ bên trên thi thể, ánh lửa lập lòe như ánh sáng đến từ địa ngục.
Ta thấy Ô Vân Đạp Tuyết phi nhanh đến lấy đà vụt tăng tốc, trái tim như vọt lên cổ họng, không hỏi thét to.
“Sư phụ cẩn thận!”
Gần như cùng một lúc, Ô Vân Đạp Tuyết hí vang một tiếng dài, bốn vó khua trong không khí, bay vọt qua cái hố to mấy trượng.
Mọi người đều hét lên kinh hãi, người Liêu trọng sức mạnh, nhìn thấy thần uy như thế, thậm chí quên cả bắn tên. Trong nháy mắt thời gian như ngừng đọng, chiến mã dừng lại bên cạnh ta, bắn lên một lớp bụi mịt mù, bên tai ta chỉ nghe một tiếng hét to, tướng quân cúi người xuống vươn tay ra.
“Lên ngựa!”
Ta nghe thấy Trần công công khóc nói: “Hoàng tôn đi mau.”
Đội cung thủ người Liêu rốt cuộc cũng có động tĩnh, hàng loạt mũi tên dài bay tới như châu chấu, hai thị vệ kia vung đao chắn đỡ, nhưng tên rơi như mưa không có cách nào ngăn được.
Trong phút chốc tướng quân đã nhận ra diện mạo của Tử Cẩm, ánh mắt nghiêm lại.
Ngón tay ta chạm vào tay sư phụ, cảm giác ấm áp đó khiến toàn thân ta rúng động, nhưng Trần công công đã đẩy Tử Cẩm đến gần sư phụ, kèm theo một tiếng hét thảm thiết.
Ta kinh hãi, theo bản năng ngồi xuống đỡ ông ấy dậy. Trần công công trên người đã trúng mấy mũi tên, máu trào ồng ộc ra khóe miệng, ánh mắt bám chặt lấy chủ nhân của mình.
“Tướng quân nhất định phải đưa hoàng tôn đi…”
Ta vừa ngồi xuống, sư phụ đã thuận thế kéo Tử Cẩm lên ngựa, rồi cúi người kéo ta, giọng nói đã thay đổi.
“Tiểu Nguyệt!”
Từ xa truyền đến tiếng rầm rập rền vang, theo sau là ánh lửa ngùn ngụt bốc lên tận trời xanh. Ta nghe thấy tiếng kỵ binh reo hò, ngay cả đôi mắt sư phụ cũng đột nhiên sáng bừng lên trong thời khắc vạn phần nguy cấp này.
“Giết bọn chúng!”
Gia Luật Thành Văn giận dữ gầm lên như sấm sét, mưa tên lại rào rào rơi xuống, hai thị vệ kia bị trúng mấy mũi tên. Ta được sư phụ kéo lên ngựa, trong ánh lửa đôi mắt của Tử Cẩm đỏ ngầu, tựa hồ có lửa thiêu đốt trong con ngươi.
Ta cũng khó chịu cùng cực, hai người kia vẫn còn đang vung binh khí cản tên, quyết một lòng che cho chúng ta ở phía sau, không có nửa điểm muốn trốn chạy cùng bọn ta. Có một người xoay thân thể loang lổ vết máu khàn sạn gầm lên một tiếng.
“Hoàng tôn đi mau!”
Gia Luật Thành Văn nổi giận điên cuồng, ở trên ngựa vung roi quát to, hai thị vệ kia đã ngã xuống, trước mặt bọn ta không còn gì che chắn, nhưng làn mưa tên đột nhiên dừng lại.
Ý đồ siết chặt vòng vây của bọn chúng rất rõ ràng, Gia Luật Thành Văn tựa hồ phát điên, mặc cho lương thảo bị đốt sạch cũng muốn bao vây giết chết những kẻ đã tập kích bất ngờ.
“Đi!”
Tướng quân hô to một tiếng, mười mấy chiến mã bên kia hố nhất tề chuyển hướng, muốn đột phá vòng vây xông ra khỏi thế trận quâu Liêu đã bày trước đó, ta nghe thấy có tiếng người gọi.
“Tướng quân!”
“Tiểu Nguyệt!”
Xuyên qua ánh lửa ta nhìn thấy Từ Bình, Hàn Vân và những gương mặt quen thuộc khác, ai nấy đều tràn ngập lo lắng, nhất là Từ Bình, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía bên này, tay vung kiếm, xông thẳng tới trước, thanh kiếm lướt một đường từ dưới lên trên xẻ đôi tên lính Liêu ra thành hai mảnh, sau đó hét một tiếng: “Tướng quân! Đi mau!”
Ô Vân Đạp Tuyết cũng biết tình thế nguy cấp, nhưng cho dù nó là ngựa thần, trên lưng chở ba người lại phải nhảy qua một hố sâu như vậy, thật sự không phải chuyện dễ dàng. Tướng quân thúc ngựa xoay người, trầm giọng nói: “Hoàng tôn, xin nắm chặt dây cương.”
Ta không biết sư phụ tính làm gì, nhưng trái tim đột nhiên thắt lại, ngay cả bản thân còn chưa biết mình đang nghĩ gì đã đưa tay túm lấy sư phụ.
Miệng còn gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Trong ánh lửa sáng bùng, sư phụ lướt nhìn ta trong tíc tắc, thời khắc nguy cấp như vậy nhưng trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng, đôi môi khẽ mấp máy, như muốn nói với ta điều gì đó, nhưng giây tiếp theo người thu ánh mắt lại, nhảy xuống ngựa, không chút đắn đo quật mạnh một roi vào Ô Vân Đạp Tuyết, con ngựa đau hí vang một tiếng dài, linh tính quay lại nhìn chủ nhân một cái, tung vó phi về phía trước.
Ta hét to một tiếng, Tử Cẩm tựa hồ đoán được ta định làm gì, trở tay nắm chặt lấy tay ta, sức lực mạnh hơn trước rất nhiều, ta chỉ cảm thấy các đốt ngón tay bị hắn siết lấy gần như đứt gãy, căn bản không thể rút ra được.
Ô Vân Đạp Tuyết bay lên trời, nhảy qua hố sâu một lần nữa trong tiếng kêu của ta. Hàn Vân và Từ Bình xông tới trước, Tử Cẩm ghìm ngựa đứng lại, gương mặt ta vẫn giữ nguyên tư thế xoay về sau, nhìn chằm chằm chỗ sư phụ đang đứng. Trong ánh lửa phần phật, bóng lưng của tướng quân cầm trường kích như vị thần giáng phàm, áo giác bạc bắn ra tia sáng khắp bốn phía.
“Gia Luật Thành Văn, kho lương thảo của ngươi đã bị tiêu hủy, bọn ngươi bắt bớ giết hại dân lành, đốt nhà cướp của, lòng muông dạ thú. Từ Trì Từ Bội Thu ở đây, ngươi có can đảm phóng ngựa qua đây đánh với ta một trận!”
Trái tim ta đập liên hồi chừng như sắp tắt thở, như bị một sợi dây thép xuyên thủng qua treo lơ lửng giữa hư không, đánh rơi mất cảm giác chân thực. Ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm bóng lưng sư phụ, không cách nào dời đi được, nhưng đầu óc đã dần lấy lại sự tỉnh táo, sắc mặt trắng bệch khàn giọng nói: “Hàn Vân, đây là thập nhị hoàng tôn.”
Hàn Vân nhận ra Tử Cẩm, gương mặt lập tức biến sắc, ở trên ngựa chộp lấy Tử Cẩm để hắn ngồi cùng một con ngựa với mình, miệng dặn dò.
“Hoàng tôn, giữ chặt.”
Tử Cẩm đã quen ăn sung mặc sướng, sức mạnh cũng chỉ so với ta, bị Hàn Vân túm lấy như vậy, ngay cả đến kháng cự cũng không kịp.
Từ Bình cũng tóm lấy ta ngay sau đó, căn dặn một tiếng: “Ngồi cho vững!” Rồi xuống ngựa tung mình lên Ô Vân Đạp Tuyết, gọi với về phía Hàn Vân.
“Huynh đưa hoàng tôn đi trước.” rồi quay đầu: “Trần Khánh, Tiểu Nguyệt giao cho huynh.”
Nói xong nhanh chóng thúc ngựa phi như bay về phía chủ tướng, những người khác lập tức đuổi theo, không màng sinh tử.
Hàn Vân mang theo hoàng tôn, tức tốc giục ngựa chạy băng băng tiến vào sâu trong rừng rậm. Trần Khánh phóng lên ngựa của ta, không nói một lời quất ngựa chạy theo.
Ta túm lấy hắn: “Không! Ta muốn ở cùng với sư phụ!”
Trên người Trần Khánh dính đầy máu của lính Liêu, trên mặt cũng lấm lem vết máu, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị ít nói, trong đêm tối càng giống như sát tinh, ánh mắt nhìn ta ánh lên vẻ sắc lạnh.
Trong phút chốc ta còn tưởng hắn định bỏ ta lại, nhưng hắn chỉ mở miệng nói một câu:
“Cô, đừng ở lại gây thêm phiền toái cho tướng quân!”