Thù Ngọc - Ôn Thời

Chương 3




Quỹ đạo vận mệnh đã rẽ sang một hướng khác từ đây, nào biết rằng, ta chưa từng có ý định gả cho Thái tử.

Những mưu tính mà nàng dành cho ta, cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi. 

Những ngày tiếp theo ta không ra ngoài, mà ở nhà chuẩn bị cho hôn sự sắp tới. 

Đối với An Vương, ta vẫn luôn áy náy trong lòng. 

Hắn và Thái tử, đều là thanh mai trúc mã với ta. 

Chỉ là trong lòng ta chỉ có Thái tử, An Vương lại trầm lặng ít nói, nên ta thường xuyên bỏ mặc hắn. 

Vẫn nhớ hắn đứng trong ngục tối âm u, đôi mắt đen chứa đựng những tâm tư mà ta không hiểu được: "A Thư, nếu ta làm Hoàng đế, nàng sẽ gả cho ta chứ?" 

Ta không trả lời, cũng chẳng thể trả lời. 

An Vương nắm giữ binh quyền, bị nghi ngờ có ý định tạo phản. 

Lý Cẩn Thần đã lấy danh nghĩa của ta dụ hắn vào kinh thành, rồi g.i.ế.c c.h.ế.t hắn. 

Đó là kết cục của hắn ở kiếp trước. 

Hy vọng kiếp này, chúng ta đều sẽ bình an. 

Cắt mũi kim cuối cùng, ta mở tấm khăn voan đỏ thêu hình long phượng tường vân vừa hoàn thành ra, nhẹ nhàng thổi thổi.

Tổ mẫu từng nói tay nghề thêu thùa của ta không tốt, ta đã đặc biệt đến Trân Bảo Các học hỏi từ các tú nương, đây đã là tác phẩm tốt nhất của ta rồi. 

An Vương điện hạ, chắc là hắn sẽ thích nó. 

Cõi lòng ta tràn đầy mong đợi, nào ngờ tâm huyết của mình lại bị người ta chà đạp như vậy. 

Khi ta đến Trân Bảo Các để lấy lại khăn voan, tú nương cười nói với ta rằng nó đã bị Thái tử lấy đi rồi. 

Thấy ta sa sầm mặt, tú nương khó hiểu nhìn ta: "Điện hạ nghe nói cô nương thêu khăn voan cho ngài ấy, rất vui mừng muốn xem thử, sao vậy? Có gì không ổn sao cô nương?" 

Ta nhắm mắt lại, đè nén cơn giận đang dâng lên trong lòng, rồi lao ra ngoài. 

Không biết đã hỏi bao nhiêu người, cuối cùng cũng tìm được chỗ của Lý Cẩn Thần. 

Thị vệ cẩn thận ngăn ta lại, nói rằng Thái tử và trắc phi đang thả diều, ta đi vào e là không ổn. 

Ta cười lạnh đẩy hắn ra. 

Trên bãi cỏ xanh mướt, cô nương đang thả diều, những ngón tay trắng nõn giơ cao, rồi nhanh chóng bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, nàng ta thẹn thùng nép vào lòng hắn, cười khanh khách. 

Sự xuất hiện đột ngột của ta đã cắt ngang cuộc vui của hai người. 

Thái tử cau mày, nhìn ta với vẻ cảnh giác: "Nàng đến đây làm gì?" 

Ta đưa tay ra, đi thẳng vào vấn đề: "Khăn voan đỏ, trả lại cho ta."

Hắn nhíu mày: "Không còn nữa, nàng thêu cái khác đi." 

Ta lập tức giận tím mặt, còn chưa kịp nói gì thì Ngọc Khanh đã cười bước lên trước. 

Nàng ta che khăn, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại, chỉ lên trời: "Nói đến khăn voan đỏ tỷ tỷ thêu thật đẹp, cả kinh thành độc nhất vô nhị chiếc diều này." 

Theo tầm mắt của nàng ta, ta toàn thân chấn động như bị sét đánh.

Chiếc diều trong tay nàng ta, chính là được làm từ khăn voan đỏ của ta. 

Gấm đỏ rực rỡ nổi bật trên nền trời xanh thẳm, ngay cả những đám mây cũng được thêu vô cùng sống động. 

Lý Cẩn Thần…

Vậy mà lại dùng tâm huyết của ta để lấy lòng người trong lòng hắn. 

Máu dồn lên não, ta cảm thấy bản thân như chìm trong cơn thịnh nộ ngập trời, những tủi thân của kiếp trước và kiếp này như nước lũ tuôn trào, gần như nhấn chìm ta. 

Ta không kiềm chế được mà đẩy hắn ra, gần như hét lên: "Đó là đồ của ta, sao ngài có thể làm vậy?!" 

"Nàng điên rồi --" 

Hắn bị ta đẩy loạng choạng, câu hỏi đầy giận dữ của hắn trong nháy mắt chạm đến đôi mắt đỏ hoe của ta liền im bặt. 

Hắn chưa từng thấy ta kích động như vậy, nhất thời ngây người, có chút luống cuống. 

Một lúc lâu sau, hắn nhíu mày, cứng rắn nói: "Thôi được rồi, dù sao cũng là đồ thêu cho ta xem, lấy lòng ta là được rồi, cần gì phải chấp nhất như vậy? Cái này không cần nữa, nàng thêu cái khác đi."

Ta tức giận đến run người, cố kìm nén nước mắt, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng, từng chữ từng chữ nhìn hắn: "Ai nói, khăn voan đỏ này là thêu cho ngài?" 

Hắn sững người, sau một thoáng do dự, chút áy náy trên mặt hắn nhanh chóng bị thay thế bằng sự chế nhạo: "Học được cách "muốn bắt thì phải thả" rồi sao Thẩm Ngọc Thư, sắp ban hôn rồi nàng an phận chút được không? Không phải chỉ là một cái khăn voan thôi sao, lúc thành thân chẳng phải nàng vẫn phải cầu xin ta vén lên cho nàng, cần gì phải làm ra vẻ mặt muốn c.h.ế.t này?" 

Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự phập phồng dữ dội trong lồng ngực. 

Quay đầu lấy cung tên trong tay thị vệ, ngẩng đầu lên nhanh chóng kéo căng, chỉ nghe "vút" một tiếng, mũi tên xé gió lao đi. 

Gần như cùng lúc đó, con diều mỏng manh đang bay trên trời trong nháy mắt vỡ tan. 

Trong tiếng vải lụa bị xé rách, khăn voan đỏ bị phá hủy hoàn toàn.