Thù Ngọc - Ôn Thời

Chương 2




Tổ mẫu vẫn đang cười, nhưng ý cười chẳng thể chạm đến đáy mắt: "Ta có lòng muốn nó làm chính phi, vậy mà nó lại vội vàng đi làm thiếp cho người ta. Nếu không phải đã hứa với Bệ hạ tạm thời giấu kín hôn sự của con, ta thật muốn xem thử nó biết được thì sẽ có vẻ mặt gì..." 

Ta im lặng, không nói gì. 

Kiếp trước tổ mẫu gả ta cho Thái tử, Ngọc Khanh gả cho An Vương làm chính phi.

Kiếp này theo cách làm của tổ mẫu, ta gả cho An Vương thì bà nhất định sẽ tìm cách đưa Ngọc Khanh làm Thái tử phi. 

Đáng tiếc, muội ấy lại chọn làm lương đệ.

Nghĩ đến câu nói trước của bà, ta bỗng thấy chột dạ: "Tổ mẫu có biết, vì sao Bệ hạ muốn giấu kín chuyện hôn sự, và muốn giấu đến khi nào không?" 

Bà trầm ngâm một lúc, rồi mới mở lời: "Từ khi Hoàng hậu qua đời, Bệ hạ đối với Thái tử cũng không còn như xưa, chắc là đã sinh lòng nghi ngờ." 

Nói xong bà nhìn ta: "Giấu không được bao lâu đâu, tháng sau An Vương hồi kinh, chắc chắn sẽ ban hôn." 

Ta lặng lẽ tính ngày, cũng may, chỉ còn hơn mười ngày nữa. 

Ngày Ngọc Khanh xuất giá được định vào ba ngày sau. 

Thái tử cố tình nạp nàng vào cửa trước khi đại hôn, vừa lấy lòng người trong lòng, vừa ra oai với ta. 

Vì hôn sự gấp gáp lại chỉ là trắc phi, nên hôn lễ cũng không được long trọng. 

Nhưng Thái tử lại đích thân đến đón, thậm chí còn mang theo một đôi chim nhạn tự tay săn được, có thể thấy là đã nể mặt Ngọc Khanh lắm rồi. 

Thính Trúc Viên ngày thường vốn dĩ thanh tịnh, nay được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập sắc đỏ. 

Nhưng nhìn kỹ, lụa là gấm vóc, rương hòm trang điểm, không có thứ nào là màu đỏ tươi cả. 

Ngay cả khăn voan trên đầu tân nương cũng chỉ là màu hồng đào.

Ta thấy ý cười trên mặt Thái tử dần dần rạn nứt, rồi lại nhanh chóng tự ép mình vui vẻ trở lại. 

Nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ta rơi vào đôi tay đang siết chặt của hai người, một người ra vẻ vui mừng hớn hở, một người e lệ thẹn thùng. 

Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn khiêu khích nhếch cằm lên, siết c.h.ặ.t t.a.y nữ nhân bên cạnh hơn. 

Ta thản nhiên dời mắt đi, không thèm để ý đến hành động trẻ con của hắn. 

Mãi đến khi ra khỏi Thính Trúc Viên, rời khỏi tầm mắt của tổ mẫu, Thái tử mới hung hăng kéo ta vào một góc khuất: "Thẩm Ngọc Thư, sao giờ nàng lại ghen tuông như vậy? Ngay cả khăn voan cũng không cho Ngọc Khanh dùng màu đỏ, sợ người khác không biết nàng ấy là thiếp sao? Nàng làm vậy, chẳng phải là đang đ.â.m vào tim nàng ấy, khiến nàng ấy không ngẩng đầu lên được sao?" 

Ta cau mày, hất tay hắn ra: "Điện hạ, trắc thất dùng màu hồng đào chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?" 

"Sao có thể là lẽ đương nhiên được? Ngọc Khanh nàng ấy là..." 

"Nàng ấy là gì?" 

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, nửa cười nửa không. 

Mặt hắn đỏ bừng, không nói nên lời.

Ta biết hắn muốn nói gì, hắn muốn nói Ngọc Khanh là người trên đầu quả tim hắn, sao có thể giống người khác được. 

Ta chậm rãi nói: "Nếu Điện hạ thấy oan ức thay cho nàng ấy, cứ việc cầu xin Bệ hạ cưới nàng ấy làm Thái tử phi." 

Thiếp dùng màu hồng đào rõ ràng là chuyện đương nhiên, không biết hắn đang làm ra vẻ cái gì. 

Nếu đã lo lắng cho người trong lòng chịu oan ức, sao không dám sớm xin Bệ hạ cưới nàng làm chính thê. 

Nói cho cùng, vẫn là không dám mà thôi. 

Hắn quả nhiên thẹn quá hóa giận, cười lạnh nhìn ta: "Cái gọi là đích trưởng nữ phủ Quốc công, thì ra là loại đức hạnh này. Nếu các ngươi không nể mặt Ngọc Khanh, vậy ngày đại hôn của chúng ta, cũng đừng trách ta không nể mặt nàng." 

Ta không tỏ ý kiến, đúng lúc Ngọc Khanh tới tìm hắn, ta nghiêng người mời hắn rời đi: "Điện hạ cứ tự nhiên." 

Hắn hừ lạnh một tiếng, hất tay áo bỏ đi. 

Thế nhưng Ngọc Khanh lại không vội vàng đi theo.

Nàng ta dừng bước, nhìn ta với nụ cười đắc ý: "Tỷ tỷ lại vì muội mà bị Điện hạ trách mắng rồi sao? Thật xin lỗi..." 

Nói rồi nàng ta ghé sát vào tai ta, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Tỷ tỷ đoán xem, kiếp này ai mới là người làm Hoàng hậu đây?"

Thẩm Ngọc Khanh cũng đã sống lại. 

Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

Kiếp trước nàng ta gả cho An Vương, An Vương là võ tướng, tính tình lạnh lùng, không biết thương hoa tiếc ngọc, mỗi lần gặp ta, Ngọc Khanh đều nhìn ta với ánh mắt căm hận, cứ như thể ta đã cướp mất mối lương duyên tốt đẹp của nàng ta vậy. 

Vì thế kiếp này, nàng ta đã sớm liên kết với Lý Cẩn Thần, bằng lòng làm trắc phi. 

Muốn nhanh chân hơn ta một bước vào Đông cung, sớm bày mưu tính kế.