Lúc xế chiều, một tin tức nặng ký nổ tung lan truyền khắp công ty, quả nhiên Tư Ninh tuyên bố hủy bỏ hôn ước đã khiến mọi người thật sự hưng phấn, giống như mùa xuân đã trở lại với tất cả nhân viên nữ.
Chỉ có điều nhìn thấy cảnh Tư Ninh vừa nói vừa rơi lệ trong clip, hình như không phải tự nguyện, quả nhiên, câu nói tiếp theo của cô ấy đã ám chỉ nguyên nhân thật sự việc hủy hôn, "Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính cách không hợp nhau, anh ấy thích người có tính cách tùy tiện cẩu thả, tôi hoàn toàn không giống loại người đó...."
Lập tức có ký giả hỏi, "Như cô nói thì anh ấy có bạn gái khác sao?" Ký giả dùng từ rất cẩn thận, dùng từ bạn gái, chứ không phải Tiểu Tam.
Tư Ninh không trả lời xác nhận, mà lựa chọn im lặng.
"Tiện đây có thể tiết lộ đó là ai không?"
"Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, năm nay bỗng nhiên lại xuất hiện, cũng có thể từ đầu đến cuối anh ấy đều không thuộc về tôi." Tư Ninh vội vã nói hết, lau nước mắt rồi rời đi, trong tất cả ống kính của máy quay đều là hình ảnh lau nước mắt của cô, khiến người xem thổn thức khóc thút thít, nước mắt giàn giụa, hoàn toàn giống hình ảnh của một người yếu đuối, tranh thủ chiếm được sự đồng cảm của người xem, đến lúc đó Viên Lai Lai lại xuất hiện, dù cho cô ấy thật sự là người thứ ba.
Điều mà mọi người quan tâm hiển nhiên không phải chuyện này, "Biết năm năm, vừa gặp lại . . . . . . Hơn nữa còn phải thường xuyên xuất hiện bên cạnh BOSS . . . . . ." ? Mọi người không hẹn mà gặp cùng nhìn về chỗ ngồi của Viên Lai Lai, tiếc là Viên Lai Lai đã không có ở đó, ngay lúc nhìn thấy video bắt đầu chiếu người nào đó liền thu dọn đồ đạc vội vã rời đi.
"Thật sự không phải là cô ấy chứ?"
"Không đến mức đó chứ? Cô ấy so với Tư Ninh còn thua kém quá xa."
"Bỗng nhiên không thấy, chẳng lẽ chột dạ?" Có người chạy đến chỗ ngồi của cô nhìn khắp mọi nơi, sau đó liền thấy được đống báo cáo trên bàn, tiện tay cầm lên xem, khiếp sợ há hốc miệng, những người khác cũng đi tới nhìn, sau đó chỉ có chung một vẻ mặt, khiếp sợ, không tin, không thể nào.
Nhưng mà. . . . . . Nét chữ trên bản báo cáo, rõ ràng chính là của BOSS!
Đúng vào lúc này, điện thoại trên bàn Viên Lai Lai vang lên, có người nào đó mau lẹ nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Hình Diễn: "Buổi tối muốn ăn cái gì? Về nhà anh nấu cho em ăn có được không?"
Mọi người: . . . . . .
"Uhm . . . . . Việc đó. . . . . . BOSS, em là Molly." Nói xong tay cầm ống nghe của cô bắt đầu run rẩy, chết rồi, phạm phải điều cấm kỵ rồi. . . . . .
Hình Diễn im lặng hồi lâu, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ống nghe, sau đó. . . . . . Cúp máy? Sau đó nữa thì cửa phòng làm việc của Hình Diễn mở ra, anh nhìn chằm chằm vào mọi người rồi nói: "Cô ấy đâu?"
Mọi người im lặng hồi lâu cho đến khi nhìn thấy mặt anh đanh lại mới phản ứng được vội đáp: "Không. . . . . . Không thấy."
"Từ khi nào?"
"Mới nãy."
Vừa vào phòng làm việc? Ách. . . . . . vậy là có ý gì? Lại đi ra? Mặc quần áo chỉnh tề sắp đi ra ngoài? Tìm Viên Lai Lai? Người con gái lôi thôi lếch thếch đó, chắc không thể là Viên Lai Lai?
Hình Diễn vừa đi vừa gọi điện thoại cho Viên Lai Lai, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đều đều: Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. The? sub-scriber? You di¬aled is ¬power off.
Hình Diễn lái xe đi đến chỗ ở Viên Lai Lai, cầm chìa khóa mở cửa, không có một bóng người, không chỉ không thấy cô mà ngay cả hành lý cũng không thấy.
Anh nắm cái chìa khóa trong tay đứng rất lâu trong phòng khách, trong đầu thoáng nhớ đến sự tránh né đi ăn trưa của cô, Thì ra sáng sớm đã muốn rời khỏi đây rồi sao?
Cửa sổ hé mở, một cơn gió thổi qua, thổi bay mẩu giấy nhắn vốn đang ở trên bàn ăn, Hình Diễn cau mày nhặt lên, là nét chữ viết qua loa của Viên Lai Lai.
Hình Diễn, thật xin lỗi, em đi rồi.
Hình Diễn cười lạnh vẫn với bộ dạng như thế rồi rời đi và không hề nói gì.
Đồ đạc của Viên Lai Lai cũng không nhiều, nhưng do một cô gái cầm nên vẫn hơi nặng nề, cô đeo balô trên lưng, trong tay xách một cái túi lớn, tay còn lại cầm điện thoại. (可是一个女生来拿)
"Tớ xem TV rồi, Tư Ninh với Hình Diễn hủy hôn, cậu không sao chứ?" Là giọng nói của Tần Miểu.
"Tớ có thể có chuyện gì?" Viên Lai Lai hỏi ngược lại.
"Cậu đang ở đâu?"
"Dưới lầu nhà tớ đó, khi nào cậu đến, mẹ già của tớ nhớ cậu muốn làm sủi cảo cho cậu ăn đó." Giọng nói Viên Lai Lai thoải mái giống như bình thường chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện này nói sau đi, sao cậu lại về nhà? Cậu và Hình Diễn sao rồi?" Tần Miểu sốt ruột vì Viên Lai Lai, cô ấy đã vì Hình Diễn mà chờ đợi năm năm, có bao nhiêu người con gái có thể chờ đợi được khoảng thời gian 5 năm như vậy.
"Tớ với anh ấy vốn không có quan hệ gì, còn có thể làm thế nào?" Viên Lai Lai nói thản nhiên, hoàn toàn không thấy có một chiếc xe dừng cách đó không xa.
"Nhưng mà. . . . . . Cậu quấy nhiễu người ta nhiều như vậy rồi biến mất, có vẻ hơi ác quá không?" Tần Miểu than thở, loại chuyện này trăm năm mới thấy một lần, sao Viên Lai Lai lại gặp phải cơ chứ.
"Cho dù tớ không xen vào thì bọn họ cũng sẽ chia tay, tớ chỉ giúp một tay mà thôi." Ngáp một cái, cô có chút không kiên nhẫn, "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ phải lên lầu rồi."
"A a, cho tớ gửi lời thăm ba mẹ cậu."
"Biết rồi biết rồi, cúp đây." Viên Lai Lai nhanh chóng cúp máy, sau đó liền đứng sững tại chỗ, cửa chống trộm được làm bằng loại thủy tinh đặc biệt, nhưng khi nhìn vào gương soi, lúc tay cô đã chạm được cánh cửa chống trộm, cô nhìn thấy Hình Diễn đang đứng sau lưng cô cách đó không xa.
Hình Diễn cũng không tiến thêm một bước nào, Viên Lai Lai vẫn đưa lưng về phía Hình Diễn đang đứng ở đó, giờ phút này càng giải thích chỉ càng thêm sai, chỉ có điều tình huống trước mắt dường như không thể cứu vãn được nữa rồi . . . . .
"Em và tôi không có quan hệ gì với nhau sao?" Hình Diễn hỏi một cách lạnh nhạt.
"Có chứ, quan hệ thầy trò. . . . . ." Khóe miệng Viên Lai Lai giật giật.
Hình Diễn không hỏi thêm lần nào, lập tức quay người đi, nhìn thấy từ trong gương hình ảnh Hình Diễn lái xe rời đi, Viên Lai Lai đứng đó rất lâu, giải thích sao? Giải thích cái gì? Giải thích Vệ Thần đưa tiền cho cô, muốn cô chia rẽ anh và Tư Ninh? Giải thích mình cần tiền, nhà mình có người thân bị bệnh nặng? Vô nghĩa!
Đẩy mạnh cửa đi vào, lại đóng sập cửa, cô cũng không tin cả đời này thiếu đi Hình Diễn thì sẽ không được! ? Về đến nhà, mẹ Viên thấy Viên Lai Lai đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là vô cùng vui sướng, kéo cô vào cửa rồi nhìn cô, "Gầy thế? Ăn không ngon?"
"Có phải vậy đâu, rõ ràng con đã mập lên rồi, đúng không? Ba con đâu?" Hôm qua cô mới biết tin ba mình xuất viện, hôm nay liền vội về nhà.
"Nằm ở trong phòng đấy, con cũng không phải không biết cái người ba kia của con, mau để đồ đạc xuống, tối nay con muốn ăn gì, mẹ làm cho con ăn." Mẹ Viên giúp cô bỏ cái balô lớn trên lưng xuống, "Đồ gì, nặng như thế?"
"Tiền." Viên Lai Lai trêu chọc, "Con trúng số độc đắc trúng năm trăm vạn, mẹ có tin không?"
Pằng! Mẹ Viên tát một cái vào đầu cô, "Mau đi hỏi thăm ba con đi."
Viên Lai Lai bĩu môi, "Mẹ, con cũng lớn rồi, sao mẹ còn đánh con?"
"Nói về việc con đã lớn như vậy, 30 tuổi rồi, còn không mau tìm bạn trai để kết hôn, hai hôm trước mẹ hỏi thăm người ta nghe nói là có một người làm việc ở tòa án, cũng trạc tuổi con, ngày mai con phải đi xem thử đó."
Rõ ràng có hai mươi mấy tuổi, được không?
"Con đi thăm ba." Viên Lai Lai gần như chạy trốn đi.
Đến phòng của ba Viên, mùi thuốc gay mũi phả thẳng vào mặt cô, làm Viên Lai Lai thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, trên giường là dáng vẻ bị ốm đau hành hạ của ba Viên, cả người không nhìn thấy được một chút thịt nào, chẳng qua rốt cuộc cũng là người xuất thân từ quân đội, vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Ba Viên thấy cô, ánh mắt vốn đầy ấp u buồn lập tức hiện lên nét vui vẻ, "Bé con đã về rồi, lần này con đi đã hai ba tháng, muốn giết chết ba sao."
Viên Lai Lai nhào vào lòng ông, "Con cũng nhớ ba muốn chết đi được, ở nhà ba có uống thuốc đều đặn không? Có chịu tiêm không?"
"Trước khi đi con đã dặn dò rất nhiều lần, làm sao ba có thể quên được, tới đây để ba nhìn con xem, sao gầy thế này?" Ba Viên đau lòng một hồi, dùng tay véo mặt Viên Lai Lai.
"Ba mới gầy đó, trên người không có một chút thịt, có phải chưa ăn gì không? Mẹ ngược đãi ba?" Viên Lai Lai nhìn thấy bàn tay gầy gò chỉ có da bọc xương của ba trong lòng dần cảm thấy khó chịu.
"Ở chỗ nào, con cũng không phải không biết ba đây bị bệnh, không ăn được nhiều thứ."
Viên Lai Lai cầm lấy tay ba mình, vẻ mặt vui mừng, "Ba, con đã mượn được tiền, chúng ta chỉ cần chờ đến lúc có quả thận thích hợp thì có thể phẫu thuật rồi, ba cố chờ thêm một chút nữa."
Mắt ba Viên lấp lánh, "Mượn rồi sao? Ai lại cho con mượn nhiều tiền như thế?"
"Nói ba cũng không biết, Tần Miểu quen được người giàu có, đã bàn chuyện cưới xin rồi, số tiền này là cậu ấy cho con mượn , sau này chúng ta trả lại từ từ." Nói xong cô còn cố làm ra vẻ nhẹ nhõm nói, "Ban đầu con định làm việc để kiếm số tiền này nhưng không biết bao lâu mới có thể kiếm đủ, kết quả nhanh như vậy liền gặp được quý nhân, với lại bảo hiểm còn có thể chi trả một phần, đến lúc đó chúng ta còn có thể tiết kiệm thêm một chút, hậu kỳ dược vật cũng có rơi xuống, con thông minh đúng không ba?"
Ba Viên lại không thể tưởng tượng ra, "Tiền. . . . . . Của Tần Miểu sao?" Dường như là không tin.
"Chẳng lẽ ba lại cho là con gái của ba đáng giá như thế, bán con có thể được nhiều tiền như vậy?" Viên Lai Lai trêu ghẹo, cố ý nói như vậy, quả nhiên cô vừa nói thế, ba Viên liền an tâm.
Sờ sờ đầu cô rồi muốn ngồi dậy, "Tối nay nấu món thịt kho mà con thích nhất có được hay không? Ba tự xuống bếp!"
Viên Lai Lai vội vàng ngăn ba lại, "Nhưng đừng, hôm nay con muốn ăn thức ăn mẹ nấu!"
Thật ra Viên Lai Lai cũng không thích thịt kho, chỉ vì món thịt kho là món ăn mà ba Viên nấu ngon nhất, nhưng vì muốn làm cho ba vui nên mỗi lần đó đều ăn sạch, hồi đó ba Viên rất nghiêm khắc, càng lớn càng dễ chịu, nhưng trong lòng Viên Lai Lai vẫn luôn yêu ông.
Đến tối lúc ăn cơm, mẹ Viên quả nhiên nhắc lại chuyện xưa, "Lai Lai, mẹ mới gọi điện thoại cho dì Vương của con, đúng dịp thằng bé Tử Minh rảnh rỗi, con không bận việc gì thì đi xem thử xem."
Còn chưa đợi Viên Lai Lai trả lời, ba Viên liền tiếp lời, "Đúng đó, con cũng trưởng thành rồi, thời gian của ba cũng không còn nhiều, con mau sớm ổn định để ba sớm được yên tâm."
"Con. . . . . ." ? Cho nên nói, sức mạnh của quần chúng thật là mạnh mẽ .
Cho nên nói, hiện tại Viên Viên Lai Lai đang ngồi đối diện với người đàn ông tài giỏi đẹp trai trong mắt mẹ Viên trong KFC.
Làm việc ở tòa án sao. . . . . . ? Người đàn ông tài giỏi đẹp trai ư? Viên Lai Lai nhìn người đàn ông mặt mày bóng loáng đang ngồi đối diện bỗng cảm thấy buồn nôn một hồi, đây chính là không tệ truyền thuyết sao?
"Chúng ta ăn phần truyền thống ở chỗ này có được hay không? Bữa trưa có ưu đãi, 15 đồng, còn có thêm nước uống, ở lại đây tôi đi xem coi có thể trả giá hay không." Người đàn ông anh tuấn đó nói như thế.
Viên Lai Lai: Chẳng lẽ KFC cũng có thể mặc cả được sao? Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng cô vẫn gật đầu một cái.
Nhưng trong chốc lát cô liền nghe thấy tiếng gây gỗ truyền đến từ đám người.
Người đàn ông anh tuấn: "Tôi mua hai phần, anh nên tính rẻ cho tôi mới đúng."