Nhưng Triển Chiêu lại đẩy hắn ra. Đẩy ra không chút lưu tình, sau đó cậu tự lùi về sau, tách xa khỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường muốn tiến lên trước, nhưng bị Triển Chiêu đưa tay ngăn lại.
“Bạch Ngọc Đường, cậu đợi một tí.”
Bạch Ngọc Đường dừng lại.
“Cảm tình giữa người và người tuyệt không phải là chuyện đùa, tôi hỏi cậu, cậu có biết vì sao lúc trước cậu muốn cùng một chỗ với Bội Bội không?”
Bạch Ngọc Đường ngừng một lát, gật đầu, trong vô thức nhớ lại lúc đó khi đàn em hỏi hắn câu này, hắn đã trả lời là, “Chị dâu của cậu có thể theo đuổi Ngũ gia ta, hoàn toàn là vì cô ấy có thứ mà ta cần – chấp nhất.”
“Còn tôi thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Cậu coi trọng tôi điểm nào?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, không ngờ Triển Chiêu lại đột nhiên hỏi câu này.
“Miêu Nhi…”
“Không, không phải Miêu Nhi, là Triển Chiêu, cậu coi trọng Triển Chiêu điểm nào, cậu cho tôi biết.”
Bạch Ngọc Đường im lặng, hắn cũng không biết làm sao trả lời câu hỏi này, sau khi nhớ lại tất cả, tìm thấy Triển Chiêu, cùng cậu một đời một kiếp không chia lìa, ý niệm này không ngừng chống đỡ bản thân, không còn lý do nào khác.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường mãi vẫn không trả lời, cười bi thương, “Cậu nghĩ không ra!”
“……”
“A, đã từng có người thích tôi, vì tiền và địa vị của tôi, cũng có người là vì vẻ ngoài của tôi. Bạch Ngọc Đường, các cô ấy ít nhất vẫn thành thật hơn cậu.”
Hung hăng quăng lại một câu này, Triển Chiêu lách sang người Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, cánh tay lại bị giữ chặt lại, đối mặt là biểu tình dữ tợn của Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi, cậu phát điên cái gì chứ?”
Từ từ gỡ tay mình ra khỏi tay Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn hắn, “Cậu làm sao nhận định tôi là Miêu Nhi của cậu? Vì vẻ ngoài này sao? Bạch Ngọc Đường, cậu bất quá chỉ là thông qua tôi nhìn một người khác mà thôi, tôi căn bản không phải là người cậu muốn tìm.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, lời cậu nói hắn không cách nào phản bác, đã từng cho rằng tất cả rất đơn giản, đã có lại ký ức của kiếp trước, cho dù lại lần nữa đối Bội Bội tuyệt tình cũng là tất nhiên, hắn và Miêu Nhi kiếp trước không thể bên nhau, kiếp này nhất định phải cùng nhau một kiếp một đời. Cẩn thận nghĩ lại, thời gian ở cùng nhau nhiều như vậy, hắn đối Triển Chiêu ôm ấp cảm tình là dạng nào, bất quá cũng đều bắt đầu từ ký ức được khôi phục sau lần tấn công đó.
Hắn rốt cuộc có yêu Triển Chiêu không, hay chỉ là bị ảnh hưởng bởi ký ức kiếp trước, cứ dây dưa mãi không dứt?
Nhưng, rõ ràng là cùng một người, cái này có khác biệt sao?
Tay vô thức buông lỏng.
Tâm tình quá mức rối loạn, trong khoảng khắc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy sự thống khổ ẩn hiện trong đáy mắt Triển Chiêu.
Trong khoảnh khắc Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay, Triển Chiêu xoay người rời đi, thân ảnh có chút cô tịch ấy khiến người ta thật đau lòng, nhưng Bạch Ngọc Đường để mặc cậu đi, không cách nào nâng được bước chân.
Có thứ gì đó sai rồi, loạn rồi.
Cao Hiển Dương vừa thức dậy đã nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, nói rằng tiểu thư Triển gia tuyệt thực mất nước, hiện tại nằm trong bệnh viện nhà họ. Chỉ là chờ hắn bận rộn gấp gáp đến nơi, tình hình của nhân vật chính cũng không lớn, nhưng Triển Chiêu ngồi kế bên giường sắc mặt lại rất khó xem.
“Sao rồi, cái này là có chuyện gi, hai bảo bối Triển gia các cậu tính tình sao đều thế này?”
Triển Chiêu xoay đầu hướng anh ta làm dấu im lặng, dịch lại chăn của Bội Bội, lại ra hiệu kêu Cao Hiển Dương đi theo cậu.
Đóng cửa lại, cậu lại lặng im không nói, Cao Hiển Dương chỉ vào vành mắt cậu, “Nói thật đi, cậu mấy ngày không ngủ rồi? Sao lại khiến bản thân khó coi thế này?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Gần đây tâm tình Bội Bội không tốt, nói gì cũng không chịu nghe, anh giúp em tìm bác sĩ tâm lý lại xem con bé.”
“Được rồi, chuyện của con bé bác sĩ chẩn trị sẽ lo, nhưng cậu coi ra cũng cần bác sĩ tâm lý đó, gần đây lại bị mất ngủ trầm trọng phải không?”
“Không có, “ Triển Chiêu lại lắc đầu, “Gần đây bận quá.”
“Cậu đừng có nói giỡn với tôi.” Cao Hiển Dương bất mãn, sau đó nhìn xung quanh, “Tôi nói cái tên họ Bạch kia đâu rồi, sao không thấy loanh quanh bên cạnh cậu? Cậu ta là bùa hộ mệnh của cậu đó.”
Anh ta chỉ là muốn mang lời của đạo sĩ lúc nhỏ nói với Triển Chiêu ra đùa, đâu biết Triển Chiêu vừa nghe cái tên kia xong thì sắc mặt chợt biến đổi, ôm ngực cực lực ho hai cái, làm Cao Hiển Dương nhảy dựng.
“Này, tôi tùy tiện nói thôi, cậu…’
“Không có việc gì, khụ khụ.”
“Tôi xem cậu hiện tại thân thể không được tốt đâu, tôi sắp xếp cho cậu nhập viện luôn.”
Triển Chiêu nắm chặt anh, “Thật không có việc gì, em còn có việc phải làm, Bội Bội ở đây anh giúp em trông chừng.”
“Triển Chiêu!”
Cao Hiển Dương la lớn, nhưng người kia đã lách ngang qua anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Từ nhỉ đến lớn vốn hết cách với cậu bạn tốt này, Cao Hiển Dương hung hăng dậm chân, chỉ hận không thể chạy theo kéo người quay lại.
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường bị khẩn cấp gọi về Thanh Long bang, bốn ông anh còn có Bạch Cẩm Đường đã chờ hắn, sắc mặt mọi người rất khó xem, thậm chí có thể nói là nghiêm trọng.
Bạch Ngọc Đường bước vào, anh hai Hàn Chương không nhịn được, “Chú năm, chú về rồi, xảy ra việc lớn rồi.”
Đến cả Bạch Cẩm Đường cũng có trong này, rất có thể kế hoạch của Bạch thị đã xảy ra vấn đề, hoặc là Triệu Tước bên kia có hành động mới.
Tương Bình vỗ vỗ Hàn Chương, ý kêu hắn bình tĩnh đừng nóng, sau đó ý vị sâu xa nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Chú năm, Triển Chiêu bên Triển thị chú biết lâu hơn chúng ta, cũng có vài lần giao tình liên quan đến tính mạng, cảm thấy cậu ta là người thế nào?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã có hai lần xém chút nữa cùng chết, mọi người có câu hỏi kiểu này đương nhiên sẽ hỏi Bạch Ngọc Đường.
Nhưng Bạch Ngọc Đường nghe xong thì tim đánh thịch một cái, nhất thời có dự cảm không tốt.
Nhiều người vây quanh như vậy, tuyệt đối không chỉ đơn giản là hỏi xem nhân phẩm Triển Chiêu thế nào.
“Anh tư, anh hỏi như vậy là có chuyện gì?”
Từ sau khi hắn và Triển Chiêu chia tay trên sườn núi, đã mấy hôm rồi không gặp người, mấy hôm nay tâm tình cũng rất mâu thuẫn, trong đầu toàn là thân ảnh Triển Chiêu, nhưng trong tình hình này lại có người nhắc đến Triển Chiêu, xác thực là không thể không cảnh tỉnh.
Anh ba Từ Khánh muốn mở miệng đã bị Tương Bình chặn lại.
Sau đó Tương Bình xoay người, y vị sâu xa nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nói thế này, chú năm, nếu Triển Chiêu và Thanh Long bang đối đầu, cậu sẽ giúp bên nào?”
“Cái này còn cần phải nói sao? Chú năm đương nhiên đứng về phía chúng ta rồi, tên nhóc họ Triển kia là cái thá gì chứ, sao so được với giao tình của anh em chúng ta, vốn cứ nghĩ cậu ta là chính nhân quân tử, không ngờ sau lưng lại làm chuyện như vậy.” Từ Khánh nhịn không được mở miệng.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, ngẩng đầu thì ánh mắt đã chuyển thành thanh minh, “Anh tư đừng ngại, trước tiên nói xem là có chuyện gì?”
Tương Bình nhìn Bạch Cẩm Đường, ra hiệu anh ta nói.
Bạch Cẩm Đường đẩy xe lăn, đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, thuận lợi đưa tư liệu qua.
“Gần đây Hắc Xà hội của Triệu Tước có hành động rất lớn, dường như muốn đầu tư cho một vùng núi ở thành phố phía bắc.”
“Đầu tư vùng núi?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày.
“Đúng, xem ra lão cũng biết gần đây cảnh sát theo dõi lão rất chặt, không dám tự tiện động tay động chân, giao dịch cổ phiếu lại cần tiền, vì vậy dùng tiền công ty đầu tư đất.”
“Hắn xem ra đã tính toán rất tốt.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Việc này có quan hệ gì với Triển Chiêu?”
“Quan hệ hợp tác, tiền đầu tư của Triển thị mười ngày sau sẽ tới.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Có thể Triển Chiêu có tính toán gì đó.”
Bạch Cẩm Đường không tán thành, “Cậu xem phương án hợp tác của họ sẽ biết Triển Chiêu không hề có tính toán nào khác, vùng đất này nếu khai phát tuyệt đối sẽ có lợi, chỉ là mọi người sợ thế lực đen của Hắc Xà hội nên không dám tự tiện ra tay. Triển Chiêu chỉ là hơn mọi người ở chỗ dám làm, mà nói, lợi nhuận lớn như vậy, cũng không sợ nghẹn chết.”
Tương Bình cũng thở dài, “Chú năm, kì thực Triển Chiêu làm như vậy, đứng trên lập trường của một thương nhân mà nói thì không có gì đáng trách, hơn nữa cậu ta cũng không biết kế hoạch của chúng ta. Nhưng, chú mấy lần bị tấn công đều có liên quan đến Triệu Tước, cậu ta có nhiều bảo tiêu và cơ quan tin tức như thế, cũng đủ để biết người cậu ta định hợp tác là người thế nào. Như vậy mà vẫn còn nhất quyết làm theo ý mình, chỉ sợ đã không còn xứng với từ bạn tốt nữa.”
“Cái gì mà bạn tốt, cũng chỉ là kẻ đến thời khắc mấu chốt chỉ vì tiền cái gì cũng có thể làm. Thua xa cô em của cậu ta.” Hàn Chương cũng chen mồm vào.
Chú năm đã mấy lần thoát chết dưới tay Triệu Tước, hiện tại Triển Chiêu lại cùng lão hợp tác, trong lòng sao cũng không thích nổi người này.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc, nếu hắn nghĩ, hắn nhất định không cảm thấy Triển Chiêu là người sẽ làm việc thế này, nhưng tình cảnh buổi sáng hôm ấy đột nhiên lại hiện lên trước mắt, lúc Triển Chiêu chất vấn hắn hiểu cậu bao nhiêu, hắn xác thực không thể trả lời.
Với Triển Chiêu, hắn cuối cùng hiểu cậu bao nhiêu.
Xem ra, hắn nhất định phải gặp Triển Chiêu một lần rồi.
“Các vị ca ca, Bạch đại thiếu gia, việc này xin mọi người tạm thời không có hành động, em trước tiên sẽ điều tra, nếu thật như mọi người nói, Triển Chiêu thật có tham dự vào việc này, em sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Lô Phương nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nhìn chằm chằm cậu em út của mình, gật đầu, “Vậy xem như đã định rồi, chúng ta chờ đáp án của chú.”
——