A! Gia hiểu lầm nhị ca rồi, nhị ca không hổ là ca ca của gia mà, cư nhiên còn biết len lén tráo đổi hài tử, lần này mèo của gia tuyệt đối sẽ đuổi theo tìm gia, cuối cùng điều khiến gia cực kỳ mãn nguyện chính là nhị ca cư nhiên còn biết lấy một con mèo để đổi hài tử, không biết mèo của gia lúc nhìn thấy mèo thật có tức giận đến mắt tròn tròn lên không, không phải gia xấu tính, nhưng nói thật chứ mèo của gia lúc tức giận trông đáng yêu chết đi được à.
Bất quá, làm như vậy, nữ nhân kia chỉ sợ sẽ lo lắng chết mất! Nàng ta ngàn vạn lần không cần vì sốt ruột mà khóc lóc om sòm vô lỗ tai mèo của gia nha, gia đau lòng! Chỉ biết thanh âm của nàng ta đúng thật là ma âm chân chính a! Đại ca nói gia thương hương tiếc ngọc, chính là mầm mống dễ thành kẻ đa tình, kì thực nói cũng không sai, gia từ lúc gặp con mèo kia thì đúng là có chút như vậy.
Mà đại tẩu cũng lợi hại thật nha, liếc mắt cái biết ngay gia đã động tâm, nhưng sao lại nói gia nhìn trúng là nữ nhân kia? Nếu nói xinh đẹp, mèo của gia so với nữ nhân ma âm xuyên não đó còn xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần! Đại tẩu còn nói hài tử kia ngoan giống mèo, đúng là không hiểu mèo mà, mèo của gia không những không ngoan, mà móng vuốt còn rất sắc bén đó nha!
Nhưng mà, thân phận của hài tử đó cuối cùng lại thành vấn đề lớn, hồi trước cũng biết địa vị nó không nhỏ, nhưng không ngờ lại có liên hệ với hoàng gia, nhìn đứa nhỏ bọc trong tấm lụa Hoàng Long, lần đầu tiên gia có cảm giác lỡ tay đụng phải cái nhàn sự khó nhằn rồi.
Nhị ca hiện hơi bị kích động thái quá rồi, gia cũng không trách nhị ca, nhị ca trước giờ vẫn không có hảo cảm với người quan phủ, mà chính gia đây cũng chả muốn gặp phiền phức vì mấy chuyện của quan phủ, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là vô tội a! Nhị ca bảo gia nói chuyện giống y như mèo của gia, đành chịu thôi, gia và mèo của gia tâm ý tương thông mà.
Đồ Thiện rút cuộc cũng truy đến nơi rồi, hắn đúng thật là tên âm hồn bất tán mà, bất quá, hắn tới rồi, mèo của gia sao có thể không tới? Chuyện của hài tử gia giao cho nhị ca quyết định rồi, tuy cảm thấy tiểu hài tử rất vô tội, nhưng mà, cũng không thể vì một tiểu hài tử mà phá hủy tình nghĩa huynh đệ. Gia cũng không lo lắng mèo đã lâu không gặp của gia sẽ viện cớ, dù sao con mèo đó gia nhìn trúng rồi, sao mà chạy cho thoát chứ.
Bất qua biết nhị ca nhẹ dạ, sau cùng căn bản sẽ không đưa hài tử giao cho Đồ Thiện, kết quả đương nhiên là năm huynh đệ chúng ta đồng lòng, đem cái tên gia hỏa chướng mắt ấy đánh cho răng rơi đầy đất, bỏ chạy trối chết.
Bất quá tại sao đến cuối cùng mèo của gia cũng không đuổi theo? Không biết vì sao, gia có cảm giác nhị ca giống như biết chuyện gia thích mèo rồi, chứ không sao hôm nay cứ nói bóng nói gió như đang thăm dò gia? Gia phải cẩn thận một chút, nếu để bọn họ phát hiện ra, còn không biết sẽ cười gia đến khi nào luôn à!