[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 39: Trước kia




“A?” Triển Chiêu ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại lời mẫu thân nói là ai, khuôn mặt lập tức đỏ bừng bừng, thần sắc quẫn bách cùng cực, “Mẫu thân, người nói bậy gì vậy?”

“Không phải hắn, vậy là ai?” Trong giọng nói Hàn Âm mang theo mấy phần hoài nghi, còn có mấy phần không kiên nhẫn, con của nàng, sao có thể để kẻ nào tùy ý vũ nhục.

Biết mẫu thân hôm nay không có được đáp án sẽ không từ bỏ ý định, mặt khác, vô luận thế nào cũng không thể để mẫu thân hiểu lầm Bạch Ngọc Đường, với thủ đoạn của mẫu thân, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường cũng sẽ chịu khổ. Triển Chiêu bất đắc dĩ cắn răng, thấp giọng nói: “Là thiếu chủ Thu Phong Đường, viện chủ Đoạn Sầu Viện, Tạ Ngọc Thụ, gã… đối hài nhi… sinh ra tình cảm đoạn tụ…”

“Cái gì?” Đôi mày liễu của Hàn Âm dựng thẳng, đột nhiên đứng dậy, xoay người liền đi.

“Mẫu thân!” Triển Chiêu tuy biết mẫu thân cũng không phải người có tính tình tốt lành gì cho cam, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ người nói giận liền giận, đoán người là muốn đi tìm Tạ Ngọc Thụ tính sổ, không khỏi bắt đầu lo lắng. Tình thế lúc này khẩn cấp, các chiều thế lực pha tạp không rõ, thật sự đã đủ loạn rồi, nếu mẫu thân lại ra mặt, chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà, nghĩ đến đây, Triển Chiêu vội vàng kéo tay áo Hàn Âm, nói: “Mẫu thân, người muốn làm gì?”

“Dám có mưu đồ bất chính với nhi tử ta, tính mạng tên tặc tử đó sao còn có thể lưu lại?” Hàn Âm tức giận đến nghiến răng, vùng khỏi tay Triển Chiêu, lại muốn đi ra ngoài.

Triển Chiêu mắt thấy ngăn Hàn Âm không được, linh cơ khẽ động, kêu lên một tiếng đau đớn, đè lại vết thương bên thắt lưng, trên mặt lộ ra thần sắc nhịn đau.

“Chiêu Nhi, ” Hàn Âm làm sao có thể ngờ nhi tử ôn hòa nghe lời của mình cũng biết giả bộ, quả nhiên rút lui, quay lại hỏi lo lắng: “Chiêu Nhi, sao vậy?”

“Không sao rồi, tác động trúng vết thương, không có việc gì, ” Triển Chiêu vội vã nói, lại khuyên: “Mẫu thân, người trước tiên đừng vội đi tìm Tạ Ngọc Thụ, vụ án hài nhi hiện đang tra có liên quan đến gã, không nên đả thảo kinh xà. Chuyện này, hài nhi sẽ tự xử lý, hài nhi dù không chủ động gây phiền phức, nhưng cũng sẽ không tùy ý người khác làm nhục!”

“Nếu là vậy, việc này nương sẽ không quản nữa, nếu con lại gặp chuyện gì khó xử, đừng giấu nương, nương hiện tại tuy không màng thế sự, nhưng cũng chưa đến mức một chút công dụng cũng không có.”

“Hài nhi biết rồi.” Triển Chiêu không dám lại nói lời chối từ nữa, thành thật đáp ứng, chỉ là trong lòng âm thầm nói, có thể nhấc tay một cái khiến cho Bách Lý sơn trang gặp nhiều phiền toái như vậy, bản lĩnh của mẫu thân y đương nhiên không dám khinh thường.

Hàn Âm gật đầu, lại kiểm tra tỉ mỉ Triển Chiêu từ trên xuống dưới, mới đứng dậy nói: “Thấy con không có việc gì nương an tâm rồi, ta không tiện ra ngoài quá lâu, trước phải quay về, đây là thuốc nương phối cho con, con dùng đúng giờ, trong vòng mười ngày sau nội lực sẽ bắt đầu từ từ khôi phục.”

Triển Chiêu thấy Hàn Âm vừa tới lại muốn đi, trong lòng tuy có chút không nỡ, nhưng hiểu rõ không tiện ở lâu mà người nói là tình hình thực tế, đành nói: “Thứ cho hài nhi không thể tiễn người đi xa, mà kỳ thực, thuốc này… Hầu gia đã mang đến cho hài nhi không ít…”

“Của hắn là của hắn, của ta là của ta.” Hàn Âm nói xong, từ ái chỉnh lại mấy sợi tóc hơi loạn cho Triển Chiêu, rồi xoay người ra khỏi phòng.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ thở dài, y vẫn thật không hề hay biết, mẫu thân của y lại là người tính tình nóng nảy như vậy. Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, biết Bạch Ngọc Đường đã trở về, Triển Chiêu thu lại tâm tình, mỉm cười nhìn sang.

Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười thiếu tự nhiên của Triển Chiêu, đôi môi mỏng cong cong, ngữ khí mang theo vẻ biếng nhác: “Làm gì mà cười thành như thế? Chột dạ cái gì?”

“Ngọc Đường, ta…” Triển Chiêu cười càng thêm chột dạ, nhất thời lại chẳng biết nên nói thế nào cho tốt.

“Được rồi, ” Bạch Ngọc Đường rút ra chiết phiến, ‘phạch’ mở ra, quạt quạt mấy cái, nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm, Bạch gia gia không nhỏ nhen như vậy, việc ngươi không muốn nói, ta còn có thể ép ngươi sao?”

Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ nói như thế, vẫn là có chút không quen, nghĩ nghĩ một chút, than thở: “Ngọc Đường, ta chỉ là không biết phải nói thế nào.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhếch mày, tự tiếu phi tiếu nói: “Con mèo ngươi cứ luôn lo lắng nhiều quá, Bạch gia gia sớm đã quen rồi!”

Triển Chiêu hơi khoanh tay, cười tịch mịch, thấp giọng nói: “Còn nhớ quyển sổ viết tay kia không?” Cũng đến lúc nói cho hắn rồi…

Bạch Ngọc Đường lại nhếch nhếch lông mày, nâng cằm lên nói: “Đương nhiên nhớ, làm hại Ngũ gia chịu oan uổng không nói, còn phải đứng giữa màn mưa như thế suốt nửa ngày.”

Triển Chiêu khẽ cười: “Là ngươi tự mình đứng ngoài mưa mà?” Ý cười của y dần dần ẩn vào đáy mắt: “Kỳ thực… trong quyển sổ đó, ghi lại một việc mà tự đáy lòng ta không sao bỏ xuống được nhất…”

Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt có chút tịch liêu của Triển Chiêu, đáy lòng cảm giác cực kỳ phức tạp, bàn tay ấm áp từ lúc nào chẳng hay đã đặt lên bàn tay hơi lạnh đặt trên đầu gối của Triển Chiêu, hỏi: “Có liên quan đến Bách Lý Tuyệt Diễm phải không?”

Triển Chiêu cười khẽ, nói: “Biết ngay ngươi nhất định đã phát hiện ra rồi!”

Bạch Ngọc Đường bĩu bĩu môi, nói: “Ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, ta nếu nhìn không ra chẳng phải thành kẻ mù rồi sao?”

Triển Chiêu cười trầm tĩnh: “Rõ ràng như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường lúc có lúc không khe khẽ vuốt ve mu bàn tay Triển Chiêu, nói: “Nam hiệp tuy ôn nhuận như ngọc đoan chính khiêm tốn, nhưng cũng không phải người không có nguyên tắc, Bách Lý Tuyệt Diễm dùng thái độ không tốt khó dễ trăm bề với ngươi, nếu ngươi không phải có quan hệ không cạn với ông ta, tuyệt đối sẽ không nhường nhịn như vậy. Miêu Nhi, ta nói có đúng không?”

Triển Chiêu hờ hững gật đầu cười: “Đúng, Bạch ngũ gia dự đoán không sai!” Thấy Bạch Ngọc Đường đắc ý đến lông mày dựng thẳng, Triển Chiêu hiểu ý cười cười, nhưng nụ cười lại càng thêm mịt mờ: “Ngọc Đường chắc đã nghe qua mấy câu ‘Lục Xuất Sương Tuyệt Bách Lý Tuyết, Khuynh Quốc Triển Nhan Nhất Tiếu Hàn’ rồi phải không? Năm đó Bách Lý Hầu gia cưới trưởng công chúa ‘Nhất tiếu hàn’ Hàn Âm làm Vương phi, tân hôn được hai tháng liền suất quân xuất chinh. Sau khi Bách Lý hầu gia đi được một tháng, công chúa mới phát hiện mình đã mang thai hơn một tháng, đây vốn là việc vui rất lớn, thế nhưng, sau ba tháng, Bách Lý hầu gia chiến thắng trở về, nghe được tin tức này, trong lúc vui mừng liền thỉnh ngự y đến bắt mạch cho công chúa, ngự y đó lại nói là công chúa mang thai mới được hai tháng. Công chúa hoài thai đã hơn bốn tháng nhưng bụng vẫn không lộ rõ, liên tục mời mấy vị ngự y đến nhưng tất cả đều nói như nhau, Bách Lý Hầu gia cuối cùng bắt đầu hoài nghi lai lịch của hài tử đó. Tuy người chưa từng hỏi công chúa, nhưng hiềm khích giữa hai người đã nảy sinh.”

Nghĩ đến thân sinh phụ mẫu vốn là một đôi uyên ương liền cánh, nhưng vì việc này mà mỗi người một nơi, trái tim Triển Chiêu lại nhịn không được khe khẽ thở dài. Viên Mộ Cầm… Chuyện này y nhất định phải điều tra rõ ràng.

“Sao lại như vậy?” Bạch Ngọc Đường tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng với việc thế này vẫn nghi hoặc không thôi: “Rõ ràng là mang thai hơn bốn tháng, vì sao khám ra lại chỉ có hai tháng, thậm chí bụng cũng không lộ ra?”

Khóe môi Triển Chiêu dâng lên một nụ cười khổ: “Ta cũng là sau này mới biết được, Bách Lý hầu gia vốn là thứ tử của Sính Viễn hầu tiền nhiệm, trưởng tử Bách Lý Lạc Diễm vừa sinh ra trong người đã mang theo bệnh truyền đời đời trong Bách Lý gia, phong nhã hào hoa nhưng tráng niên đã tảo thệ (*mất sớm), phu nhân của người sau khi sinh ra hài tử trong bụng liền tự tử rồi mất đi. Muội muội của Bách Lý phu nhân là Viên Mộ Cầm đi theo Bách Lý phu nhân, từ nhỏ đến lớn đều sống tại Bách Lý sơn trang, bà ấy… trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ Bách Lý Hầu gia, đối công chúa… liền mang lòng thù địch. Hầu gia xuất chinh không bao lâu, công chúa liền trúng độc của Viên Mộ Cầm, chính độc tố vô hại với người này đã kiềm hãm sự sinh trưởng của thai nhi, kết quả là khi các ngự y bắt mạch thì bị chậm mất hai tháng.”

“Cái này…” Mày kiếm Bạch Ngọc Đường khẽ cau lại, việc này quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

“Hài tử đó… vẫn được sinh ra, tiên đế không biết việc này, ban cho tên Bách Lý Khinh Nhiên… Thế nhưng, với Bách Lý hầu gia mà nói, hài tử được ban cho họ Bách Lý này, cũng là một mũi kích trong lòng người, người một đời suôn sẻ, nhưng hài tử này lại là nỗi sỉ nhục của người…”

Đôi mày kiếm anh tuấn của Bạch Ngọc Đường dính chặt lại, bàn tay nắm lấy tay Triển Chiêu lại tăng thêm một chút sức, hắn ngồi thẳng người dậy, tựa sát vào Triển Chiêu hơn: “Miêu Nhi, hài tử kia chính là ngươi sao?”

Triển Chiêu khẽ thở ra một hơi, có chút mệt mỏi ủ rũ tựa đầu lên vai Bạch Ngọc Đường, lẳng lặng “Ừ’ một tiếng: “Bách Lý hầu gia chính là phụ thân ruột của ta, ngươi cứ trách ta vừa thấy người là lại nhường nhịn, thật sự là… người là cha ta là con, ta sao có thể làm kẻ ngỗ nghịch như thế được!”

Bạch Ngọc Đường cảm nhận được sức nặng trình trịch trên vai, trong lòng có chút đau đớn, con mèo này tuy ngoài mặt làm như không có việc gì, nhưng nếu thật sự không để ý, y sao lại làm ra động tác yếu đuối thả lỏng tựa vào vai hắn thế này.

“Miêu Nhi, vậy ngươi thế nào lại thành Tam công tử của Vô song Triển gia?” Không muốn Triển Chiêu lại chìm đắm trong sự yếu đuối hiếm khi thấy này nữa, một móng vuốt chuột khẽ kéo tóc Triển Chiêu, dời đi trọng tâm câu chuyện.

“Sau khi mẫu thân sinh, phụ thân tuy phái người chăm sóc tỉ mỉ, nhưng bản thân vẫn không chịu lộ diện. Mẫu thân biết phụ thân hoài nghi người, nhưng ‘Nhất tiếu hàn’ tính tình lại rất cao ngạo, phụ thân không hỏi, người liền một câu cũng không giải thích. Khi ta ba tuổi, có một lần bởi vì hiểu lầm, ta bị phụ thân vô ý đẩy rơi xuống nước, bệnh nặng một hồi, mẫu thân đại náo một trận với phụ thân, rồi muốn mang ta hồi cung. Không ngờ nửa đường gặp phải tập kích, ta bị thích khách cướp đi, sau lại được cha cứu ra mang về Triển gia. Mà sau khi mẫu thân vào cung thì không ra khỏi cung nữa, lưu tại Hàn Âm quan trong cung, xuống tóc tu hành.”

Ngữ khí Triển Chiêu rất bình tĩnh, phảng phất như chuyện đang kể là chuyện không hề liên quan đến y, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường biết trong lòng y đau đớn đến nhường nào. Hắn và Triển Chiêu quen biết từ nhỏ, biết rõ y rất ít khi chịu nói nhiều thế này, lần này lại chịu đem chuyện khó buông bỏ nhất trong lòng nói ra, có thể thấy y đã ép việc này xuống đáy lòng sâu đến mức nào.

“Ngươi lần này vào kinh, chẳng lẽ chính là vì việc này?”

Triển Chiêu mỉm cười, khen ngợi tự đáy lòng: “Ngọc Đường quả nhiên thông tuệ, cha ta nói chuyện của nhà chúng ta người quản không được, vì vậy cho ta quay về tự mình giải quyết!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Triển thúc thật sự yên tâm đến thế sao, cứ thế đẩy ngươi vào cái ổ sói hang hổ chốn kinh thành này? Ông ấy biết Bách Lý Tuyệt Diễm là cái đầu gỗ chẳng chịu thay đổi, còn cho ngươi đi chịu tội, ông ấy an tâm cái gì chứ?”

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu bất đắc dĩ kêu lên, người này, hoàn toàn chẳng ý thức được người hắn đang nói là ai.”Người ngươi đang nói chính là cha ta đó, khẩu hạ lưu tình chút đi!”

“Hừ!” Bạch Ngọc Đường vẫn có chút tức giận, “Chuyện ông ta không giải quyết được liền đẩy cho ngươi, cũng do ngươi ai nhờ cũng không cự tuyệt, đổi lại là Bạch gia gia, không thèm để ý đến ông ta!”

Triển Chiêu nhịn không được buồn cười, bầu không khí vốn đang có chút thương cảm sớm đã không còn bóng dáng.

“Người là cha ta, ta tuy không phải do người sinh ra, nhưng nhiều năm như vậy, thương yêu ta nhận được từ người một phần cũng không thiếu, ngươi biết rồi đó, ở Triển gia, ta luôn được sủng ái hơn hai vị huynh trưởng, một bên là cha ta, một bên là phụ mẫu ta, ngươi chẳng lẽ muốn ta thật sự phất tay không để ý đến?”

Bạch Ngọc Đường rầu rĩ liếc Triển Chiêu, ra vẻ không vui nói: “Ta muốn ngươi mặc kệ ngươi có thể mặc kệ sao? Dù sao tội ngươi cũng chịu rồi, thương ngươi cũng bị rồi, còn thiếu chút là quăng luôn cái mạng nhỏ, tốt xấu gì khối băng Bách Lý Tuyệt Diễm đó cũng đã bị ngươi làm cho tan chảy rồi. Kế tiếp là điều tra cho ra vụ án của Viên Mộ Cầm, chuyện này coi như có thể tra ra chân tướng rồi.”

Triển Chiêu thở dài trong lòng, việc này nói thì đơn giản, đi tra thật lại không dễ dàng như vậy, dù sao cũng là chuyện gần hai mươi năm trước rồi, dù có chứng cứ gì, cũng rất khó tìm ra.

———————–

Nửa đêm, Triển Chiêu bị tiếng động rất nhỏ trên nóc nhà làm cho giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, dưới ánh sáng mờ mịt, trong đôi mắt thâm trầm như đêm tối lóe lên một tia tinh quang.

Kế hoạch tương kế tựu kế sớm đã nói chi tiết cho Bao Chửng và Công Tôn Sách, bốn người Vương Mã Trương Triệu cũng đã được phân công nhiệm vụ riêng biệt. Đợi mấy ngày nay, cuối cùng cũng đến rồi!

Triển Chiêu vừa định nâng người dậy, liền bị một cánh tay của Bạch Ngọc Đường bên cạnh ngăn lại vai mình, sau đó thân thể ấm áp áp sát lại, khuôn mặt chuột kia cũng ghé sát bên tai y: “Miêu Nhi, ngươi thành thật ngồi đợi trong phòng cho ta, không cho phép ra ngoài, đối phó mấy tên tiểu mao tặc này, một mình Bạch gia gia đủ rồi.” Nói xong, vạch chăn ra, nhảy xuống giường, lặng yên không tiếng động đẩy một nửa cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Nhìn thân ảnh bạch sắc nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, khóe môi Triển Chiêu lại không khỏi trồi lên một nụ cười khổ, con chuột bạch này, thật đúng là bá đạo có thừa.

Con hổ trắng con chen chúc cùng hai người trên giường cũng bị đánh thức, dưới lớp chăn bông lúc nặng lúc nhẹ len đến bên người Triển Chiêu, rồi lại bò lên trên đầu gối y, cái đầu xù xù nho nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui trên bụng Triển Chiêu. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Triển Chiêu khi có khi không xoa xoa lớp lông mềm mại trơn bóng của nó, khiến nó thoải mái đến mức híp cả mắt gần như ngủ luôn trên người Triển Chiêu. Cúi đầu nhìn tên tiểu gia hỏa không biết buồn rầu này, Triển Chiêu thầm than, nghe nói thú vật nếu mất đi ấu tử hơn phân nửa sẽ tìm đến cửa đòi cắn giết báo thù, y đã nhiều lần thương lượng với Bạch Ngọc Đường muốn đưa tiểu gia hỏa này đi, nhưng Bạch Ngọc Đường hình như rất yêu thích con hổ con này, hở chút là lại nói mấy câu “Đợi thêm mấy ngày nữa” cho có lệ, kéo mãi kéo mãi, kéo cho đến tận hôm nay.

Tuy biết y lúc này hoàn toàn không giúp được gì cho Bạch Ngọc Đường phía bên kia, nhưng Triển Chiêu dù sao cũng không yên lòng, khoác áo đứng dậy, lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, ngưng thần lắng nghe động tĩnh ngoài phòng.

Rất nhanh, phía nhà tù truyền đến tiếng đánh nhau, trong đêm tối tĩnh lặng cực kỳ nổi bật, thậm chí cả cái câu “Kẻ trộm nơi nào, qua đây ăn kiếm của Bạch gia gia” của Bạch Ngọc Đường cũng nghe được rất rõ ràng. Triển Chiêu nhắm mắt, muốn từ trong âm thanh nắm bắt được mà suy đoán tình hình chiến đấu hiện tại ra sao.

Rất nhanh, ước chừng chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, âm thanh phía nhà tù bên kia liền dần dần yên tĩnh lại. Triển Chiêu đang tự cảm thấy kỳ quái, thủ hạ của Tạ Ngọc Thụ dù sao cũng đều là cao thủ, sao mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bại trận rồi, liền nghe thấy tiếng quát của Vương Triều truyền đến từ tiền viện: “Bày binh bố trận, bảo hộ đại nhân!”

Mi tâm Triển Chiêu trầm xuống, một kích không trúng, lập tức dùng chiêu dương đông kích tây lui thân, Tạ Ngọc Thụ, ngươi quả nhiên là tướng tài, chỉ tiếc, lại là trợ Trụ vi ngược!

Bất quá…

Triển Chiêu trước sau vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tựa hồ có thứ gì đó đã bị y quên mất.

Ở trong phòng loanh quanh mấy vòng, Triển Chiêu vẫn không yên lòng cho an nguy của Bao Chửng, nâng tay đi lấy Cự Khuyết treo đầu giường, lúc sờ sờ thân kiếm hơi lạnh lại chần chờ, suy nghĩ một chút, vẫn từ tủ áo lấy ra bao da đựng cơ quan ám tiễn của mình, buộc lên cổ tay, khoác áo ra khỏi phòng.

Từ hâu viện vòng lên hành lang đi đến đông viện nơi Bao Chửng đang ở, quả nhiên thấy trong viện có ánh lửa chớp động, Mã Hán Trương Long mang theo mấy người đang bảo hộ Bao Chửng và Công Tôn Sách dưới mái hiên, bên Vương Triều thì dẫn theo mười mấy nha dịch, dựa theo trận pháp đã được Bạch Ngọc Đường dạy trước đó bày trận thành hình, trong trận có tám chín tên hắc y nhân mang kiếm nhọn đao dài, bên kia có một bạch y phiêu động, cầm kiếm tung bay, trông thật tùy tiện tiêu sái, đương nhiên ngoài Bạch Ngọc Đường thì còn có thể là ai khác được.

Triển Chiêu chậm rãi đi đến dưới mái hiên đứng cạnh Bao Chửng, Công Tôn Sách thấy y, không khỏi có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Triển hộ vệ, ngươi sao lại ra ngoài này? Không phải bảo ngươi đợi trong phòng sao?”

Bao Chửng nghe vậy cũng quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn Triển Chiêu tràn ngập vẻ không tán thành.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, chột dạ cười cười, nói: “Thuộc hạ chỉ ra xem, sẽ không nhúng tay đâu!”

Công Tôn Sách vuốt chòm râu dưới cằm, trừng y, nói: “Ngươi có muốn nhúng tay cũng nhúng không được, đừng để người khác chiếu ứng ngươi là được rồi!”

Triển Chiêu bị nói như thế xong thì cúi đầu cười, Công Tôn tiên sinh nhìn qua thì chỉ là văn sĩ tay trói gà không chặt, kỳ thực là người không dễ chọc nhất. Y yên lặng thở dài, bên cạnh y tựa hồ có không ít người không dễ chọc mà!

Thu lại tâm tình, ánh mắt Triển Chiêu quay về trong trận. Trong kiếm Bạch Ngọc Đường mang theo sự hung hiểm, mũi kiếm đón gió, kiếm quang của Họa Ảnh mang theo hàn khí nhiếp nhân, giữa mỗi chiêu thức, không chỉ ép cho đám hắc y nhân không thể trở tay, mà con khiến mấy kẻ trọng thương không còn sức chiến đấu.

Triển Chiêu bất động thần sắc nhìn giữa sân, đôi mắt đen láy càng thêm thâm thúy. Mấy ngày nay Tạ Ngọc Thụ đều không động thủ, chắc là đã chắc chắc Mạc Xuy Yên sẽ không nói ra điều bất lợi cho gã, nhưng Mạc Xuy Yên còn ở trong phủ Khai Phong một ngày, với gã mà nói đều là tai hoạ ngầm, gã đã đến cứu người, theo thế tất sẽ muốn hành động một lần là thành công, nhưng đám hắc y nhân này công lực tựa hồ hơi kém. Triển Chiêu không sợ Tạ Ngọc Thụ dùng kế điệu hổ ly sơn, nơi đại lao y đã bố trí mấy trạm ngầm, một khi có việc, chỉ trong chốc lát liền có thể đuổi tới, không kịp cho bọn chúng làm loạn. Y chỉ cảm thấy, có chỗ nào đó y đã tính sót.

Bạch Ngọc Đường thân còn đang trong trận nhưng đã nhìn thấy Triển Chiêu, trong lòng thầm mắng con mèo này một khắc cũng không làm cho người ta bớt lo, chờ xong việc nhất định phải cho y biết tay. Chiến đấu cũng đã lâu, hắn đã cảm thấy mất kiên nhẫn, nếu không phải cần lưu người sống, với tính tình của hắn, đã sớm dùng Họa Ảnh một kiếm một mạng giết sạch. Cổ tay vận đủ lực, chỉ trong khoảnh khắc, mũi kiếm mang hàn khí dày đặc nhoáng rồi lại nhoáng, lóe rồi lại lóe, từng đóa kiếm hoa phóng ra khoảng không, bức thẳng đến đám hắc y nhân.

Hắc y nhân không ngờ hắn lại thình lình ra sát chiêu, lúc muốn né thì đã không kịp, mấy tên đồng thời bị trúng kiếm, ngã nhào ra đất, chỉ có một tên đưa kiếm ngang đỡ lấy, ‘keng’ một tiếng, trường kiếm của tên hắc y nhân đó đã bị Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường chém đứt đoạn.

Một kiếm này của Bạch Ngọc Đường mang theo chín thành công lực, tên hắc y nhân cũng là dùng hết sức chống đỡ, nửa đoạn kiếm gãy kia bị hai luồng lực đạo bức ép, hóa thành một tia sáng lạnh, phóng thẳng đến phía mái hiên.

Tiêu!

Bao đại nhân đang ở dưới mái hiên, Trương Long Mã Hán không đỡ được một kiếm này, con mèo kia theo thế tất sẽ dùng thân đỡ lấy.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bạch Ngọc Đường cũng không thèm quan tâm đến tên hắc y nhân vừa né tránh được một kiếm của hắn mà phóng người lao thẳng qua.

Mà Triển Chiêu trông thấy đoạn kiếm gãy kia bay tới, quả như Bạch Ngọc Đường nghĩ, bước lên trước một bước, trong tiếng hô “Triển hổ vệ” của Bao Chửng và Công Tôn Sách, không chút hoang mang nhấc tay phải lên, ‘chíu’ một tiếng, một thanh ám tiễn đuôi lam bắn nhanh ra. Nội lực y hoàn toàn không có, ám tiễn chỉ dựa vào lực của cơ quan, dù chuẩn xác bắn trúng đoạn kiếm, nhưng khó lòng áp chế lực đạo của nó, vì thế mà bị nó bắn rơi xuống đất, mà đoạn kiếm gãy đó chỉ chậm lại tốc độ đôi chút, hơn nữa còn đổi hướng phóng về phía Triển Chiêu.

Nhưng Triển Chiêu vẫn gặp nguy không loạn, nâng tay định phóng ra thanh ám tiễn thứ hai, không ngờ bóng trắng lóe qua, tiễn chưa rời cổ tay, y đã bị Bạch Ngọc Đường vững vàng ôm lấy, bảo hộ trong lòng.