[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 27




“Cút! Ai, đại tẩu đang nghiêm túc đó.” Mẫn Tú Tú lòng rất vui nhưng không quên chuyện chính, “Tẩu thấy cô ta với Triển Chiêu thân mật đứng chung một chỗ, còn nũng na nũng nịu, mặt Triển Chiêu cũng phải đỏ! Có lẽ tẩu hiểu lầm, bất quá đệ vẫn nên… A, Ngũ đệ, Ngũ đệ!”

Còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã giận dữ đi rồi, hay cho con Triển tiểu miêu ngươi, đúng là câu ba vớt bốn!

Muốn lập tức đi tìm Triển Chiêu, lại nghĩ mình đây rõ ràng là ghen sao! Làm sao có thể y như phụ nhân được!

Hưng sư vấn tội không đi, nhưng càng nín càng giận, hết lần này tới lần khác con mèo cứ ngồi đây không há miệng giải thích cũng không nói gì, tức chết gia gia ta!

Nhìn Bạch Ngọc Đường nằm trên nóc nhà, Triển Chiêu ngồi một bên chợt cảm thấy dư thưa ~ = = Mình vì sao lại ra đây tìm hắn, mình rốt cuộc làm sao rồi ~

Đang đưa đám, Bạch Ngọc Đường chợt lên tiếng, “Ai ~~ Triển tiểu miêu, ngươi bây giờ đang tính toán gì?”

Tính toán gì? Triển Chiêu có chút không hiểu, Bạch Ngọc Đường không nhịn được liếc y, “Ta nói, ngươi có cảm thấy cuộc sống bây giờ cần thay đổi cái gì không? Hay vẫn cứ như thế!?”

Triển Chiêu chợt hiểu ra, “À. Triển mỗ đã quen rồi.” đỡ cánh tay nằm xuống bên cạnh vò rượu, nhìn ngọn cây trước nóc nhà ~~ “Có lẽ ngươi cảm thấy trong phủ Khai Phong rất chán, chỉ toàn là vụ án cần tra, còn dễ bị thương ~ nhưng làm bạn với đại nhân càng lâu, ngươi sẽ càng hiểu, còn có Công Tôn tiên sinh, ngươi không biết ông ấy là một người đa tài uyên bác dường nào đâu…”

Y hiển nhiên rất hưởng thụ trạng thái tâm tình yên tĩnh này, chìm đắm trong suy nghĩ của mình ~~ không thấy một mảng hắc tuyến trên trán Bạch Ngọc Đường, chờ y thao thao bất tuyết nói từ chuyện vụ án tới chuyện tứ đại cột trụ cũng có những lúc đáng yêu vô cùng quan tâm mình, Bạch Ngọc Đường không nhịn được nữa, không nể mặt cắt lời y, “Ngươi nói mình một chút!”

“Ta?… Triển mỗ…” Đề tài lập tức bị cắt đứt, Triển Chiêu lại suy tư mấy giây, “Triển mỗ bình thường chỉ theo đại nhân phá án, thay người bị hại thân oan ~~”

Bạch Ngọc Đường lại rất không thích hợp ngáp, “Ngươi có thể đổi đề tài hay không!?” Nhìn ánh mắt nghi ngờ bắn tới, Bạch Ngọc Đường ác liệt cười, “Thí dụ như, Triển đại hiệp ngươi có từng nghĩ tới, tương lai muốn cùng ai cộng độ cả đời không?”

Ranh mãnh nhìn Triển Chiêu, thầm nghĩ hỏi câu riêng tư thế này, chắc phải hứng mấy cái bạch nhãn nha ~ không ngờ Triển Chiêu cư nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu tìm kiếm ấn tượng mơ hồ, “Trước kia muốn… đại khái là một nữ nhân ôn nhu hiền thục… biết vá y phục, làm cơm chờ ta về nhà ~~”

Nhưng tâm tình manh nha của mình những năm còn chưa rõ, bị mình giấu tới giấu lui đã sớm mất rồi ~~ Triển Chiêu có chút ngượng, dù sao y tới giờ đều chưa từng nói với ai về chủ đề như vậy ~ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện khi ở bên Bạch Ngọc Đường, có thể tự nhiên nói ra lời trong thâm tâm của mình như vậy ~~

“Xì ~ ôn nhu hiền thục a ~” Thật đúng là cái loại con mèo này có thể nghĩ tới, ~ Bạch Ngọc Đường có chút khó chịu, uống một hớp rượu lớn, “Ta thấy ngươi a, không được như thế đâu! Thành niên thành tháng cũng không để trong đầu, khuyê nữ “ôn nhu” “hiền thục” ở đâu chịu cho phép ngươi a!”

Triển Chiêu trầm mặc một hồi, Bạch Ngọc Đường chợt nhận ra mình hơi quá lời, mới chịu bổ sung mấy câu an ủi y, Triển Chiêu nhếch lên khóe miệng cười, “Cho nên Triển mỗ… sẽ không cưới.”

Thật ra lời y nói cũng không khác phỏng đoán của Bạch Ngọc Đường là mấy ~ không muốn liên lụy người ta, dứt khoát đừng lập gia đình ~ tính tình mèo này chính là không được tự nhiên như thế ~ Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên có cảm giác chua xót, dứt khoát thả cái vò trong tay xuống, đột ngột nắm lấy má Triển Chiêu kéo ra hai bên, “Cười còn khó xem hơn khóc ~ Hèn chi không có nữ nhân nào coi trọng ngươi!” (……. Nhưng mà nam nhân thì nhiều đó chú… lại toàn mấy thằng muốn ‘đè’ em nó không hà)

Triển Chiêu giận đánh rơi tay của hắn, níu tay hắn lại quật ra sau, Bạch Ngọc Đường đang cười hì hì không phòng bị, xém chút nữa bị té lộn đầu, phải ôm lấy cánh tay Triển Chiêu mới không té xuống nóc nhà ~ nhưng hai chân kia đạp một cái, ngói lập tức rơi xuống hai miếng ~

“Choang choang –“

“Ối da da ~~” Một tiếng hét thảm!

Hai người lập tức ngừng tay, hình như là ~ Công Tôn tiên sinh ~ Triển Chiêu xanh mặt, Bạch Ngọc Đường trợn trừng mắt, hai người đưa mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường kéo y một phát, “Đi ~~”

Vậy cho nên là ~ trong tiếng chửi rủa của Công Tôn chủ bộ tư văn ~ có hai đại hiệp mất mặt len lén chạy biến đi như làn khói ~

“Được rồi! Buông ra.” Triển Chiêu thở hổn hển hất ra tay Bạch Ngọc Đường ~ thiệt tình, xuống nói xin lỗi tiên sinh là được rồi, sao lại làm theo con chuột này ~ từ nóc phòng mình nhảy xuống chạy như tặc ~

“Hảo tâm không có hảo báo ~ ta chính là cứu ngươi a, nếu ngươi muốn nếp thử mấy thang thập toàn đại bổ đen thui lui kia của Công Tôn tiên sinh, thì xuống tự thú với ổng liền!”

Bạch Ngọc Đường một bộ tốt cho ngươi ngươi còn không nhận ~

“Rõ ràng là do ngươi —“ Triển Chiêu vốn tính nói là ngươi đập trúng tiên sinh liên quan gì tới ta ~ lại bỏ qua, dù sao cứ dính theo con chuột này là cái gì cũng không rõ, lười nói ~

Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ ra mấy chuyện khác, “Đúng rồi, Mèo con, tối nay ngươi tìm ta có gì không?”

“…KHông có gì.” Triển Chiêu lập tức nhớ ra, là chờ hắn không được nên mới ra ngoài tìm hắn ~ bây giờ bất kể thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, ánh mắt cũng đảo hai cái ~

Không dám nhìn thẳng ~ nhất định có vấn đề, Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt tránh né của Triển Chiêu, trong lòng háo hức, không lẽ ~ nhớ Bạch gia gia rồi!?

Lời vừa nãy trên nóc nhà chưa hỏi xong lập tức vọt lên khóe miệng, tim căng thẳng, “Triển Chiêu, mới nãy ngươi còn chưa trả lời ta, sau này có tính toán gì!?”

Triển Chiêu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, “Ngươi không cảm thấy bên cạnh mình nhiều thêm cái gì sao!?”

Ánh mắt Triển Chiêu dần trở nên phức tạp, do dự hỏi, “Ngươi nói là … hài tử?”

“Đúng. Chính là hài tử!”

Triển Chiêu không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt chợt đổi, “Ngươi muốn thế nào?” Lòng y chợt kinh hoàng, “Hài tử của ta, ta sẽ nuôi nó lớn!”

Bạch Ngọc Đường thấy ánh mắt y có hơi đề phòng ~ không biết làm gì hơn là nhắm mắt sửa đổi câu nói của y, “Sai! Không phải con ngươi, là con của chúng ta! Còn nữa, ta không định làm gì con nó, ta là đang nghĩ về chúng ta sau này thế nào!” Một hơi nói xong, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu lại bắt đầu rơi vào mịt mờ, trong lòng có xung động muốn vén cái đầu mèo không biết gì này lên, xem một chút bên trong rốt cuộc đang giả vờ cái gì!

Qua một hồi lầu, Triển Chiêu giống như mới nghĩ tới, “Bạch huynh dĩ nhiên có thể tùy ý ~ nếu ngươi muốn đi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể về Hãm Không đảo.” Giọng y có hơi chua xót, dừng một chút, lại nói, “Nếu như muốn tiếp tục ở lại phủ Khai Phong, chúng ta khẳng định sẽ hoan nghênh.”

Một câu cuối cùng, mới là nguyện vọng tận đáy lòng của y ~~

“Được, tốt lắm.” Bạch Ngọc Đường rất vô lực ~ nhịn xuống ham muốn muốn siết cổ y, lấy thanh âm bình tĩnh khai pháo, “Vậy ngươi nói cho Bạch gia gia biết…”

“Sau này, ngươi xem ta thành người nào của ngươi!?”

“Dĩ nhiên là… là…” Huynh đệ? Bằng hữu? Đối thủ?… Triển Chiêu thuận mồm nói, đột nhiên lại cứng lưỡi!

Nhìn biểu lộ “Nói a, là cái gì a.” trên mặt Bạch Ngọc Đường, mặt Triển Chiêu dần dần nóng như lửa đốt, lúc này mới phát hiện ra hắn rốt cuộc muốn hỏi cái gì.

Nhìn dáng vẻ Triển Chiêu há miệng không biết nói sao, Bạch Ngọc Đường nhận ra mình có hơi vội vã ~ ai biết trong miệng con mèo này có thể thốt ra cái gì ~

Dĩ nhiên trên mặt Bạch thiếu gia của chúng ta vẫn rất thoải mái ~ chỉ là chờ đợi một hồi có chút cứng ngắc ~~

Triển Chiêu há há miệng, ánh mắt Bạch Ngọc Đường cũng trợn to ~~

Hắn nghe thấy con mèo kia hét lớn một tiếng, “Ai!?” Sau đó tung người nhảy, nhanh chóng mất tăm ~~~~~

||||||||||||||||||||||||||||||||||||||

Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa ngã huỵch xuống đất, giây kế tiếp cắn răng nghiến lợi rút kiếm đuổi theo ~~ tên thích khách trời đánh nào không biết điều như vậy, chọn ngay lúc này mà tới!!!! —-

“Ta nói meo con, ngươi không hoa mắt đi?” Bạch Ngọc Đường quan sát bốn phía chả thấy động tĩnh gì, cũng không có bóng người ~~ hắn vỗ vỗ Triển Chiêu đang ở bên hoa viên cảnh giác, “Không phải ngươi không dám nói thật, cố ý chơi ta chứ?”

“Ai thèm giống ngươi truy châu tất giác!” Triển Chiêu giận dữ trừng hắn, “Mới rồi ta quả thật thấy có người bước tới chỗ tường bên kia ~ không biết đi tới đâu rồi!”

Y càng nghĩ càng không yên lòng, chỗ này ở gần chỗ bà vú nhất ~ trong lòng y run lên, “Mau đi xem con một chút!”

Bị y gào, sắc mặt Bạch Ngọc Đường cũng đổi, hai người phi thân nhảy qua tiểu viện, khắp nơi đều tối đen như mực, chỉ trong phòng là lộ ra ánh sáng ~ Triển Chiêu nhào qua, ôm lấy vật nhỏ trên giường rồi, một tảng đá lớn trong tim mới rơi xuống đất!

Bạch Ngọc Đường cũng yên tâm, bước qua xem, thẳng nhỏ đang ngủ say đây, từ trong bọc thò ra cái tay nhỏ nắm mặt, cái miệng đỏ thắm thỉnh thoảng còn chép một cái ~

“Con trai nha ~ nằm mơ đang cười đấy!” Bạch Ngọc Đường không nhịn được cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó một cái. “Ừm, thơm quá!”

“Đừng đánh thức nó!” Triển Chiêu nhéo Bạch Ngọc Đường, ngồi bên mép giường nhìn đứa bé dưới ánh nến, khuôn mặt tròn tròn giống bánh bao, bị bàn tay nhỏ bé đè xuống một mảng, nhìn qua trông cực kỳ buồn cười. Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại kia, nhét vào trong  bọc y phục, dùng chăn đắp kín ~

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cẩn thận bọc con, trong lòng lại có cảm giác kỳ quái ~ cảnh tượng này, lại thấy ở đâu rồi? Quen thuộc mà ấm áp, lâu như thể cả đời ~~

Hắn đứng lên nhìn xung quanh, không nhịn được trách, “Liễu nương này bị sao vậy, mẹ với đại tẩu không có ở đây, cô ta lại đem con ném ở nơi này! Thật không biết đi làm chuyện gì!?”

Hắn hạ giọng oán hận, dựng lỗ tai ~ có động tĩnh! Có tiếng bước chân lén lút ~~

“Đừng đả thảo kinh xà, xem một chút là ai ~” Triển Chiêu hướng hắn nói tiếng suỵt, đặt con vào trong đầu giường, xem xung quanh không có chỗ che chắn cho họ ~~ Bạch Ngọc Đường vén lên màn giường, “Qua đây!”

Hai người cùng chen tới góc tường kín ~ theo tiếng bước chân có chút xốc xếch, cửa mở ra, người vào phòng.

Ý? Không giống tới đánh lén, cả nín thở cũng không biết, ngược lại còn thở hồng hộc, loạn lạc ~~

Hai người đang kỳ quái thì một giọng nữ hảo hển kiều mị muốn chết vang lên, “Chết quỷ, thật to gan ~ dám chạy tới đây tìm tôi! Ai da ~ ông nhẹ một chút a ~”

Hai người đang trốn liếc nhau một cái, Liễu nương!? Sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút đen, không phải chứ!? Vụng trộm vụng tới nơi này!? Tiểu tử lá gan khá lớn a! Lửa giận hắn bốc ba trượng, muốn đánh người, Triển Chiêu tóm lại tay hắn, không chắc ngoài đó là tặc a!

“Không tới tìm nàng, hồn nàng cũng bị hai tiểu tử kia câu mất!” Nam nhân gấp gáp không dằn được tiếng thở dốc ~

“Hừ! Ai kêu ông rời nhà một lần tới mấy tháng, không quản sống chết của hai mẹ con tôi ~ có bản lĩnh thì đừng về a ~ ai da ~” Trong tiếng giận dữ đột nhiên vang tiếng rên rĩ kiều mị.

Quả nhiên là, chồng của Liễu nương ~

Bạch Ngọc Đường không xộc ra ngoài xử lý, nhưng Triển Chiêu hối hận, hai người trốn ở đây là tình hình gì đây!? Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, dĩ nhiên là… Bạch Ngọc Đường đường nhiên nhìn thấy sắc mặt lúng túng của người bên ~ lòng hắn cũng không tự tại, từ góc này, không muốn nhìn cũng nhìn thấy mờ mờ, hai cái người này biết tận dụng thật, cứ thế ở trên bàn mà làm luôn!? = = |||||||||||||

Cái bàn trong nhà kêu lên cót két ~ lại còn tiếng nữ nhân rên rỉ, nam nhân thở dốc ngày càng lớn ~

“Ai da ~ chết quỷ! A a a …cũng không xem nơi này là nơi nào ~ a ư ~”

“Nàng đừng bấm ta ~ vi phu không phải đã về bồi thường cho nàng sao!!!”

“Hừ a ~ ông không về, tôi sẽ cùng nam nhân khác chạy ~~~”

“Hô hô ~ nghĩ cũng đừng nghĩ ~ nam nhân khác bộ dáng tốt hơn ta, công phu trên giường chưa chắc tốt bằng ta đâu ~~”

“Muốn chết ~ ai da, chua chết a a a”

Một trận cót két vang ~ tiếng ai da ai da vang ~

Mặt Triển Chiêu dính vào trên tai Bạch Ngọc Đường, tình hình củi khô đốt lửa y không nhin, nhưng nghe thấy. Bây giờ ngại cứ thế này mà xông ra, nhìn qua hai vợ chồng này tách ra cũng có một thời gian rồi, cái đó ~ khó tránh ~~

Ánh mắt của y chuyển chuyển, đặt lại lên người trước mắt ~~ vị trí của Bạch Ngọc Đường trước y một chút, gò má tuấn mỹ phóng đãk, còn có hông hẹp chỉ cần giơ tay lên liền đụng trúng, bắp thịt nhấp nhô dán lên người mình ~ mồ hôi nóng trong lòng bàn tay chảy ra ~~

Liễu nương này nhìn qua văn tĩnh  vậy mà ~ đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, thật dâm đãng ~

Bạch Ngọc Đường mắng một câu ~ quay đầu lại hạ giọng, “Ta nói hai chúng ta vì sao lại…. ~~” hai chữ xui xẻo còn chưa nói ra, hắn đã cảm thấy Triển Chiêu không được bình thường, gương mặt đỏ hồng có hơi hốt hoảng, thân thể dính sát vào sau mình cũng cứng ngắc ~~

Dứt khoát xoay người qua chỗ khác, ép Triển Chiêu đến sát tường, cố ý đem môi dán lên tai y, “Ngươi làm sao vậy?”

Theo cơ thể ép sát của Bạch Ngọc Đường, óc Triển Chiêu oanh một tiếng, không còn cách suy nghĩ ~ hai thân thể chèn ép cọ sát làm y thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng ~ “Bạch Ngọc Đường ngươi ~~”

Bạch Ngọc Đường nhân cơ hội đem thân mình chen vào giữa hai chân y, chậm rãi ma sát, phản ứng trên người Triển Chiêu lồ lộ hiện ra trước mắt hắn ~ mèo này, căn bản đã sớm có phản ứng ~ phía dưới cũng cứng ~ “Mèo con, nghe lén cũng có cảm giác a ~”

Triển Chiêu vừa vội vừa giận, “Ta không ~~”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút ~ “Bạch Ngọc Đường hạ giọng cảnh cáo y ~

Triển Chiêu đột nhiên cảm giác động tác Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt trở nên vô cùng cám dỗ ~ hai tay xuyên qua nách Bạch Ngọc Đường, mặt chôn lên cổ hắn, thử thăm dò dùng môi chạm mấy cái ~ cảm giác thân thể Bạch Ngọc Đường run lên, y không nhịn được hôn loạn ~ tay cũng siết chặt ~ lý trí sớm cạn sạch, chỉ còn lại đòi hỏi của thân thể tiếp tục bành trướng ~

Bạch Ngọc Đường bị y làm nhiệt hỏa đốt người ~ không còn sức trêu chọc, một tay kéo eo Triển Chiêu, một tay lục lọi đặt lên mông y, dùng sức ấn về phía mình, eo tiếp tục chuyển động ~ Triển Chiêu nằm trên cổ hắn thở hổn hển ~ hai người bị tình dục đột ngột kéo tới làm cho không kịp ứng phó, chỉ cọ sát người thôi cũng đã mất hồn, nhưng xiêm áo xốc xếch lại không sao cởi được, Bạch Ngọc Đường gấp quá, tay chui vào thắt lưng Triển Chiêu kéo quần y xuống, vậy mà Triển Chiêu cứ siết chặt tay hắn ~ không nhúc nhích được ~

Oa a ~ a a ~~~ tiếng nữ nhân rên rỉ bên ngoài vẫn tiếp tục ~~

Mẹ nó! Xong chưa vậy! Bạch Ngọc Đường né một tay lấy đá ném về phía cửa sổ!

Cốp! Cửa sổ mở rộng, động tĩnh trong nhà đột nhiên ngừng lại!

Trên người Triển Chiêu nóng đến lợi hại, tay vẫn đang vòng qua cánh tay, vai Bạch Ngọc Đường vuốt ve lên xuống ~ Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu hôn y, bởi vì dây dưa kích động mà mấy lần hôn cũng không rơi lên mặt, mà rơi xuống cổ ~

“Đi nhanh đi! Để người ta thấy là không xong!”

Mơ hồ nghe được tiếng nam nhân hoảng hốt kiếm quần, Liễu nương mở cửa nhìn xung quanh một chút, “Không người ~ đi mau! Mai thiếp về nhà ~”

“Ô ~ chờ, chờ một chút!” Bạch Ngọc Đường đẩy ra cánh tay Triển Chiêu ôm vai hắn, Triển Chiêu lúc này mới trừng mắt nhìn, hộc hộc thở xem xét xung quanh ~

Khi Liễu nương quay về phòng đóng cửa ~ Bạch Ngọc Đường đã kéo y nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hai người tận lực nín thở ~ lảo đảo ngả nghiêng chạy về phòng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường một cước đá cửa, hai người ôm nhau dây dưa lên giường!