[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 19




Trên đường cái phồn hoa nhất phủ Khai Phong là Chu Tước, một tiểu hài tử một mình một ngựa phi nhanh trên đường phố. Đứa nhỏ này ước chừng trên dưới sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con ngây thơ, đáng yêu nhưng biểu tình bi thương, sa sút phỏng chừng so với tuổi của hắn không tương xứng lắm. Tuy nhiều người qua đường vãng lai không ngừng bên cạnh chiếc xe, thế nhưng hắn lại coi như chốn không người, cái gì cũng không có để vào mắt, cái gì cũng không có nghe thấy, vài lần đụng phải người qua đường làm bản thân té ngã thế nhưng hắn làm như không có việc gì, lặng lẽ đứng lên nói một câu:” Thực xin lỗi…” rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Những người bị hắn đụng nếu may mắn là người có tấm lòng thiện lương, thấy đứa nhỏ này tội nghiệp như vậy, không những không truy vấn mà còn ôn nhu nâng hắn dậy. Chính là đứa bé vẫn làm như không có chuyện gì, chẳng nói câu nào, chỉ có ánh mắt buồn bã nhìn về phía chân trời xa xăm, không để ý mà đi về phía trước còn nếu gặp phải những kẻ nóng tính, bị đụng phải sau khi nâng đậy còn nhéo hắn một chút, nhưng đứa bé kia dù thân thể có bị đánh cho bầm dập thì vẫn như cũ không khóc, không nói, cũng không giơ tay lên đỡ, giống như một người vô cảm. ( Tiểu miêu thật hảo đáng thương a ” cắn khăn tay ” TAT)

Mọi người tin chắc đã biết vị tiểu bằng hữu này là ai rồi chứ ── Chính là Miêu đại nhân rất thông minh lại vô cùng khả ái, đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của chúng ta!

Bất quá Tiểu Miêu đại nhân hiện tại đang trải qua nỗi buồn lớn nhất của giai đoạn trưởng thành ── hắn bị thất tình.!

” Vốn tưởng rằng khi thấy Bạch Ngọc Đường cùng nữ nhân kia kết hôn, sống đến đầu bạc răng long rồi thì sẽ giống như người bình thường có một cuộc sống bình thường hạnh phúc, sẽ không đối mình có thứ tình cảm bị người đời chê cười, chính bản thân mình nên chúc mừng cho y, nên cảm thấy may mắn. Thế nhưng hiện giờ tận mắt thấy người mình yêu và nữ nhân khác ở cũng một chỗ trong ***g ngực thế nhưng lại thấy đau đớn không thể chịu đựng được như thế này! Quả thật là sống không bằng chết! Sớm biết thế này lúc trước nên…. Ai, hiện tại nói thế này còn lợi ích gì chứ? Sớm biết hôm nay thì còn nghĩ gì đến ngày đó nữa chứ? Tương lai sau này sẽ không có những ngày như trước đây cũng Ngọc Đường nữa, chính mình phải trải qua làm sao đây a TAT…”

Triển Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng không thôi. Nước mắt trong suốt bất chi bất giác đã vương đầy trên gương mặt phấn nộn, trắng mịn, tầm nhìn bị che phủ bởi lớp sương mù, người đi đường cùng với xa mã càng ngày càng mờ nhạt không rõ…



Đại sảnh phủ Khai Phong.

” Cái gì? Tiểu Hùng bị xe ngựa đụng phải?” Bạch Ngọc Đường đang cùng Công Tôn Sách và Bao đại nhân ở đây phân tích tình tiết vụ án, lại đột nhiên nghe thấy tin dữ kinh thiên động địa kia, nhất thời thốt ra một tiếng kêu sợ hãi.

Nha dịch kia vừa mới chạy vào vẫn còn thở hổn hển, thế nhưng cũng không dám chậm chễ, lập tức nói tiếp:” Đúng vậy, đúng vậy, Bao đại nhân, Bạch hộ vệ, Triển thiểu thiếu gia cùng người gây sự kia đều bị đưa đến đây, các ngươi mau đi ra xem một chút đi.”

” Ngũ gia, người xem, là ai to gan lớn mật? Dám đụng đến người của Bạch gia gia?” Bạch Ngọc Đường nghe thấy những lời này, lập tức đỏ mặt, liền vung tay áo dự định đi ra ngoài đem tên kia thiên đao vạn quả!

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách thấy bộ dạng y hùng hổ đi lên như vậy liền ngăn lại, Bao đại nhân khuyên nhủ:” Bạch hộ vệ! Chớ kích động! Chúng ta trước tiên nên xem thương thế của Tiểu Hùng như thế nào.” Bạch Ngọc Đường tính tình y nóng nảy, nếu để y gặp người gây sự kia chỉ sợ bọn họ sẽ không có cơ hội thẩm án hay không ==|||…

Nhưng lúc này, cơn giận của Bạch Ngọc Đường dường như đã đi đến đỉnh điểm, lại được hai tên thư sinh trói gà không chặt giữ thì làm sao mà ngăn được. May mắn lúc đó có mấy nha dịch kịp thời vọt đến, ôm chân, ôm eo, đoạt kiếm ( ách … đoạt kiếm… ta lại nghĩ đến cái to to CJ ( trong sáng thuận khiết ==||) ôi che mặt xấu hổ chạy) rồi mới miễn cưỡng ngăn y lại ( đậu hủ của Ngũ gia bị ăn sạch sẽ rồi nha TAT gia nhân đi tố cáo với Miêu đại nhân đi lệ – ing)

Công Tôn tiên sinh cùng lúc đó cũng khuyên nhủ:” Đúng vậy, Bạch hộ vệ, người nọ đã bị bắt, nhất định không thể trốn thoát, tương lai ngươi muốn trừng phạt hắn như thế nào tùy ý ngươi, lúc này không nên vội. Thương thế của Triển Tiểu Hùng quan trọng hơn nhiều a.”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới dần tỉnh táo lại, nắm tay mới buông lỏng cáo trạng, ” leng keng” một tiếng liền rơi xuống đất. Nhưng y không dừng lại dù chỉ một phút, lập tức hướng phòng mình ở hậu viện chạy đi….



Trong phòng hộ vệ.

Một người nho nhỏ đang nằm yên giấc trên chiếc giường lớn trắng tình, mềm mại, ấn đường nhíu lại thật sâu, trên làn da trắng nõn, mềm mại, vet bỏng cùng vết té ngã còn chưa có lành lại bây giờ lại thêm chi chít các vết sẹo gai mắt, mặt mũi thì bầm dập, hình dung là bộ dạng vô cùng thê thảm. Bộ dạng vô cùng thương tâm, gặp liền rơi nước mắt ( nhân đã muốn hoàn toàn chìm đắm vào HM tiểu Miêu TAT lệ ing)

Bạch Ngọc Đường thần sắc ngưng trọng ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn, ánh mắt không chớp nhìn chằm chặp vào đứa bé đang nằm hôn mê trên giường, trong miệng thì thào kêu:” Tiểu Hùng, ngươi tỉnh tỉnh a… Ngươi thế nhưng ngàn vạn lần không thể chết … Ngươi mau tỉnh dậy..” Vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng như những hạt trân châu ròng ròng chảy xuống.

Công Tôn Sách có chút xấu hổ đứng ở bên cạnh, sau khi lựa chọn cẩn thận một phen, rút cục vấn quyết định nói ra:” Cái kia… Bạch hộ về… Tiểu Hùng hắn..”

” Hắn làm sao…?! Có còn cứu được không?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên đứng bật dậy, mạnh mẽ nắm lấy bả vai Côn Tôn Sách, vội vàng hỏi.

Công Tôn Sách bởi vị đột nhiên bị bạch Ngọc Đường tiến tới gần mặt, lại trông thấy biểu tình của y không khỏi lại càng hoảng sợ, cánh tay cũng bị y nắm đến nỗi phát đau, vội vàng trấn an:” Cái kia… Bạch hộ vệ ngươi phải bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói…”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe hắn nói mình phải bình tĩnh, trong lòng bất chợt có dự cảm không hay. Trái ngược lại càng gắt gỏng rống to lên:” Ta hiện tại rất bình tĩnh! Ngươi đừng có dông dài, Ta nhất định chịu đựng được! Nói mau…!”

” Tiểu Hùng hắn…”