[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 129




Vượt qua ân oán ba đời Đế vương, rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc.

Mấy vụ án dây dưa đan xen, thời gian kéo dài cả trăm năm, liên lụy tới vô số người, từ khi Đại Tống kiến quốc cho tới nay chưa bao giờ có. Vì để tránh rung chuyển triều đình, tránh cho dân chúng khủng hoảng không cần thiết, Triệu Trăn không đem chân tướng công bố ra toàn dân mà ngấm ngầm bí mật điều tra xử lý.

Nhưng đừng nghĩ rằng âm thầm điều tra xử án là có chuyện mờ ám trong đó. Triệu Trăn khâm điểm Bao đại nhân làm quan chủ thẩm, Bao đại nhân thiết diện vô tư, ai cũng không nể mặt, kết quả cuối cùng tuy không quá hoan hỉ nhưng ít nhất mỗi người đều nhận được phán quyết công chính, không oan ức sai trái.

Dưới sự điều tra của Bao đại nhân, Ngự trù Lý gia mặc dù chưa tham dự mưu phản nhưng lại cùng kẻ chủ mưu giao nhận qua lại vô số tiền tài. Lý gia tuy rằng tự xưng vô tội nhưng không cách nào tự bào chữa, hành động mấy năm qua thập phần khả nghi. Về chuyện Vô Danh tiểu quốc bị diệt quốc năm đó, gia chủ Lý gia đã hơn 70 liên tục thề thốt phủ nhận kiên trì nói tổ tiên hiến độc dược là bị ép buộc, hoàn toàn là bất đắc dĩ, khác hẳn một trời một vực với lời khai của Thập Nhất.

Bởi vì vụ án đã qua nhiều năm, những người biết chuyện đều đã qua đời, hậu duệ quốc chủ Vô Danh tiểu quốc Bạch Cốc cũng lười truy cứu. Cuối cùng Lý gia của đi thay người, dâng ra toàn bộ gia sản giữ mệnh, Triệu Trăn ra mặt giải thích nói — trợ giúp quốc gia kiến thiết, một lòng vì sự nghiệp công ích.

Kỳ thật chính là xét nhà tịch thu gia sản, chỉ là nói ra cho dễ nghe một chút mà thôi.

Ngự trù thế gia từng một thời hiển hách danh dương, trong một đêm cây đổ khỉ tan, đặc biệt là trong mắt hàng triệu gia đình, bọn họ vĩnh viễn là kẻ tạo phản chưa thành, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội quật khởi. Đáng tiếc nuối nhất chính là niềm hi vọng chấn hưng Lý gia, gia chủ đời kế tiếp Lý Bách Vị đã xác nhận tử vong.

Thập Nhất chủ động nhận tội, nha dịch tìm kiếm tại hậu viện nhà Trần Tam béo, đào ra được thi thể của Lý Bách Vị.

Lý gia gia chủ tới nhận xác, lão đầu hơn 70 tuổi nháy mắt trông như già thêm 10 tuổi… nhà Trần Tam béo nằm ở phụ cận khu dân nghèo, bề ngoài chỉ là căn nhà cực kỳ bình thường như thực ra bên trong có càn khôn! Là một cứ điểm trọng yếu của tổ chức, căn nhà nhìn qua như một tứ hợp viện bình thường nhưng thực sự lại có sinh mệnh lực ngoan cường tới nghịch thiên cẩu. Vận cứt chó thế nào mà vô số lần thoát khỏi lục xoát! Khi các cứ điểm khác bị tiêu diệt, nó vẫn vững chãi gánh vác trọng trách, né tránh tầm mắt Triệu Trăn cầu sinh trong đau khổ!

Đáng tiếc… cuối cùng vẫn không tránh thoát.

Sớm nghe tin Lý Bách Vị vào kinh, Thừa Ảnh liền biết mọi chuyện hỏng rồi!

Lý gia không tiếc làm to chuyện, phái gia chủ đời kế tiếp vào kinh rất có thể là muốn đầu hàng! Cố tình Lý gia biết quá nhiều bí mật, một khi lâm trận phản chiến hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Rơi vào đường cùng, Thừa Ảnh sai Thập Nhất giết người diệt khẩu, rồi cải trang thành Lý Bách Vị, lừa dối qua ải.

Không ngờ Thập Nhất tự chủ trương, bắt (trêu) cóc (chọc) Triệu (tổ) Trăn (ong)!

╮( ̄▽ ̄”)╭  Theo như Thừa Ảnh nói, ở hậu viện nhà Trần Tam béo có một cái giếng cạn, dưới miệng giếng khoảng 3m có một mật đạo, mật đạo này nối thẳng ra rừng cây, Thừa Ảnh không biết Thập Nhất giấu Triệu Trăn ở đâu chỉ biết không thể để bọn họ rời khỏi thành, vạn nhất đưa Triệu Trăn tới một góc không bóng người như vậy quả thật là tìm kim dưới đáy bể.

Thừa Ảnh trong lòng sốt ruột lại không thể nói với người khác, đành phải tự mình canh giữ ở trong viện.

Trong mắt Triệu Trăn, cổ đại tin tức phong bế thực bất tiện, Thừa Ảnh không tìm thấy Thập Nhất, lại không dám bỏ đi, bỏ lỡ tin tức mình đã hồi cung, thế mới dẫn tới thất bại. Rõ ràng ở hiện đại, chỉ cần một cú điện thoại là có thể thu phục mọi chuyện, nhưng ở cổ đại thực sự so với lên trời còn khó hơn.

Đêm hôm khuya khoắt, trong viện tối đen như mực, Triển Chiêu mặc y phục dạ hành lén lút mò vào sân, trong lòng bế theo Triệu Trăn long bào vàng chóe sáng lấp lánh tựa như bóng đèn. Thừa Ảnh tưởng Triển Chiêu là Thập Nhất, liền trúng ‘gian kế’ của Triệu Trăn, khiến bản thân hoàn toàn bại lộ.

Thừa Ảnh mai phục tại địa phương vốn không nên biết, hết đường chối cãi, chỉ có thể nhận tội.

Mọi chuyện do Thừa Ảnh cầm đầu cùng mấy thủ phạm chính hiệp trợ, Triệu Trăn cùng người Khai Phong Phủ bận rộn tới hơn nửa năm rốt cuộc mới thu thập sạch sẽ cục diện rối rắm kẻ chủ mưu sau màn lưu lại. Tổ chức thần bí ăn sâu bén rễ, quy mô khổng lồ có thể sánh với một triều đình thu nhỏ lại bị xóa sổ sạch sành sanh trong vòng nửa năm ngắn ngủi, sao không khiến người ta thổn thức.

Đối với Thừa Ảnh, Triệu Trăn không phải không tiếc nuối, mà là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Thừa Ảnh nói bản thân vô lương tâm, trên mặt treo nụ cười thoải mái, miệng nói hối hận.

Giờ khắc này, Triệu Trăn tin tưởng, hắn hiện tại thật tâm hối hận, nhưng thế thì sao?

Triệu Trăn cảm giác, cái gọi là lương tâm trong lòng mỗi người đều có, là một vật cứng hình tam giác. Nếu không làm chuyện đuối lý, nó sẽ nằm yên bất động. Nhưng một khi đã làm chuyện gì đuối lý, nó sẽ lập tức chuyển động, mỗi góc cạnh sắc nhọn đâm vào tim gan, lúc đầu chỉ là đau đớn, nhưng nếu còn tiếp tục làm chuyện đuối lý khiến từng góc cạnh của nó đều bị bào mòn, sẽ không cảm thấy đau nữa. Ma xát qua lại, vật cứng tam giác biến thành hình tròn, lương tâm trở nên hoàn toàn thay đổi, biến thành loại người ‘vô lương tâm’.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, điều khiến người ta tiếc nuối nhất chính là sự thay đổi đó không phải cái gì cũng tốt.

……………………..

Bận rộn hơn nửa năm, Triệu Tiểu Trăn tự xưng ‘tổn thương nguyên khí’ đơn giản xin nghỉ bệnh vài ngày, rúc trong tẩm cung ăn chơi ngủ nghỉ dưỡng phì, đem bản thân được bảo dưỡng thành thủy nộn. Mềm mềm tròn vo, khuôn mặt trắng xinh nhỏ nhắn lộ ra chút phấn hồng, miễn bàn khiến người ta yêu thích ~ Triển Chiêu vốn đã thích con nít, lại vừa lúc là cật hóa, có một ngày nhịn không được đã há miệng cắn một cái lên má bánh bao của Triệu Trăn. Chỉ vì cái cắn này mà Bạch Ngũ gia triệt để ném ra cả một hang dấm chua, khắp Khai Phong Phủ tràn ngập mùi dấm chua lơ lửng, Triệu Tiểu Trăn thiếu chút nữa bị cặp mắt sắc như dao chọc thành cái sàng.

Bạch Ngũ gia sờ sờ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của mình — Có nên dưỡng béo không nhỉ? Triển Chiêu hình như rất thích mập mạp mượt mà.

Triệu Trăn tuy rằng bị chọc vô số mắt đao nhưng lại rất đồng tình với Bạch Ngọc Đường.

(= ̄w ̄=) phải theo đuổi con Tom trì độn như vậy, Jerry cũng thật đáng thương.

Chiều hôm nay, Triệu Tiểu Trăn khoanh chân ngồi trên long ỷ, hai tay chống cằm, u u thở dài. Chầm chậm sờ sờ cái cằm tròn xoe, híp mắt lại, mặt bánh bao lộ ra hai cái nếp nhăn uất ức, khuôn mặt trắng hồng tràn ngập vẻ — tàn niệm cuồn cuộn.

Từ khi xuyên việt tới nay không có di động, không có Internet, Triệu Tiểu Trăn lười biếng phát sinh biến hóa long trởi lở đất.

Biểu hiện này chính là: Không chịu ngồi yên!

Sinh vật nhân loại thật sự rất khó đoán, luôn hướng tới những gì mình không chiếm được.

Đời trước, Triệu Trăn là diễn viên, bận rộn quanh năm, người khác đi làm hắn bận rộn, người khác được nghỉ hắn càng bận hơn. Vì quay phim, Triệu Trăn phải tham dự đủ các loại sự kiện, quay phim, ca hát, quay quảng cáo, show thực tế, tiệc tối từ thiện, tham gia lễ trao giải… các hoạt động này khiến hắn lao lực quá độ. Khi đó, Triệu Trăn vô cùng hâm mộ nhóm trạch nam, hận không thể được ngủ nguyên một ngày ở nhà, thoải mái lên mạng, vui chơi giải trí.

Đời này Triệu Trăn là hoàng đế, hơn nữa còn là hoàng đế tuổi nhỏ, gánh nặng trên vai không quá nặng, còn có bó lớn thời gian ăn chơi hưởng lạc, hơn nữa bởi vì vấn đề an toàn, Triệu Trăn thường xuyên bị hạn chế tự do thân thể, chỉ cần bé nguyện ý, cả ngày có thể ở trạch trong cung ngủ, vào triều, vui chơi giải trí gì cũng không ai quản.

Trên lý thuyết, Triệu Trăn đã thực hiện được giấc mộng đời trước, bé hẳn phải cao hứng mới đúng? Nhưng Triệu Trăn lại không ở mãi trong cung, bắt đầu hoài niệm cuộc sống phong phú bận rộn, đeo cánh Thiên Tử, cả ngày bay ra ngoài cung, mọi người nói xem có kỳ quái không?

Đặc biệt là hai ngày nay, oán niệm của Triệu Tiểu Trăn đã đột phá tới tận chân trời, không hiểu sao khiến thiên địa cảm ứng, mưa dầm kéo dài không ngớt.

Càng kỳ quái chính là, Khai Phong Phủ và mấy vị trưởng bối Triển gia, Bạch gia đều thần thần bí bí, thường xuyên tụ lại một chỗ thì thà thì thụt, còn lén nhìn Triệu Trăn nói nhỏ. Chỉ khi nào Triệu Trăn sán lại gần nhóm người kia lại lập tức tản ra, lần tới thừa dịp Triệu Trăn không chú ý lại túm lại xì xà xì xầm.

Triệu Tiểu Trăn hiếu kỳ muốn chết!

Trên đời này có chuyện nào thê thảm hơn chuyện mọi người ở ngay trước mắt mình nghị luận bát quái mà không cho mình tham dự không?!

Có!

Thật sự có!

Vốn Triệu Tiểu Trăn cũng thường xuyên chạy ra ngoài cung, tới Khai Phong Phủ cọ cơm, tới phòng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chiếm giường, phát huy ánh sáng chói lóa của bóng đèn công suất lớn, khiến Bạch cha dượng ngột ngạt. Nhưng gần đây!!!  Hai nơi này bỗng nhiên bé không được tới!!!!

Triệu Tiểu Trăn vừa tới cửa nhà, bị Bạch Ngọc Đường vừa vặn đi ra ngăn lại, nói cái gì cũng không cho vào. Triệu Tiểu Trăn khóc chạy tới Khai Phong Phủ cáo trạng, đang chuẩn bị gõ trống kêu oan thì bị Triển Chiêu từ đằng sau đi tới xách lên, bay lên trời, ném trở về hoàng cung… toàn bộ quá trình dứt khoát liền mạch, Triệu Tiểu Trăn há miệng không kịp nói được một câu, đã bị Triển Chiêu nhẫn tâm vứt bỏ, heo hắt đứng trong mưa gió.

Triệu Tiểu Trăn lẻ loi đứng giữa đại điện, cô đơn chiếc bóng, lẻ loi đơn chiếc, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Thật lâu sau, Triệu Tiểu Trăn ôm ngực ngồi xổm xuống, nội tâm bị trúng một kích nội thương, mặt bánh bao dính hai sợi rong biển lệ, rong biển chảy xuống miệng, đắng quá!!! Có thể do thân là Thiên Tử, mà tặc lão thiên khốn nạn cảm thấy con nuôi mình còn chưa đủ thảm, một tiếng sét, một tiếng sấm… mưa phun xối xả ào ào đầy trời, khụ khụ, không phải phun mà là mưa rào kèm sấm chớp đầy trời!

Triệu Tiểu Trăn ôm ngực, chống cột trụ đỏ thắm miễn cưỡng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy sắp không giữ được mạng.

— quốc gia, mau đưa ta đi đi!!!

………………………….

Hung hăng xả khí một hồi, Triệu Tiểu Trăn bọc chăn đè lên gối đầu khó chịu, bóng dáng toát ra từng đợt hắc khí, từ xa nhìn lại trông không khác gì một cái u linh. Phúc Tuyền ngồi xổm ở cửa giả vờ mình không có mặt, bên tai bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi, mở cửa ra xem xét… phát hiện Triển Chiêu đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở bên ngoài, Triển đại nhân chấm ngón tay vào miệng, dường như muốn chọc thủng giấy dán cửa, nhìn vào nơi phát ra hắc khí ở bên trong.

Phúc Tuyền rất muốn khuyên nhủ hắn.

Cửa sổ hoàng cung là đồ đặc chế, vì đạt hiệu quả cách âm và giữ ấm, đặc biệt làm 2 lớp giấy dán vô cùng dày. Cho dù đâm thủng một tầng, với chiều dài ngón tay người cũng không có khả năng chạm tới tầng giấy dán bên trong. Cho dù ngươi có chọc thủng được hết nhưng cũng bởi vì cự ly hai lỗ thủng quá xa, từ bên ngoài cũng không nhìn thấy được gì. Còn không bằng dùng quyền đấm thủng hai lỗ, vừa thuận tiện vừa bớt sức, tầm nhìn cũng rõ ràng…May mà Triển Chiêu rất nhanh buông tay xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Phúc Tuyền — ngươi rút lui trước, ta yểm trợ!

Phúc Tuyền dùng lực gật đầu, sau đó hít một hơi sâu, lách qua khe cửa cứng rắn, nhanh như chớp lủi đi.

Phúc Tuyền an toàn lui binh, lưu lại chỉ còn Triển Chiêu và Triệu Tiểu Trăn hắc hóa mắt to trừng mắt nhỏ. Chống lại ánh mắt cuồn cuộn oán niệm của Ngộ Không, Triển Ngự miêu áp lực thật lớn, quay đầu thấy bóng dáng Phúc Tuyền đã đi xa, trong lòng ghi hận!

Chỉ lách qua khe cửa thôi mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn không bằng ngươi trực tiếp mở cửa đi ra ngoài cho xong!

…………………..

Dỗ dỗ dành dành, cuối cùng dỗ được Ngộ Không hắc hóa, Triển Chiêu rất có cảm giác thành tựu, bế Triệu Tiểu Trăn bay thẳng về nhà.

Tất cả mọi người đều có mặt, đại sảnh vô cùng náo nhiệt, trong phòng giăng đèn kết hoa so với tết năm mới còn náo nhiệt hơn.

Triệu Trăn sửng sốt một chút, bấm đốt ngón tay tính toán, gần đây không có lễ tết hội hè gì, chẳng lẽ là sinh nhật ai? Vì thế giật giật tay áo Triển Chiêu hỏi: “Sư phụ, hôm nay sinh nhật ai vậy? sao không nói cho ta biết, ta cũng chưa chuẩn bị quà tặng nữa.”

“Ngốc!” Triển Chiêu chọc bé một cái: “Đương nhiên là sinh nhật ngươi rồi.”

Triệu Trăn vừa định phản bác, sau đó nghĩ lại, mình đã quen với ngày sinh đời trước, đời này mình sinh ngày bao nhiêu?

Thấy khuôn mặt mờ mịt của Triệu Trăn, Bao đại nhân giải thích: “Là Thái Hậu nương nương nói, năm đó vì chuyện li miêu tráo thái tử, nên sinh nhật của Hoàng thượng không được ghi lại. Sau khi sắc phong thái tử, ai cũng không biết sinh nhật ngài, vì tăng may mắn, Tiên hoàng đã tùy tiện chọn một ngày lành tháng tốt.”

Triệu Trăn giờ mới nghĩ ra, lúc trước khi sắc phong thái tử, Khâm Thiên Giám muốn dùng ngày sinh tháng đẻ tính giờ lành, còn phải chép lại trong sử sách. Khi đó Thái Hậu vẫn còn bị bệnh, tiên hoàng hỏi bé ngày sinh tháng đẻ, bé nào có biết, tiên hoàng vì thuận tiện, liền tùy tiện chọn một ngày lành.

Triển Chiêu cười nói: “Tiên hoàng tuy rằng không nhớ rõ nhưng Thái Hậu nương nương lại nhớ kỹ, không ngừng dặn dò bảo mọi người giữ bí mật, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở bên ngoài cung cho ngươi.” Triển Chiêu thở dài: “Cố tình ngươi quá thông minh, chỉ một chút manh mối lộ ra đã bị ngươi phát hiện. Mấy hôm nay, Khai Phong Phủ cùng mọi người trong Phủ đều vội vội vàng vàng, trong viện lộn xộn, đồ chuẩn bị sợ bị ngươi thấy được, thật sự so với tra án còn mệt hơn!”

Thật sự, phần tử phạm tội giảo hoạt sao có thể sánh với tiểu hồ ly Triệu Trăn, càng khó dây dưa.

Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, không mặc xiêm y tố sắc ngày thường ở trong cung lễ Phật mà đổi một bộ trang phục hồng sắc vui vẻ, cả người trông trẻ hẳn ra. Thái hậu từ ái mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn được mọi người vây quanh, mơ mơ hồ hồ ngồi bên cạnh Thái hậu, những ủy khuất lúc trước hoàn toàn bay biến, vui tới mức ngay cả mình họ gì cũng quên sạch ~ trên bàn cơm chưa bao giờ thiếu náo nhiệt.

Triển Chiêu đau lòng Triệu Trăn mấy ngày nay chịu ủy khuất, toàn tâm toàn ý dỗ dành bé, hoàn toàn bỏ qua Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Ngũ gia buồn bực lại buồn bực, mọi người lại trải qua buổi tiệc tràn ngập mùi dấm chua năm xưa. Bao đại nhân và Bát Hiền vương cụng ly đổi chén, Thái hậu, Triển phu nhân và mấy vị thiếu phu nhân trò chuyện thật vui vẻ, mấy đứa nhỏ chạy loanh quanh bàn. Rất nhanh Triển Thanh Mang cũng gia nhập chơi cùng lũ trẻ, không bao lâu sau Bạch Cốt sơn chúng quỷ cũng tham gia, một nhóm người lớn vây quanh bàn quấy rối, chơi so với bọn nhỏ còn cao hứng hơn.

Bàng Thống hết sức chuyên chú ăn cơm, tần suất duy trì một bát hai miếng, cái bụng phẳng lỳ tựa như không đáy. Bên cạnh Bàng Thống chính là một cái nồi cơm, Công Tôn cầm sẵn muôi xới cơm, chăm chỉ xới cơm cho hắn, thuận tiện nghiên cứu một chút, ăn nhiều như vậy cơm đã đi đâu?

Triển Thanh Phong cúi đầu ăn cơm, bộ dạng thanh nhã văn tĩnh, bên ngoài tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn không liên quan tới ông.

Bạch Cốc theo thường lệ đi quấy rối Bạch Ngọc Đường, phụ tử một lời không hợp liền ra tay tàn nhẫn, hai bóng trắng bay a bay a bay a….trên bàn không có bánh ngọt, Triệu Tiểu Trăn hai tay chắp lại tạo thành hình chữ thập, hứa nguyện đối với ngọn nến trong lồng đèn.

Nguyện giây phút này, vĩnh viễn ở trong tim.