[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 115




Triệu Trăn đối với hai [con tin] đầu bếp Ly gia phái đến vô cùng chờ mong, khẩn cấp muốn chiêm ngưỡng một chút.

Từ khi thu phục Lưu Tuân, trên con đường về nhà tất yếu phải qua từ Khai Phong Phủ rốt cuộc không nhìn thấy Bạch Cốc khuôn mặt tươi như hoa đứng đón nhi tử nữa, thành Biện Lương giao thông khôi phục, bát quái về Bạch gia phụ tử cũng dần bình ổn, Bạch Ngọc Đường thoát khỏi bị gây rối, thật sự đáng mừng ~

Căn cứ vào lời tự thú của Triệu Trăn, người xúi giục Bạch Cốc gây rối Bạch Ngọc Đường chính là bé.

Khi đó, Triệu Trăn hiểu biết nông cạn về ân oán giữa Vô Danh tiểu quốc và Thái tổ, cũng không hiểu Lưu Tuân là người thế nào, càng không biết Lưu Tuân cùng kẻ chủ mưu sau màn bí mật mưu đồ tạo phản ra sao. Bạch Cốc giấu diếm Triệu Trăn, chỉ nói Lưu Tuân là tử địch của mình, vẫn luôn ấn trốn ở trong Khai Phong chờ thời cơ báo thù. Địch trong tối, ta ngoài sáng, địch nhân kiên nhẫn án binh bất động, Bạch Cốc lại lo lắng không yên.

Thường Ngôn nói, ngàn ngày làm tặc cũng không thể ngàn ngày phòng cướp,  không sợ trộm cũng sợ cướp nhớ thương, thợ săn giảo hoạt cũng không đấu lại hảo hồ ly…

(= ̄w ̄=) Khụ, lại lạc đề!

Nói tóm lại, Bạch Cốc muốn nhờ Triệu Trăn ra chủ ý, để bức độc xà trốn trong tối phải bò ra!

Triệu Tiểu Trăn nheo mắt lại, sờ cằm cười gian hai tiếng, rồi bảo Bạch Cốc năng đi dạo phố, thường xuyên quấy rối Bạch Ngọc Đường.

Nếu [tử địch] của Bạch Cốc ở gần đó, biết Bạch Cốc sống rất tốt, còn có nhi tử vĩ đại kế thừa huyết mạch, trong lòng khẳng định so với ngồi trên chảo lửa còn dày vò hơn. Người nọ nếu thiếu kiên nhẫn, khẳng định sẽ tự mình nhảy ra, hoặc là xử lý Bạch Cốc kết thúc mọi chuyện, hoặc là xử lý Bạch Ngọc Đường khiến Bạch Cốc thống khổ. Nếu người nọ có thể nhẫn nại như rùa, đến thế rồi mà vẫn có thể nhịn được, dù không bắt được hắn thì ít nhất vẫn có thể ghê tởm chết hắn!

Triệu Tiểu Trăn một bụng đầy ý nghĩ xấu, nhất tiễn hạ song điêu làm tới nghiện, nhất định còn muốn nhất tiễn tam điêu thuận tay khi dễ Bạch Ngọc Đường một phen.

Tuồn ra quan hệ giữa Bạch Cốc và Bạch Ngọc Đường, một mặt có thể chọc giận địch nhân, khiến địch nhân từ trong chỗ tối nhảy ra tự chui đầu vào rọ. Mặt khác còn có thể tác hợp hai cha con Bạch gia, kỳ thật Bạch Cốc rất muốn thân thiết với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không hề ghét Bạch Cốc, hai cha con vừa thấy mặt liền mở hình thức trào phúng chính là vì tính cách quá giống nhau, cả hai đều kiêu ngạo, mất tự nhiên.

Trừ chuyện đó ra, còn một chuyện quan trọng khác nữa!

╰(*°▽°*)╯ Có thể thưởng thức Bạch Ngọc Đường sứt đầu mẻ trán vì lão cha nhi khống, quả thực không thể mỹ diệu hơn!

Trong suy nghĩ của Triệu Trăn, không phải mưu triều soán vị hay làm người thành công là trọng điểm, xem náo nhiệt mới là trọng yếu nhất!

Vì thế, [đệ nhị chỉ điêu] Bạch Cốc quấn chặt Bạch Ngọc Đường cố gắng bán manh, [đệ tam chỉ điêu] Bạch Ngọc Đường đen mặt trốn đông trốn tây. Tsk, hết thảy đều tiến triển thuật lợi, ngược lại [đệ nhất chỉ điêu] lại không hề tiến triển. Bởi vì cái gọi là [tử địch] của Bạch Cốc hoàn toàn bất đồng với lý giải [tử địch] của Triệu Trăn.

Bạch Cốc nói không sai, Lưu Tuân quả thật là [tử địch] của hắn, chỉ là người Lưu Tuân hận nhất không phải hắn mà là Triệu Trăn, vô luận Bạch Cốc chết tàn hay con cháu đầy nhà đều không ảnh hưởng tới quyết tâm giết chết Triệu Trăn của Lưu Tuân.

Bạch Cốc tuy rằng không nói dối, nhưng lại che giấu ý đồ thật của Lưu Tuân, gián tiếp khiến kế hoạch nhất tiễn hạ tam điêu của Triệu Trăn mất đi hiệu lực.

Cũng may, Bạch Cốc chưa nói thật, bằng không Triệu Tiểu Trăn cái gì cũng có thể làm, còn không biết sẽ thu thập cục diện rối rắm đó thế nào đâu.

Sau đó là Lưu Phục, thời khắc mấu chốt không chút do dự bán đứng Lưu Tuân, Triệu Trăn đánh bậy đánh bạ biết được tiền căn hậu quả, nghe được tin tức lại tiết lộ cho Bạch Cốt sơn chúng quỷ. Nguyên nhân là vì có Lưu Phục làm nội ứng, Triệu Trăn có thể sớm liệu trước tiên cơ mọi chuyện, tuyệt không phải loại chỉ biết đánh lung tung…

Càng tới gần chân tướng, Triệu Trăn càng không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ chù mưu sau màn.

Kẻ chủ mưu sau màn mạc danh kỳ diệu bán đứng Lưu Tuân? Lại mạc danh kỳ diệu đưa tới một Lưu Phục, còn mạc danh kỳ diệu tặng kèm một ngàn tư binh? Đây là tinh thần hi sinh không biết sợ? kẻ chủ mưu sau màn làm việc quỷ dị, hành động cũng càng ngày càng quái lạ, Triệu Trăn thật sự không hiểu ra sao.

…………………………….

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường mua nhà ở, nguyên bản là để chiêu đãi gia đình các vị huynh trưởng ở lại chơi mấy ngày.

Kết quả người tới ở càng ngày càng nhiều, cả tòa nhà vốn trống huơ trống hoắc bỗng trở nên náo nhiệt xôm tụ.

Chuyện Lý Giai Hào tham dự mưu phản bị bại lộ, Lý gia vì muốn chứng tỏ lập trường, phái đi hai nhân vật trọng yếu một lớn một nhỏ vào kinh làm con tin. Lý gia và Triển gia dù sao cũng là quan hệ thông gia, trưởng bối trong nhà thì đủ các loại suy tính không yên lòng, còn lũ nhỏ vẫn vô tư vô lự như trước, hớn hở có thêm bạn mới để chơi cùng.

Triệu Trăn cũng vô giúp vui, không chịu ngồi cùng bàn với nhóm người lớn, mà lại túm tụm với bọn trẻ con ở một bàn khác.

Hai đầu bếp Lý gia, một lớn một nhỏ, đều là con cháu dòng chính.

Đầu bếp Lý gia lớn tuổi là gia chủ đời kế tiếp được chỉ định Lý Bách Vị, là một trung niên nam nhân cổ hủ, bởi vì thường niên không cười, trên mặt lưu lại hai rãnh nếp nhan sâu hun hút, trông có vẻ không dễ ở chung. Người còn nhỏ là tôn tử của đương nhiệm gia chủ Lý Giai Dưỡng, nghe nói mới 11 tuổi, niên kỷ tuy nhỏ nhưng bối phận khá lớn, chỉ nhìn tên đệm cũng đủ hiểu, Lý Giai Dưỡng tuy nhỏ hơn Lý Giai Hào hơn chục tuổi nhưng hai người lại cùng bối phận ‘Giai’.

Lý gia là đại gia tộc, quan hệ thân thích rắc rối phức tạp, khiến Triệu Trăn nghe mà đầu óc choáng váng.

Kỳ thật cũng không thể trách Triệu Trăn nghe không hiểu, người hiện đại không có quan hệ thân thích phức tạp như vậy, cũng không giống cổ nhân coi trọng thân tộc. Cổ nhân cùng họ đồng tộc đều ở chung một chỗ, ngày lễ tết còn phải đi thăm người thân, đi tặng quà, thậm chí còn thư từ qua lại để kéo gần quan hệ.

Người hiện đại, thân thích phân bố khắp thiên nam địa bắc, thế giới rộng lớn như vậy, quanh năm suốt tháng cũng không gặp mặt nhau. Gọi điện đương nhiên tiện hơn viết thư nhưng chính vì thế mà cũng ít liên hệ. Sống chung trong một tòa nhà cao tầng, hàng xóm trên dưới trái phải còn không biết hết, huống chi là họ hàng xa gần.

Triệu Trăn muốn nhớ cũng khó, mà không nhớ được liền bỏ qua, dù sao cũng không phải thân thích nhà mình ~

………………………

Từ khi Triển Huy cưới tức phụ, Triển phu nhân liền chuyển giao quản gia đại quyền cho con dâu, còn mình vui chơi giải trí đùa giỡn trượng phu hưởng thanh phúc. Nhưng nay mọi người đều đang ở trong nhà Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, mấy vị tẩu tử không tiện nhúng tay, Triển phu nhân không còn cách nào khác đành phải một lần nữa tự mình lo liệu nội vụ.

Triển Thanh Phong thiếu ngôn quả ngữ thích thanh tĩnh, Triển phu nhân hoàn toàn tương phản với trượng phu, thích nói, thích cười ưa náo nhiệt, đặc biệt thích chọc ghẹo phu quân mặt lạnh nhà nàng!

Ps: Sở thích nho nhỏ của Triển phu nhân đã được Triển Miêu Miêu thừa kế hoàn mỹ, mỗi ngày đều lấy việc chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường làm vui!

Là một hảo nữ nhân lên được khách phòng xuống được phòng bếp, Triển phu nhân ngầm hoạt bát ưa náo nhiệt, đến khi làm chính sự lại đặc biệt cẩn thận so với nam tử tầm thường càng thông minh quyết đoán hơn. Địa vị Triển phu nhân trong Triển gia không thể dao động, tự nhiên không cần nhìn sắc mặt nhà mẹ đẻ cũng không chịu ủy khuất chính mình.

Lý gia tuy rằng là nhà mẹ đẻ Triển phu nhân nhưng Triển phu nhân là dòng thứ, không có giao tình gì mấy với dòng chính Lý gia. Hơn nữa tính cách Triển phu nhân giống hệt Triển Chiêu, dám yêu dám hận, không chấp nhận có một hạt bụi ở trong mắt, hiện tại bà vô cùng phiền chán Lý Giai Hào, nên đối với Lý Bách Vị dòng chính Lý gia càng không có thái độ tốt.

Nay Triển phu nhân đang là đương gia gia chủ, tuy rằng cho hai người Lý gia ăn mặc ở đi lại an bài thỏa đáng nhưng không tính là cẩn thận chu đáo, chỉ làm tròn bổn phận không cho người ta xoi mói gì mà thôi. Lý Bách Vị kiến thức rộng rãi, tự nhiên cảm giác được sự khác biệt vi diệu, Lý Giai Dưỡng lại hoàn toàn không nhận ra.

Lý Giai Dưỡng chung quy niên kỉ còn nhỏ, người Lý gia không có khả năng kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối cho nó nghe, chỉ có thể hàm hồ nói: “Lý Giai Hào phạm lỗi lớn, toàn bộ Lý gia đều bị hắn liên lụy, về sau vào kinh con nhất định phải nghe lời, phải khiêm tốn.”

Lý Giai Dưỡng vốn là hài tử thông minh trưởng thành sớm, đại khái đoán được chính mình phải vào kinh làm con tin, thái độ khó tránh khỏi có chút câu nệ. Cố tình lại không che giấu được lòng hiếu kỳ, nhiều lần lén nhìn trộm Triệu Trăn, khiến Triệu Trăn muốn bỏ qua cũng khó.

Triệu Trăn vốn là một thanh niên tốt thành thục ổn trọng, từ khi phủ lên mình thân xác hài đồng, được mọi người xung quanh cưng chiều thành quen, bất tri bất giác càng ngày càng đọa lạc. Lúc vừa xuyên không thái độ cẩn thận chặt chẽ bây giờ làm việc càng ngày càng tùy tâm sở dục, tính cách càng ngày càng giống trẻ con, luôn muốn làm những chuyện khiến người lớn đau đầu, thỏa mãn ác thú vị của chính mình.

Triệu Trăn tính cách khó đoán, lúc âm hiểm so với bất cứ ai càng âm hiểm hơn, lúc trong sáng vô tư thì càng trong sáng vô tư. Triệu Trăn tuy rằng giỏi về tâm kế, cũng có mặt quang minh lỗi lạc, cho dù muốn thử thái độ Lý gia, Triệu Trăn cũng sẽ trực tiếp xuống tay với Lý Bách Vị, tuyệt không lấy lớn khi nhỏ xuống tay với Lý Giai Dưỡng.

Triệu Trăn câu được câu không đáp lời Lý Giai Dưỡng, biểu hiện Lý Giai Dưỡng cũng phi thường khẩn trương, trả lời một vấn đề đơn giản nhất cũng phải cẩn thận suy nghĩ trước sau, Triệu Trăn còn thấy mệt thay cậu nhóc này. Hai người cứ như vậy nề nếp một hỏi một đáp, Triệu Trăn đông xả tây lạp vài lần cạn lời, cuối cùng cũng khiến Lý Giai Dưỡng không còn khẩn trương, ít nhất ngữ tốc khi nói chuyện đã khôi phục lại như thường ngày…

………………………..

Dùng xong bữa tối, thúc chất Lý gia sớm về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Trăn theo thường lệ cọ tới bên người Triển Chiêu, phát huy độ sáng lớn nhất của bóng đèn, gây trở ngại Thử Miêu nói chuyện yêu đương. Bạch Ngọc Đường lười phản ứng thằng con ghẻ, rót cho mình một tách trà, cầm lên chậm rãi uống, bỗng nhiên nói với Triển Chiêu: “Người tên Lý Bách Vị có lai lịch gì?”

Triển Chiêu sửng sốt: “Ta và dòng chính Lý gia không quá quen thuộc, chỉ từng nghe kể về thúc ấy, làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoang mang nói: “Cứ cảm thấy đã từng gặp hắn ở đâu, chỉ là nhất thời nghĩ không ra…”

Triển Chiêu và Triệu Trăn đồng thời khiếp sọ — Bạch Ngọc Đường được xưng là gặp qua không quên cư nhiên lại không nhớ rõ? Đúng là đại kỳ văn a!

Triển Chiêu vươn tay sờ trán Bạch Ngọc Đường, mặt đầy sầu lo nói: “Ngọc Đường, có phải ngươi bị bệnh tới hồ đồ rồi không?”

Triệu Trăn cũng vô giúp vui xoa bóp Bạch Ngọc Đường, đầy mặt thành khẩn nói: “Ta cảm thấy là say rượu hồ đồ!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Nghiêm túc đi, ta đang nói chuyện đứng đắn.”

Triển Chiêu và Triệu Trăn trăm miệng một lời: “Chúng ta cũng thực nghiêm túc! Chúng ta cũng nói chuyện đứng đắn!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Thôi, cũng có người giống nhau, có lẽ là mình nhớ nhầm đi…..

…………………………

Ngày kế lâm triều, hốc mắt tím đen của Bàng Cát cơ bản đã khôi phục, nhưng lại mang một cặp mắt thâm quầng đầy tơ máu vào triều.

Triệu Trăn ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, thần tử phía dưới có động tĩnh gì nhìn là thấy ngay, tựa như thầy cô đứng trên bục giảng, có thể nhìn thấy rõ đám học trò ở dưới bày trò gì. Phát hiện gấu trúc Bàng Cát, Triệu Trăn nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, thầm nghĩ: Là huân chương vinh dự lưu lại khi đánh nhau với Bàng phu nhân hay bị Bàng phu nhân phạt quỳ một đêm không ngủ? sợ lão bà đến tình trạng này, Bàng Cát cũng thực liều mạng…

Sau khi tan triều, Bàng Cát đứng chờ Triệu Trăn trên con đường hồi cung tất yếu phải đi qua, vừa thấy Triệu Trăn liền lệ nóng doanh tròng! Bộ dáng kia quả thực tựa như mẹ con thất lạc nhiều năm gặp lại, Bàng Cát ôm ống giày kim sắc long văn của Triệu Trăn hu hu khóc lóc, một phen nước mắt nước mũi, thập phần ra sức.

“Hu hu hu, thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho lão thần!”

Triệu Trăn bị lão ‘hu hu hu’ làm cho đau đầu, đỡ trán nói: “Ái khanh có chuyện gì, ai khi dễ ngươi?”

Mọi người đều biết, Bàng Cát tối am hiểu việc nịnh nọt, là chuyên gia ăn uống vui chơi nhất trong triều, mỗi lần Triệu Trăn sai hắn làm chuyện đứng đắn, lão không ra sức khước từ thì là lề mề không chịu làm. Nhưng Bàng Cát tuyệt không phải bao cỏ, bằng không Triệu Trăn cũng sẽ không lưu lại hắn, Bàng Cát thích chiếm tiện nghi, hơn nữa vô lợi không dậy sớm, bảo hắn vô tư phụng hiến so với lên trời còn khó hơn!

Bàng Cát chủ động xin đi giết giặc điều tra chuyện Tiểu Hồng, Triệu Trăn đã cảm thấy họa phong không đúng. Sở dĩ toàn quyền ủy thác cho Bàng Cát, chính là muốn xem hắn định thiêu thân kiểu gì. Ai ngờ mới qua một đêm, Bàng Cát lại [ hoàn toàn tỉnh ngộ ], ở trước bé trình diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ, ngay cả chiêu của đàn bà cũng lôi ra dùng, tên này hàng thật giá thật càng ngày càng [có cam đảm]!

Bàng Cát khóc kể nguyên nhân không ngoài 2 loại.

Thứ nhất là tra được manh mối trọng yếu, chạy tới tranh công, loại này khả năng gần như bằng 0.

Thứ hai cũng là tra được manh mối trọng yếu, phát hiện Tiểu Hồng là khoai nóng phỏng tay, vội vã muốn ném đi.

Triệu Trăn thở dài: Tổng hợp biểu hiện nhất quán của Bàng Cát, nghĩ thế nào cũng là khả năng thứ hai.

Quả nhiên Bàng Cát thút tha thút thít khóc nức nở: “Lão thần chịu hoàng ân, khẩn cầu Hoàng thượng chuẩn cho thần từ quan.”

Triệu Trăn khóe miệng giật giật: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Bàng Cát rơi lệ đầy mặt: “Lão thần nghiêm túc, chỉ cần tài cán vì Hoàng thượng phân ưu, lão thần cam nguyện mạo hiểm, dám lên Cửu thiên lãm nguyệt, dám hạ ngũ dương tróc miết, lên núi đao xuống biển lửa dũng cảm tiến tới, yêu ma quỷ quái nào cũng không từ…”

Triệu Trăn thản nhiên nói: “Nói tiếng người!”

Bàng Cát bĩu môi: “Lão thần tuổi già sức yếu, tuy rằng tâm đền nợ nước chưa chết nhưng nề hà lực bất tòng tâm.”

Triệu Trăn ngắt lòi nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói tiếng người.”

Bàng Cát rối rắm: “Chuyện Tiểu Hồng liên quan tới tiên hoàng, lão thần thật sự…” thật sự là không dám tiếp tục điều tra, có trời mới biết Hoàng thượng có tiểu tâm nào khác không, có so đo không, vạn nhất điều tra ra cái gì không hay, bị người diệt khẩu biết tìm ai khóc đây?

Triệu Trăn nhăn hàng lông mày thanh tú: “Ngươi khẳng định?”

Bàng Cát vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng thượng minh giám! Lão thần dù có một trăm lá gan, cũng không dám hãm hại tiên hoàng.”

Triệu Trăn cũng ý thức đứng trước công chúng, không thích hợp thảo luận vấn đề này, phất tay áo nói — “Ngươi theo ta tới thư phòng.”

Bàng Cát tuy rằng nhát gan sợ phiền, chung quy cũng đã nhảy nhót trong triều đình hơn nửa đời người, có thể dọa hắn từ quan nhất định không phải việc nhỏ.

Bàng Cát phụng mệnh điều tra Tiểu Hồng, vẫn luôn phái người giám thị nhất cử nhất động, bất cứ mật thư giấu trong rác rưởi nào đều bị nhặt hết. Bàng Cát chia thủ hạ làm hai đường, một hướng tiếp tục truy đuổi tung tích mật thư, một hướng phái người một tấc cũng không rời theo dõi Tiểu Hồng. Hướng theo dõi Tiểu Hồng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng hướng theo dõi mật thư lại có phát hiện mới, thư được chuyển tới tay người không tưởng tượng được…