Bước ra từ phòng làm việc của sếp tổng, Ân Tấn Minh đúng là khóc không được cười cũng chẳng xong, rốt cuộc Trần tổng có tin anh hay không, rốt cuộc là ông ta đang ủng hộ anh hay muốn đưa anh lên máy chém?
Những bản kế hoạch anh làm giao nộp cho ông ta từ trước tới nay không được toàn diện thì cũng phải được đến tám chín phần, thế mà lần nào ông ta cũng gạt đi. Mỗi lần anh xem xét lại những bản kế hoạch ấy, đúng là cũng phát hiện ra một vài vấn đề nên anh không ngừng điều chỉnh để hoàn thiện nó. Trong quá trình ấy, An Thư Mỹ cũng có đóng góp một vài ý kiến và ý tưởng.
Đáng lý ra, bản kế hoạch mới nhất này, mới là bản kế hoạch hoàn mỹ về mọi phương diện, thế mà, sếp tổng lại lôi bản kế hoạch anh làm từ năm ngày trước ra, múa bút phê chuẩn, cái bản kế hoạch cũ cứ thế được thông qua.
Điều đó chứng tỏ, những nỗ lực của Ân Tấn Minh trong mấy ngày qua đều trở thành vô ít, nếu bản kế hoạch cũ đó khả thi như thế, tại sao phải đợi đến năm ngày sau mới được thông qua? Rốt cuộc là lúc trước sếp tổng không thèm đọc bản kế hoạch cũ đó, hay là xem đi xem lại vẫn thấy nó tốt hơn bản kế hoạch vừa rồi?
Hôm nay, sếp tổng lại một lần nữa khẳng định công lao to lớn của anh, cứ thế như thể anh chính là một tâm phúc thân tín nhất của ông ta đến nỗi không có gì là không trao đổi cùng nhau được. Nếu không xảy ra chuyện như vừa rồi, anh cũng vẫn cho rằng mình là cốt cán chính của sếp.
Anh lắc lắc đầu, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ, ngươi càng ở ngôi cao thì càng khó tiếp cận, ai biết được trong lòng họ rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
An Thư Mỹ từ phía đối diện bước đến, dáng vẻ đong đưa, dáng đi hình chữ “S” hiên ngang, ánh mắt tựa giọt sương trên búp cải non trong buổi sớm mùa xuân tràn sức sống, đôi mắt long lanh chứa chan lệ nhòa như hồ thu mê đắm lòng người nhìn Ân Tấn Minh.
Ân Tấn Minh chẳng biết cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào nữa, sếp tổng lúc nóng lúc lạnh khiến anh không tài nào nắm bắt được, nếu như sếp cứ như hai ngày trước bắt anh phải giật gấu vá vai, bó buộc đủ thứ có khi anh còn ứng phó được, đằng này đột nhiên ông ta lại coi trọng anh như thế khiến anh không thể nào đoán được ý đồ của ông ta.
Có điều, cuối cùng thì bản kế hoạch cũng đã được thông qua, cũng tốt, hôm nay có thể về nhà sớm hơn. Mấy hôm rồi anh chưa gặp Vương Nhã Khả, cũng không có thời gian ở bên cô, không có thời gian để hai người nới chuyện thẳng thắn với nhau, ngày kỷ niệm ba năm kết hôn quan trọng như thế vậy mà anh lại quên, đúng là không phải. Đặc biệt, cô lại còn chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn toàn những món mà anh thích ăn nhất, hôm nay dù có thế nào anh cũng phải ở bên cô.
Anh mải chìm đắm trong những suy tư của mình nên đã bất giác ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh nhìn của An Thư Mỹ.
An Thư Mỹ cười nói: “Tấn Minh, ngay cả lúc đi anh cũng suy nghĩ về công việc sao?”.
“À, đâu có!”, Ân Tấn Minh định thần trở lại, mây bay gió nhẹ thoảng qua trên nét mặt: “Để Cố vấn An chê cười rồi”.
An Thư Mỹ không vui nói: “Tấn Minh, chúng ta có thể đừng xưng hô xa cách như vậy được không, anh chỉ cần gọi tên tôi là được, cố vấn, cố vấn, cái gì chứ, khó nghe quá đi? Gọi tôi Thư Mỹ là được rồi”.
Ân Tấn Minh cười cười nói: “Cũng được, Thư Mỹ.” anh không biết sếp tổng Trần Tử Nam và An Thư Mỹ có mối quan hệ như thế nào, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, mối quan hệ của họ không hề đơn giản. Suy nghĩ của cấp trên khó mà đoán được, vậy thì giữ mối quan hệ hòa hảo một chút cùng An Thư Mỹ cũng không có gì sai. Tuy người phụ nữ này có đôi lúc hành xử hơi quá, nhưng anh cây ngay không sợ chết đứng.
Thấy Ân Tấn Minh cười dịu dàng ôn hòa, lại rất vui vẻ nhận lời đề nghị của mình, khuôn mặt An Thư Mỹ liền trở nên tươi tắn như sóng nước hồ thu. Ân Tấn Minh dời đi ánh nhìn về phía bản kế hoạch trên tay, nói: “Cô cứ tự nhiên, tôi phải xử lý một vài việc!”.
“Tạm biệt!”
Về đến phòng làm việc, Ân Tấn Minh bắt đầu điều binh khiển tướng, cấp dưới của anh là một đội marketing rất ưu tú, hiên tại kế hoạch đã được phê chuẩn, công tác mở rộng thị trường ở vùng Hoa Bắc sẽ nhanh chóng được thực hiện hóa.
Anh giao việc cho hai nhân viên cốt cán, giàu kinh nghiệm nhất phòng Marketing, để họ tự động điều thêm tám người trong phòng làm đội tiên phong. Hai nhân viên cốt cán này đều là người chưa kết hôn, không phải vướng bận chuyện gia đình, lại muốn lập thành tích, ý chiến đấu quật cường.
Ân Tấn Minh rất hài lòng, anh hy vọng cấp dưới của mình sẽ chuẩn bị tinh thần và tâm lý thật tốt để chiến đấu với công việc gian khổ này.
Sau khi chỉ đạo công việc cho hai nhân viên, vạch rõ đường đi nước bước cho từng tình tiết nhỏ nhất với họ xong, Ân Tấn Minh nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là đến giờ tan ca, anh liền gọi điện cho Vương Nhã Khả.
Ấn số, đường dây đã được kết nối nhưng điện thoại của Vương Nhã Khả lại đang bận.
Anh bèn cúp máy, vội vàng gọi cho Đại diện Phòng Marketing ở vùng Hoa Bắc được anh phái đến hồi trước. Công ty sẽ mở rộng thị trường đến vùng Hoa Bắc, đây là điều tất yếu, Ân Tấn Minh không thể đánh mà chưa có sự chuẩn bị, ngay từ đầu sếp tổng đã sớm có ý này, nên anh đã sắp xếp đâu vào đấy. Ví dụ như việc đám nhân viên marketing được phái đến vùng Hoa Bắc để tìm hiểu do thám tình hình, nắm bắt được hướng phát triển thị trường tại đây ra sao...
Bản kế hoạch bị sếp tổng ém rất lâu rồi nên những công việc trước đó của Ân Tấn Minh phải tạm ngưng một thời gian, cũng trong thời gian đó, anh luôn liên hệ với đám nhân viên marketing vùng Hoa Bắc để cập nhập tình hình mới nhất.
Gọi xong cuộc điện thoại đó, anh gọi lại cho Vương Nhã Khả nhưng đường dây vẫn bận.
Ân Tấn Minh cau mày, đã đến giờ tan ca rồi, sao cô còn bận điện thoại nhiều như thế?
Anh đâu biết, cú điện thoại trước anh gọi cho Vương Nhã Khả thì cô đang nghe điện thoại của Lư Hiểu Dương, cuộc gọi sau lại chính là thời điểm Vương Nhã Khả gọi điện cho anh, hai người cùng gọi cho nhau, cho nên đều có thông báo đường dây bận.
Cúp điện thoại, Ân Tấn Minh đứng dậy, lúc đó Vương Nhã Khả vẫn chưa rời đi, còn anh thì vội vội vàng để về nhà với cô.
Ân Tấn Minh vừa mới cho máy tính vào túi thì An Thư Mỹ đã đứng ngoài gõ cửa.
Ân Tấn Minh ngẩng đầu, An Thư Mỹ cười nói: “Tấn Minh, chuẩn bị về sao?”.
“Ừ, mấy ngày liền đều phải tăng ca, hôm nay muốn về nhà sớm một chút”, Ân Tấn Minh thẳng thẳng không hề giấu diếm.
“Cũng phải”, An Thư Mỹ nở nụ cười như hiểu thấu lòng người, rồi so vai tỏ vẻ đáng tiếc, “Có điều, Trần tổng vừa thông báo, tối nay có bữa tiệc xã giao quan trọng, những người đứng đầu Phòng Marketing và Phòng Thị trường đều phải tham gia, xem ra anh lại phải cố gắng thêm một chút nữa rồi”.
“Bữa tiệc xã giao á?”, Ân Tấn Minh hỏi lại. Hoạt động lớn như thế thông thường đều phải được thông báo trước, không có lý gì mà bây giờ mới thông báo cả.
“Đúng vậy”, An Thư Mỹ nhìn thấy vẻ nghi ngờ từ anh liền giải thích: “Trần tổng cũng vừa nhận được thông báo đã vội vàng gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của anh lại bận, ông ấy bảo tôi đến báo cho anh một tiếng”.
“Ừ, vậy thì khi nào đi?”
“Lát nữa”, An Thư Mỹ cười rạng rỡ, “Lẽ ra tôi không có tư cách gì để đi, nhưng may mắn thay, nhờ bóng của các anh, tôi cũng được tham dự”.
Ân Tấn Minh muốn nghĩ cách vừa được về nhà nhưng lại không lỡ việc, nhưng thân là Giám Đốc Phòng Marketing, bữa tiệc này không thể tránh được. Anh đành phải nhận lời, thôi lại để Vương Nhã Khả ở nhà một mình vậy. Có nhiều khi, công việc cần được đặt lên trên cuộc sống gia đình, nếu cả điểm này mà cũng không thông cảm cho nhau thì còn gì gọi là vợ chồng nữa?
Ân Tấn Minh cười nói: “Đã là tiệc rượu liên quan đến công việc thì cũng không thể thiếu người đẹp được. nói không chừng là chúng tôi phải dựa vào ánh hào quang của cô ấy chứ!”.
Làm ở Phòng Marketing đã khá lâu, ai mà không có tài ăn nói như rót mật vào tai người khác chứ, lại còn rất giỏi trong việc hiểu được tâm tư của đối phương. Ân Tấn Minh vốn đã chẳng phải là người hiền như bụt, mấy chuyện tán tụng người khác đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là khua môi múa mép mà thôi. Mấy lời lá mặt lá trái, góp vui lấy lệ cũng chỉ là một loại phản ứng mang tính bản năng, anh căn bản không cần phải suy nghĩ.
An Thư Mỹ rất vui, đuôi mày đáy mắt đều hiện lên vẻ phong tình, cười rạng rỡ nói: “Anh thật biết cách làm người khác vui lòng, có điều tôi cũng rất thích nghe!”.
Ân Tấn Minh cười “ha ha”, nói: “Cô xinh đẹp như vậy, chắc hẳn những lời ca tụng nghe cũng đâu có ít, phải không?”.
“Nhưng đâu thể giống nhau được, đây là những lời anh nói mà, người khác sao giống được”, Ân Tấn Minh dùng ánh mắt vô cùng xinh đẹp đong đưa với anh, nửa đùa nửa thật, đến người mù cũng có thể nhận ra tia lửa điện phóng ra qua ánh nhìn đó.
Từ khi bước chân vào đời, dù gì cũng từng có biết bao người dòm ngó, còn sợ gì những lời tình tứ cợt nhả của An Thư Mỹ, Ân Tấn Minh điềm đạm cười nói: “Những lời cô nói khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh”.
Nụ cười rạng rỡ của An Thư Mỹ tựa hoa nở giữa mùa xuân, cô ta tiến gần thêm chút nữa, ánh mắt chớp chớp, giọng điệu vô cùng quấn quýt: “Thật sao, Tấn Minh?”.
“Đương nhiên, ha ha!”
“Cùng đi ăn tối được không?”
“Không cần đâu, tối gặp lại nhé!”
“Vậy tối gặp nhé. không gặp không về!”, Ân Tấn Minh mỉm cười, rõ ràng là chuyện công việc, vậy mà giọng nói ngọt ngào của cô ta khiến người ta có cảm giác như hai người họ đang có người yên vụng trộm vậy.
Cát Đằng của Phòng Kế hoạch cầm tập tài liệu đi ra từ Phòng Hành Chính định đến thang máy, đi đến đoạn rẽ lại vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện của Ân Tấn Minh cùng An Thư Mỹ bèn vội cúi đầu, rảo bước đi qua.
Bước vào thang máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ ngực, xem như tự trấn an mình, thầm nhủ: “May mà mình phản xạ nhanh, hy vọng hai người họ không nhìn thấy mình”.
Thang máy xuống đến lầu bảy, Cát Đằng bước nhanh về phòng làm việc, lúc này trong phòng chẳng còn ai, mọi người đều đã tan ca. Cát Đằng có chút thất vọng bởi những điều vừa nghe thấy không tài nào nói ra với ai được. Đối với cô mà nói, việc giống như trong tim đang chứa đựng một bí mật vô cùng to lớn, một tảng đá đè nặng lên khiến toàn bộ cơ thể cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đây là nguồn thông tin tuyệt mật, người biết bí mật này chỉ có mình cô, ngày mai lại có chuyện để buôn dưa lê bán dưa cà rồi.
Nghĩ đến đó, trong lòng Cát Đằng vô cùng hưng phấn, thu dọn gọn gàng tài liệu trên bàn rồi xách túi lên, miệng ngân nga hát, thoáng chốc đã bay vèo đến thang máy.
Bảy giờ ba mươi phút, Lư Hiểu Dương và Chương Tây đã ngồi yên vị trong một quán rượu, trước mặt mỗi người đặt một cốc nước cam, thức ăn vẫn chưa được đem lên. Lư Hiểu Dương chưa thấy Vương Nhã Khả có động tĩnh gì bèn lôi điện thoại từ trong túi ra định gọi cho Nhã Khả.
Chương Tây đưa tay ra giữ tay Lư Hiểu Dương lại, lắc lắc đầu.
Lư Hiểu Dương không hài lòng nói: “Cậu làm gì vậy? Hôm nay mà cậu ấy cũng không thèm đến, quá là trọng sắc khinh bạn rồi?”.
Chương Tây cười nói: “Cậu nên cho Nhã Khả thời gian, hai ngày qua cậu ấy đã chẳng vui vẻ gì rồi, nếu cậu ấy muốn đến, đâu cần cậu phải gọi? Vả lại, chuyện của mình cũng có gì to tát lắm đâu, cậu không cần phải hô hào đến như thế đâu?.”
“Xì, chẳng biết quý trọng lòng tốt gì cả!”
Chương Tây bị bộ dạng của Lư Hiểu Dương chọc cho buồn cười, đưa mắt nhìn: “Cậu cho rằng mắng mình bằng cách ấy thì mình không nhận ra sao?”.
“Không dám, trước giờ mình đâu có tự tin đến mức cho rằng năng lực ngôn ngữ của mình có khả năng lượn vòng ba ngày sau mới khiến cậu hiểu được chứ!”, Lư Hiểu Dương cũng chẳng tỏ ra yếu thế liếc mắt nhìn Chương Tây, buông điện thoại, tiện tay cầm cốc nước cam trên bàn, hút một hơi rồi lại trợn tròn mắt liếc nhìn sắc mặt của Chương Tây, nghi ngờ hỏi: “Cậu nói xem hai cậu có chuyện gì thế? Khi thì ngọt ngào đến mức muốn chết đi sống lại, lúc lại chả khác nào nàng dâu bị đày đọa phải cố sống cố chết, chán ngán, buồn phiền đến mức muốn ly hôn hả?”.
Chương Tây đưa ống hút đến miệng, chậm rãi thưởng thức ly nước cam, nở nụ cười tựa mây bay gió thoảng: “Bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể là vĩnh viễn được, điều này có lẽ cũng là tính xấu của con người, có khi, cứ cố gắng nỗ lực bảo vệ, giữ gìn những thứ thuộc về mình để rồi chuyện đổ vỡ lại đột ngột xảy ra. Khói và lửa, nam và nữ chẳng phải đều trải qua cuộc sống như vậy, ai biết được là vì sao chứ?”.
“Cậu chẳng khách quan chút nào”, Lư Hiểu Dương không khách khí nói, “Trước mặt mình là cậu còn phải tỏ ra điềm nhiên như không thế sao? Dương Thành Hải, mẹ kiếp, đúng là chẳng ra gì, lại có thể là ra được chuyện như vậy, rời xa hắn cũng tốt, thứ đàn ông bỉ ổi như hắn, cậu tránh càng xa càng tốt, bây giờ cậu đã thấy rõ bản chất của đàn ông chưa? Cứ như mình đây này, cậu thấy đấy, mình sống tốt đâu có thua kém các cậu?”.
Chương Tây nói với vẻ cam chịu: “Mình ra vẻ trước mặt cậu làm gì, có điều hiện tại, đúng là mình thấy rất mệt mỏi với anh ta. Ngày mai mình sẽ đến Cục Dân chính để giải quyết dứt điểm chuyện này. Chúng ta lại trở lại những ngày tươi đẹp như trước đây, sống một cuộc sống thoải mái”.
“Có thể thật sự thoải mái như vậy sao?”, Lư Hiểu Dương liếc xéo Chương Tây.
“Chẳng lẽ mình phải cố sống cố chết?”, Chương Tây bị bộ dạng của Lư Hiểu Dương chọc cho cười “hì hì”.
“Cậu nói cũng phải, nào, vì cuộc sống mới, cạn ly”, Lư Hiểu Dương nâng ly nước cam lên để cụng ly.
Chương Tây cười cười, cũng nâng ly lên, nói: “Gọi đồ ăn chưa?”.
Lư Hiểu Dương vừa hút nước cam vừa nói: “Lát nữa cũng được!”.
Chương Tây cười, Lư Hiểu Dương đúng là người khẩu xà tâm phật, lát nữa, lát nữa gì chứ, muốn đợi Nhã Khả chứ gì? Chương Tây nói: “Không cần đợi nữa, Nhã Khả không đến đâu, có lẽ hôm nay cậu ấy ở cùng với Ân Tấn Minh nhà cậu ấy rồi cũng nên!”.
“Được rồi, không đợi nữa, gọi đồ ăn thôi.”
Nhã Khả cảm thấy rất mệt mỏi, cả một buổi chiều đi điều tra thị trường, chạy đi chạy lại, lao động chân tay quá vất vả.
Cô ngại nấu cơm nên đã mua bánh ở bên ngoài về để ăn điểm tâm, nhiệt huyết của ngày hôm qua bị hắt cho một gáo nước lạnh nên đã đóng băng rồi. Vả lại, ai biết được hôm nay Ân Tấn Minh có về nhà hay không? Điện thoại không liên lạc được, mà cô cũng chẳng buồn gọi thêm nữa, nhưng Ân Tấn Minh cũng không nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cô, điều này khiến Nhã Khả cảm thấy rất tức giận, Ân Tấn Minh, anh dù sao cũng là đàn ông, gọi một cuộc điện thoại khó khăn đến vậy sao?
Cuộn mình trên ghế sofa, Vương Nhã Khả mới ăn hai chiếc bánh đã thấy no rồi. Ân Tấn Minh vẫn chưa về. Nếu không phải tăng ca thì lẽ ra anh phải về đến nhà rồi chứ.
Vương Nhã Khả lại nhớ đến tàn cục ngày hôm qua còn chưa kịp dọn dẹp, liền lấy tinh thần để bật dậy khỏi sofa. Cũng phải thôi, sofa vừa thoải mái lại mềm mại, mỗi lần cô đều phải đấu tranh tư tưởng đến mấy trăm lần mới có thể bật dậy được. Cho dù lúc này tâm trạng không được tốt thì cô cũng không thể coi nhẹ sự ấm áp thoải mái mà chiếc sofa mang lại.
Đồ ăn tối hôm qua vẫn còn nguyên trên bàn, nguội tanh nguội ngắt.
Vương Nhã Khả nhìn trong đống bát đĩa ngổn ngang thấy bông hoa hồng đã héo úa, mấy ngọn nến cô chuẩn bị từ trước mà chưa kịp dùng đến, trái tim cô cũng giống như những món ăn kia, từ từ nguội lạnh.
Rốt cuộc hôn nhân là cái gì? Là nấm mồ của tình yêu sao?
Tại sao quãng thời gian trước khi kết hôn thì ngọt ngào mà sau khi kết hôn lại trở nên như thế này, dường như trong con mắt của Ân Tấn Minh, ngay cả bản thân cô cũng trở thành một thứ đồ gia dụng có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Nhưng cô là một con người, cô cũng cần sự quan tâm chăm sóc của anh. Cô đã luôn cố gắng để có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, thậm chí còn từ bỏ rất nhiều thói quen, nguyên tắc của chính mình.
Nhưng những điều đó có tác dụng gì không? Anh chẳng thèm nói cho cô biết về công việc của anh, tậm trạng của anh, rồi ngày cả những lời ngon tiếng ngọt trước kia anh cũng chẳng buồn nói nữa.
Công việc của anh rất bận, cô có thể thông cảm được, nhưng điều cô không thể hiểu được chính là, công việc bân rộn thì anh có thể xem nhẹ sự tồn tại của cô sao?
Vương Nhã Khả chầm chậm đổ tất cả đống đồ ăn vào thùng rác, mỗi một lần đổ một món đi là trái tim cô lại lạnh băng thêm vài phần, cũng đau đớn thêm vài phần, cái thứ cảm giác vừa buốt vừa đau, cứ như sống trong tiết trời lạnh ngắt của phương Bắc, như ngón tay ấm áp bị nhúng vào nước đá lạnh.
Nỗi đau từ tâm can ngày càng hiện lên rõ rệt.
Đồ ăn thừa đã xử lý xong, bát đĩa cũng đã rửa dọn sạch sẽ, tất cả mọi thứ của ngày hôm qua dường như đã không còn để lại chút dấu vết nào, nhưng Nhã Khả biết, vẫn còn một dấu vết, đó chính là vết cứa in mãi trong tim cô, vết sẹo không bao giờ lành!
Đã gần đến tám giờ, bầu không khí trống vắng cô quạnh bao trùm khắp căn phòng, một nỗi bi ai dâng lên trong lòng Nhã Khả. Những lúc như thế này cô cảm thấy vô cùng đơn độc, cô quạnh. Hôn nhân đã không thể khiến người ta có cảm giác an toàn, người trong cuộc nếu còn tình yêu sẽ cảm thấy rất cô quạnh, cảm giác riêng mình đơn độc và bất lực.
Đã như thế, tại cô vẫn phải cố ngồi một mình trong gian phòng trống vắng để chờ sự quan tâm của anh?
Vương Nhã Khả cầm điện thoại lên, bấm số gọi: “Hiểu Dương, các cậu đang ở đâu?”.
Lúc đó đồ ăn vừa mới được mang lên, Lư Hiểu Dương cúp máy, so vai về phía Chương Tây, nói: “Cậu ấy sắp đến rồi, đợi chút đi!”.
Chương Tây thở dài một tiếng, làm bạn thân với nhau đã lâu nên cô hiểu được cảm giác chán nản của Vương Nhã Khả. Con người Nhã Khả luôn ôm ấp thứ tình cảm lãng mạn, tuy rất coi trọng việc hưởng thụ hương vị của cuộc sống, song cũng khá hoạt bát và gian giảo, nhưng Nhã Khả lại không thích mấy bữa tiệc xã giao, không thích để bản thân mình phải chịu oan ức. Cô ấy theo đuổi một cuộc sống tự do thoải mái, bước vào xã hội lâu như thế rồi mà con người của cô ấy cũng chả thực tế lên được bao nhiêu.
Vương Nhã Khả và Ân Tấn Minh không phải vì hòa hợp nên sánh bước cùng nhau mà để bù đắp cho nhau mới ở bên nhau.
Nhưng xem ra giờ đây, kết quả của sự bù đắp ấy lại chẳng ra làm sao cả.
Chương Tây liếc nhìn Lư Hiểu Dương nói: “Lát nữa cậu phải cất tất cả mớ lý luận của cậu đi, đừng có nói với Nhã Khả, tâm trạng của cậu ấy cũng chẳng thoải mái gì đâu”.
Lư Hiểu Dương cười “Ha ha” nói: “Mình chẳng cần phải gói gém cất đi đâu, chỉ cần nhìn thấy cuộc sống độc thân vô ưu vô lo của mình, người nào đó cũng đủ thấy nhói lòng rồi. Cậu ấy à, cứ lo cho xong bản thân mình trước đi đã”.
Chương Tây im lặng trong giây lát, đúng thế, ngày mai cô phải đi làm thủ tục ly hôn với Dương Thành Hải rồi. Nhã Khả không vui cũng chỉ là chuyện bất hòa nho nhỏ của hai vợ chồng mà thôi. So sánh như thế mới thấy cảnh ngộ của cô đúng là không còn gì để nói.
Thấy đã chọc đúng vào nỗi đau của Chương Tây, Lư Hiểu Dương lại cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu nên biết rằng, qua ngày mai là cậu lại có cả một rừng cây, nên thấy vui mới phải chứ?”.
Chương Tây cười cười, nụ cười hằng lên sự cay đắng, người phụ nữ nào mà chẳng hy vọng vào một cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Vừa mới bước ra khỏi tòa thành hôn nhân hào nhoáng sau khi dạo vài vòng, cho dù thấy cả một rừng cây um tùm hoa lá, nhưng ai mà không có một tâm lý đề phòng đối với rắn rết kiến chuột trong đó? Ai còn dám thật lòng nữa đây?
Người đã không còn lòng tin đối với tình yêu, cho dù có hào quang đến mấy cũng sẽ còn thiếu sót. Ngay cả một Chương Tây phóng khoáng như vậy mà cuối cùng cũng phải chịu sự giày vò của nỗi đau đớn cho một cuộc hôn nhân tan vỡ, một mối tình chia ly.
Trong bữa tiệc xã giao vô cũng náo nhiệt, những người tham dự hoặc là có sự nghiệp vẻ vang như sếp tổng, hoặc là tuổi trẻ tài cao như cấp dưới của sếp tổng. Mọi người đều có những qua lại hợp tác với nhau trên thương trường nên coi như có quen biết cả.
Ân Tấn Minh rất tích cực đi đến chào hỏi những đối tác, cả cũ lẫn mới. Làm ở Phòng Marketing này, việc tạo lập các mối quan hệ vô cùng quan trọng, cho nên, những cơ hội như thế này, anh càng phải tranh thủ gặp gỡ, trao đổi danh thiếp nhiều hơn, đối với những người đã có quen biết thì có thể cụng ly, trò chuyện đôi câu để thắt chặt tình cảm.
Đi chào hỏi một vòng cũng phải mất hơn tiếng đồng hồ. Lát nữa sẽ có dạ hội khiêu vũ dành cho khách, là người phụ nữ duy nhất trong bốn người, An Thư Mỹ vô cùng phóng khoáng mời Ân Tấn Minh làm bạn nhảy với mình.
Điều lạ là, Trần Tử Nam không những không bực bội, còn nở nụ cười tươi tựa hoa, nói với Ân Tấn Minh: “Nhìn hai ngươi đúng là quá đẹp đôi, lát nữa nhảy một điệu để tôi có thể nở mày nở mặt đi”.
Bạch Đào Ninh đứng một bên nâng ly rượu, nở nụ cười vẻ thờ ơ.
Ân Tấn Minh không tiện từ chối thẳng thừng, anh khách khí nói một hai câu với Trần Tử Nam, cố viện cớ để tránh đi ý đồ của hai người họ.
Ở phía bên trái của chiếc ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi, Ân Tấn Minh nới lỏng cà vạt, đặt ly rượu lên bàn, rồi ngồi xuống. Anh cầm điện thoại định gọi báo cho Vương Nhã Khả hôm nay có tiệc nên về nhà muộn.
Anh muốn gọi điện báo cho Nhã Khả trước đã, những nơi tiệc rượu thế này thật khó có thời gian rãnh rỗi để làm chút việc riêng.
Anh gọi về nhà, chuông điện thoại đổ năm hồi mà không ai nghe máy, Vương Nhã Khả không ở nhà.
Ân Tấn Minh tắt điện thoại, trong lòng thấy không vui chút nào. Anh nghĩ đến trách nhiệm của mình với gia đình, về nhà muộn liền gọi điện để thông báo, vậy mà Vương Nhã Khả lại chẳng biết điều, cứ tự sắp xếp cuộc sống của riêng mình. Anh thấy giận, hóa ra việc anh về nhà hay không, đối với cô mà nói cũng chẳng có gì quan trọng.
An Thư Mỹ luôn ở bên cạnh chăm chú quan sát, thấy vẻ mặt của anh không vui liền bước lại gần nói đùa: “Thế nào? Báo cáo hành trình cho bà xã hả?”.
Ân Tấn Minh cầm điện thoại, chỉ nhìn cô ta một cái mà không thèm đáp lời.
An Thư Mỹ cũng không để bụng, nâng ly rượu trong tay lên, mỉm cười nói: “Tấn Minh, anh cứ mang cái bản mặt xám xịt như thế, lát nữa làm bạn nhảy với tôi, người ra lại tưởng rằng kỹ thuật nhảy của tôi tệ đến nỗi giẫm cả lên chân anh đấy”.
Ân Tấn Minh miễn cưỡng mỉm cười, sắt mặt cũng dịu đi phần nào, cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn một hơi. Động tác của anh rất dứt khoát, còn mang chút hờn giận.
Động tác này đã hoàn toàn tiết lộ tâm trạng của Ân Tấn Minh. An Thư Mỹ dời đi ánh nhìn sắc sảo, nở nụ cười như không có chuyện gì, nâng ly rượu, đưa mắt liếc anh, tư thái vô cùng tao nhã.
Âm nhạc nổi lên, An Thư Mỹ nhìn Ân Tấn Minh, như cười như không nói: “Là một người đàn ông lịch lãm, lễ độ, Tấn Minh, anh có muốn mời tôi nhảy một điệu không?”.
Ân Tấn Minh nhoẻn miệng cười, đặt ly rượu xuống, bước đến trước mặt cô ta, đưa tay một cách nho nhã, khom lưng, cười thân thiết: “Cô An, có thể nhảy với tôi không?”.
An Thư Mỹ mỉm cười, đưa tay ra đón lấy tay anh rồi đứng lên, hai người cùng dạo bước theo điệu nhạc, đắm chìm trong từng bước nhảy.