Bạch Đào Ninh càng lúc càng tấn công mạnh mẽ. Bờ môi anh ta dừng lại trước đôi bồng đào căng tròn của Vương Nhã Khả, uyển chuyển và mơn trớn. Vương Nhã Khả cảm thấy con tim như muốn nổ tung, cơ thể nóng bừng, toàn bộ sức lực dường như đã biến mất. Cô hoàn toàn đắm mình trong hoan lạc, không nghĩ ngợi được bất cứ điều gì khác, chỉ có thể bị động đón nhận, bị động đáp trả. Cô nghĩ, khoảnh khắc nghe theo mọi xúc cảm trào dâng của cơ thể mới khiến bản thân được hưởng trọn niềm khoái lạc trong tình yêu.
Trong giây phút mọi thứ đã đạt đến cao trào, cô mơ hồ nghe thấy giọng rì rầm của Bạch Đào Ninh: “Nhã Khả, chắc chắn anh mạnh hơn Ân Tấn Minh, chắc chắn mạnh hơn anh ta!”.
Dưới vần sáng của ánh đèn, bất giác Vương Nhã Khả nhớ đến lời của Ân Tấn Minh: “Cô cho rằng đúng là anh ta yêu cô sao, cô cũng không thử nghĩ xem, Vương Nhã Khả cô là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn chắc? Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp mỹ miêu, hương sắc đầy mình ngoài kia sao anh ta không theo đuổi, lại phải chạy theo một người đàn bà đã ly hôn như cô chứ?”.
“…Bạch Đào Ninh lợi dụng cô để công kích tôi…”
Cô nghĩ, không thể, không thể nào, sao có thể như thế? Nhưng, tại sao lúc này, Bạch Đào Ninh lại tự so sánh mình với Ân Tấn Minh, khiến cô nghĩ đến Tấn Minh, nhớ đến lời của Tấn Minh nói?
Vương Nhã Khả lắc đầu, cố gắng xua đi những lời đó ra khỏi đầu. Tại sao phải nghe lời anh? Tại sao lại để những lời đó ảnh hưởng đến mình chứ?
Cơ thể Vương Nhã Khả đã đồng ý đọn nhận Bạch Đào Ninh, nhưng cô hiểu rõ, con tim mình vẫn chưa, chí ít lúc này là không thể.
Nụ hôn của Bạch Đào Ninh vẫn cuồng nhiệt như thế, chuẩn bị chiếm trọn cơ thể cô. Đột nhiên, Vương Nhã Khả thấy sợ hãi, một nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng đang nắm chặt trái tim cô, khiến cô bất giác rùng mình run rẩy, hét lên choi tai: “Không!”. Theo bản năng, cô vận toàn bộ sức của bản thân, đẩy mạnh Bạch Đào Ninh ra, vội vàng nhặt quần áo che đi những phần cơ thể đang hở, một luồng khí lạnh như chạy dọc sống lưng.
Bạch Đào Ninh dần đến cao trào lại bị bắt dừng lại, sắc mặt anh ta chợt trở nên xanh ngắt, nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ, giọng nói rì rầm vẻ lo lắng, gọi: “Nhã Khả…”.
Vương Nhã Khả cũng biết, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, sẵn sàng đón nhận anh ta mà lại có hành động như thế là rất quá đáng. Cho dù là để trả thù Ân Tấn Minh cũng được, là vì tương lai của bản thân cô cũng được, cô cần đón nhận Bạch Đào Ninh và sống cùng anh ta một cách đàng hoàng.
Nhưng vào thời khắc quyết định, trong lòng Vương Nhã Khả bất giác trào dâng một nỗi sợ hãi không tên. Cô không biết mình đang hoang mang điều gì, nhưng, một dòng cảm xúc mơ hồ bất chợt ùa về trong lồng ngực khiến cô không thể khống chế lại được.
Nước mắt giàn giụa, cô nói trong đau khổ: “Xin lỗi, Đào Ninh, em… em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!”.
Cơn thịnh nộ trong lòng Bạch Đào Ninh đã lên đến cực điểm, sắc mặt vô cùng khó coi, hằm hằm nói: “Không phải là em chưa chuẩn bị tốt, mà vốn dĩ em vẫn chưa buông được tay Ân Tấn Minh”.
Vương Nhã Khả kinh hoàng thất sắc, lo lắng nhìn anh ta. Cô không ngờ anh ta lại có thể nói ra được câu đó. Những lời đó tựa như mũi dao nhọn, đăm thẳng vào trái tim mềm yếu của cô, rất chính xác, rất đau đớn.
Bạch Đào Ninh châm điếu thuốc, nặng nề hít sâu một hơi, nói: “Đã lâu như vậy, ngay đến chạm vào em cũng không cho anh chạm, đều là người trưởng thành rồi, có gì phải đắn đo như vậy chứ? Em có dám nói là em chắc chắn đã buông tay hắn ta rồi không?”.
“Không đúng, hoàn toàn không đúng…” Mọi thứ trong đầu Vương Nhã Khả lúc này trở nên rối tung mờ mịt thành một mớ hỗn độn. Đương nhiên không thể là như thế được. Sáng nay cô còn cãi nhau trong điện thoại với Ân Tấn Minh, chiều lại tận mắt chứng kiến anh và An Thư Mỹ sánh bước bên nhau. Sao cô còn có thể chưa buông tay anh được chứ? Vương Nhã Khả lắc đầu, mọi suy nghĩ càng thêm rối rắm.
Bạch Đào Ninh hậm hực hút thuốc, đắm mình trong làn khói thuốc mờ ảo, im lặng không nói.
Vương Nhã Khả cũng trầm tư suy nghĩ, bầu không khí ngoài sự miễn cưỡng ra còn có một chút ngột ngạt đè nặng khắp gian phòng. Thấy không cần thiết ở lại nơi này thêm nữa, cô đứng lên, ngập ngừng nói: “Anh nghỉ sớm đi, em về trước đây!”.
Bạch Đào Ninh lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhã Khả, hờ hững không nói gì.
Vương Nhã Khả liền mở cửa đi ra ngoài.
Một mình Vương Nhã Khả cô đơn bước đi trên đường. Đã mười một giờ đêm, hầu hết mọi người đều trở về nhà. Trên đường vắng người qua lại, nhưng cô lại chẳng biết nên đi đâu. Về nhà ư? Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ nhất đinh là đang ở nhà, họ đang vui vẻ nói cười, say trong men tình, bảo cô sao có thể chịu đựng được cảnh đó?
Nhưng nếu không về, cứ lang thang phiêu bạt trên đường thế này cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Muộn thế này, cô không muốn làm phiền Chương Tây và Lư Hiểu Dương. Chương Tây kể từ sau khi ly hôn, ngày ngày trôi qua đều thoải mái, dễ chịu, một tuần đi thẩm mỹ viện hai lần. Đi SPA hai lần, hằng ngày đều tươi cười rạng rỡ. Còn Lư Hiểu Dương đang cố gắng phấn đấu trên con đường tình yêu của mình, không biết cô ấy và Hoàng Sở Hạo đã có chút kết quả gì chưa?
Sau bữa cơm lần đó, cô cũng không gặp lại Hoàng Sở Hạo, anh cũng không gọi điện cho cô nữa, việc đó khiến cô thấy rất thoải mái. Nhưng vấn đề nan giải nhất là ở phía mẫu thân đại nhân, bà cứ thúc giục hết lần này đến lần khác, trước sau đều khăng khăng nhất quyết một ý mà chẳng hề thay đổi, vượt qua được cửa ải này chắc cô sẽ chẳng còn mảnh giáp mà che thân. Tất cả Nhã Khả đều miễn cưỡng cho qua. Cô vui khi thấy Lư Hiểu Dương và Hoàng Sở Hạo có thể phát triển thêm được chút nào đó.
Vương Nhã Khả đang đắm mình trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, cảm thấy không còn chỗ nào để đi nữa. Hôm nay cô cũng mệt, rất muốn về nhà nghỉ ngơi.
Cô do dự giây lát, rút di động ra, gọi về số điện thoại bàn ở nhà, định thăm dò trước khi hành động. Chuông reo hai hồi sẽ cúp máy ngay, nếu Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ còn chưa ngủ, còn ở trong phòng khách, anh sẽ nghe máy, như thế cô có thể lang thang đâu đó một lát rồi mới về.
Nếu không có người nghe máy, chứng tỏ họ đã ở trong phòng ngủ đang bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt trên giường, cô cũng có thể về nhà ngay.
Điện thoại được kết nối, mới reo được nửa hồi chuông thứ nhất liền có người nghe máy, "Alo!"
Là Ân Tấn Minh, anh đúng là nhanh tay thật, không đợi được điện thoại réo hết hồi chuông. Xem ra họ đang ở trong phòng khách, điện thoại đặt ngay bên cạnh, Vương Nhã Khả có chút trở tay không kịp, đang định nhấn nút tắt máy, đối phương đã nói, "Vương Nhã Khả, cô đừng cúp máy, tôi biết là cô!"
Vương Nhã Khả thần người giây lát, điện thoại mới reo chưa được nửa hồi chuông, cô lại không nói gì, điện thoại bàn thì không hiển thị số, tại sao anh biết đó là cô, vả lại còn biết cô đang định cúp máy? Cô hậm hực nói, "Biết là tôi rồi thì sao?"
"Cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở đâu liên quan đến anh sao?" Vương Nhã Khả chẳng tỏ thành ý, nói, "Chuyện của tôi cần anh quản sao?"
"Đã mười một giờ đêm rồi, cô còn chưa về nhà, cô định không về nhà à?"
"Ân Tấn Minh, anh lại quên thân phận của mình rồi đấy. Anh là hàng xóm, từ khi nào quản chuyện của tôi về nhà vậy? Anh dựa vào cái gì?" Vương Nhã Khả vốn muốn về nhà, nhưng nghe ngữ khí Ân Tấn Minh nói như vậy, cô lại chẳng muốn về. Cô không muốn mang bộ dạng ỉu xìu, chán nản này xuất hiện trước mặt anh.
"Vương Nhã Khả, cô không thể nói được những lời dễ nghe hơn một chút sao?"
Ân Tấn Minh bị một tràng những câu hỏi chất vấn mang đầy vẻ hằn học của Vương Nhã Khả dồn ép khiến tâm trạng cũng có chút không thoải mái. Song, những câu hỏi đó cũng làm anh nhận ra được thân phận của mình. Sau khi anh và An Thư Mỹ ăn xong, anh mượn cớ về nhà, ngồi đợi Vương Nhã Khả về. Chín giờ cô chưa về, mười giờ cô chưa về, mười một giờ cô vẫn chưa về, anh bắt đầu thấy lo lắng.
Nhưng lần trước bị Lư Hiểu Dương châm chọc, bị Chương Tây "khuyến cáo", nên anh không muốn gọi điện để tự chuốc thêm phiền phức. Vả lại, lần này anh biết cô ở nhà Bạch Đào Ninh, nên hỏi thăm hai người bạn của cô cũng bằng thừa.
Vương Nhã Khả thốt ra những lời cay độc như thế, nói không chừng hôm nay cô thực sự không về nhà, nhưng anh vẫn thầm mong, trong lòng có chút thấp thỏm.
Vụ việc ở vùng Hoa Bắc, anh đã nắm chắc tất cả mọi tài liệu. Anh đã biết người trong công ty đang làm kẻ thọc gậy bánh xe gây cho anh không ít khó khăn là ai, chỉ liếc qua là thấy ngay, vì có nhiều lợi ích xung đột với nhau thế cơ mà.
Muốn được thăng chức trở thành Phó tổng Giám đốc, chí ít cấp bậc hiện tại cũng phải là Giám đốc phòng ban nào đó, vả lại còn phải là Giám đốc của phòng ban có vai trò đắc lực trong sự nghiệp phát triển của công ty. Các phòng ban trong công ty có vai trò quan trọng cũng chỉ có Phòng thị trường, Phòng marketing, Phòng kế hoạch và Phòng hành chính.
Mã Phong là người đứng đầu Phòng kế hoạch, nhưng dù tay của ông ta có dài đến đâu thì cũng không vươn lên được vị trí đứng đầu Phòng marketing và Phòng thị trường được. Giám đốc Phòng hành chính thì mới bổ nhiệm tháng trước, không thể trong một thời gian nhanh như vậy lại nhảy vọt lên hai cấp được.
Lúc đầu, người anh nghi ngờ là An Thư Mỹ vì rất nhiều biểu hiện khác lạ của cô ta. Sau này biết mục tiêu của An Thư Mỹ không phải chức Giám đốc Phòng marketing mà chính là anh.
Như thế chỉ còn lại đúng một người là Bạch Đào Ninh. Bạch Đào Ninh là một tên vừa thủ đoạn vừa có dã tâm, lại có năng lực. Hắn đúng là một đối thủ đáng gờm nhất của anh. Đã ly hôn với Vương Nhã Khả, dù gì cũng là vợ chồng với nhau mấy năm trời, anh cũng hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.
Ánh mắt Vương Nhã Khả đã hướng về Bạch Đào Ninh, xét trên một góc độ nhất định nào đó, đúng là anh ta rất ưu tú. Nhưng lần này, chuyện ở vùng Hoa Bắc nếu đúng là do Bạch Đào Ninh thì mọi thứ lại hoàn toàn khác.
Anh không thích bài xích hay cạnh tranh với người khác. Sống trong xã hội này làm gì có chỗ nào không có sự cạnh tranh chứ? Nhưng dùng thủ đoạn nhỏ nhen, thấp hèn như vậy để hại người ta, thì cái đó lại thuộc về vấn đề nhân phẩm. Hơn nữa, anh ta làm những việc này đều lén lút sau lưng, nên sự chu đáo của anh ta với Vương Nhã Khả khiến anh cũng rất nghi ngờ.
Nhưng Ân Tấn Minh không có chứng cứ xác thực để chứng minh tất cả đều do Bạch Đào Ninh làm, cho nên anh chỉ có thể nhắc nhở Vương Nhã Khả chớ có đắm mình quá sâu, nhưng có vẻ mọi thứ đã hoàn toàn ngược lại.
Vì vậy, cả buổi tối Ân Tấn Minh luôn do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Vương Nhã Khả để phân tích mối quan hệ giữa họ hay không? Nhưng Vương Nhã Khả liệu có nghe anh nói không? Vạn nhất nếu thủ phạm không phải là Bạch Đào Ninh, như thế việc anh làm chẳng phải là hành vi quá bỉ ổi hay sao?
Suy tính trước sau, chiếc điện thoại tựa như có sức nặng ngàn cân, anh cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, không sao có đủ dũng khí để gọi.
Đúng lúc ấy, Vương Nhã Khả lại gọi điện về. Ân Tấn Minh vui mừng khôn xiết, hành động này chứng tỏ, Vương Nhã Khả không như những gì cô ấy nói, mối quan hệ giữa cô và Bạch Đào Ninh không thân mật đến như vậy. Nếu không thì lúc này cô làm gì còn tâm trạng, làm gì có thời gian mà gọi điện thoại về nhà.
Nhưng Vương Nhã Khả đang có chuyện, vừa nói được mấy câu đã khiến anh giận sôi máu, cô chẳng khách sáo nói: “Nói những lời dễ nghe thì cũng phải xem là đang nói chuyện với ai. Với anh hả? Xin lỗi, tôi vẫn chưa học được”.
Anh cố kìm nén nộ khí đang ngùn ngụt trong lồng ngực, nói: “Tôi không muốn cãi nhau với cô, chỉ muốn nói chuyện với cô một chút, lần này ở Thạch Gia trang…”.
“Tôi không muốn nói chuyện với anh!”, Vương Nhã Khả ương bướng, gằn giọng nói, “Chuyện của anh tôi hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào hết!”.
“Không hẳn là chuyện của tôi…”
“Chuyện của ai cũng chẳng liên quan đến tôi”, đến Thạch Gia trang là anh đi cùng An Thư Mỹ. Anh nói là không phải chuyện riêng của anh, nếu vậy đương nhiên là chuyện của họ rồi. Cô không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ điều gì dù chỉ một chút. Vương Nhã Khả liếc ngang ngó dọc một vòng, thấy phía bên phải có quán bar, ánh đèn đủ màu sắc soi sáng một khoảng không, nhất thời cô quyết định không về nhà nữa, “Giờ tôi đi vào quán bar đây, không nói chuyện nữa!”.
“Đã muộn thế này còn đi quán bar? Quán bar ở đâu? Khi nào thì về?, Ân Tấn Minh vội vã, cao giọng hỏi dồn.
“Encounter”, Vương Nhã Khả cười lạnh, vừa mang chút hờn dỗi lại như vừa tự trách mình nói, “Biết quán bar đó không? Nơi này có tỷ lệ tình một đêm rất cao, đêm nay tôi không về, tôi đi tìm tình một đêm đây!”.
“Vương Nhã Khả!”, giọng nói tức giận không thể nào chịu đựng được thêm nữa của Ân Tấn Minh truyền đến qua ống nghe.
“Gọi cái gì? Sao phải to tiếng thế? Đúng là anh muốn tìm tôi sao? Vậy đến Encounter uống rượu với tôi. Bây giờ, tôi không tốn hơi thừa lời mà tranh cãi với anh nữa!”
Vương Nhã Khả cúp máy, thực ra cô cũng nhận ra An Thư Mỹ không ở bên, chỉ có một mình Ân Tấn Minh, nên cô cũng thấy thoải mái hơn chút. Nhưng, nghĩ đến những lời ba hoa khoác lác với Ân Tấn Minh trong điện thoại, rồi nghĩ đến lúc cô mạo hiểm một mình đi vào hang cọp là nhà Bạch Đào Ninh trước đó, nghĩ đến chuyện mà Ân Tấn Minh muốn nói với cô liên quan đến chuyện Thạch Gia trang, Nhã Khả cảm thấy lúc này đối mặt với Ân Tấn Minh là một chuyện rất khó khăn. Cô đành phải đến quán bar để giết thời gian.
Nghe thấy giọng điệu vội vã trong điện thoại, Ân Tấn Minh thầm nghiến răng nghiến lợi, ý tốt đã không được báo đáp lại còn bị cô châm chọc những lời chẳng hay ho gì.
Buông điện thoại xuống, ngồi trên sofa, anh tiện tay với lấy chiếc điều khiển mở tivi. Kênh thể thao đang chiếu trận bóng đá, Ân Tấn Minh ngả người ra ghế, cố gắng tập trung theo dõi trận đấu, hậm hực nghĩ, ai thích quản cô chứ? Cô thích về thì về.
Vương Nhã Khả ngồi ở quầy rượu trong quán bar với ly cocktail màu xanh lam trước mắt, đắm mình trong luồng sáng đủ mọi sắc màu, vô cùng diễm lệ đó nhưng tâm trạng lại cực kỳ tồi tệ.
Bạch Đào Ninh rất tức giận nhưng lại chỉ im lặng nhìn cô rời khỏi nhà. Anh ta không níu giữ, không đuổi theo, cũng không thèm gọi điện thoại cho cô.
Việc đó khiến Vương Nhã Khả chợt thấy hoảng sợ. Người đứng trước mặt cô nhiệt tình thân thiết, tình nghĩa sâu đậm như người một nhà ấy chính là Bạch Đào Ninh sao? Cô từ chối mới chỉ có một lần, vậy mà tại sao thái độ của anh ta trước sau lại như thế?
Thời gian hai người hẹn hò nhau cũng không lâu, chỉ mới hơn hai tháng. Xét về lý thì thân xác cô cũng không thể lập tức dâng hiến cho anh ta như thế được. Tại sao anh ta lại phản ứng dữ dội đến vậy? Anh ta yêu con ngươi hay yêu thân xác cô?
Vương Nhã Khả uống hết hớp này đến hớp khác, tựa như ly cocktail này là máu của Ân Tấn Minh vậy.
Vương Nhã Khả hận chính bản thân mình. Tại sao cô không thể nghĩ thoáng hơn? Tại thời điểm đó còn để lý trí sai khiến thì thật đáng ân hận. Hẹn hò yêu đương với Bạch Đào Ninh cũng khá lâu rồi, nam nữ trưởng thành lên giường với nhau một lần cũng là chuyện bình thường, nhưng sao với cô lại khó khăn đến vậy? Cô cần buông thả một lần, buông thả để tự giải phóng mình, nhưng khi có cơ hội để buông thả, thì cô lại để cho lý trí chiếm thế thượng phong.
Uống cạn rượu trong ly, đây là ly thứ mấy cô cũng chẳng còn nhớ rõ, chẳng sao rượu đi vào miệng lại ngọt ngào đến thế. Lúc bắt đầu uống thì chẳng có cảm giác gì, nhưng chỉ một lát sau hương rượu đã nồng đậm ngây ngất.
Nỗi căm hận như bao trùm không gian, nhưng thật chất trong lòng Vương Nhã Khả lại chẳng biết đang hận ai. Rượu vào lời ra, say thật sảng khoái. Lúc tỉnh mọi thứ trong đầu cứ căng như dây đàn, nhưng một khi đã say, tất cả cũng trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
Mọi ý nghĩ dường như chỉ đợi khoảnh khắc đó cứ thế trào ra, cô cảm thấy mình là một kẻ hoàn toàn thất bại, nhất là chuyện tình cảm. Đến tận giây phút này Vương Nhã Khả vẫn chưa nào hiểu được con tim của Bạch Đào Ninh. Anh ta quá nhiệt tình, quá nồng nhiệt, nhưng chính sự nhiệt tình và nồng nhiệt đó lại khiến cô có cảm giác mơ hồ, không chân thật, là vì nó đến quá nhanh hay vì trước sau cô vẫn bó hẹp trái tim mình không chịu mở rộng cánh cửa ấy ra?
Cô líu ríu nói: “Tên khốn Bạch Đào Ninh…”.
Nếu Bạch Đào Ninh không tức giận như vậy, nếu sau đó anh ta gọi cho cô một cuộc điện thoại, đón cô trở về, có lẽ cô cũng suy nghĩ lại mà sẵn sàng đón nhận anh ta. Nhưng, sự tức giận của anh ta lại giống như luồng khí lạnh lẽo lao thẳng vào trái tim Nhã Khả. Nếu người đàn ông này chỉ cần thân xác cô, thì cô thà rằng tiếp tục cô đơn. Nghĩ như vậy, nước mắt cô bất giác trào ra.
Vương Nhã Khả lấy cánh tay lau nước mắt, ngửa cổ uống rượu, uống xong lại hỏi nhân viên phục vụ ở quầy bar: “Có rượu gì có thể khiến người ta say nhanh hơn không?”.
Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn cô, nói: “Tôi thấy giờ cô đã say lắm rồi!”.
“Vớ vẩn, tôi không say, cho tôi thêm một ly nữa!”
Nhân viên phục vụ không nói gì, lại rót thêm cho Nhã Khả một ly.
Trong lúc Vương Nhã Khả mắt say lờ đờ, cô chợt nhận ra có người đàn ông bước đến ngồi bên cạnh mình. Ánh mắt anh ta mơ hồ không rõ, cô thầm tính toán cẩn thận một lát, cười phá lên, giọng ậm ờ nói: “Đào Ninh, cuối cùng anh cũng đến. Anh không phải là vì cần thân xác tôi, không phải lợi dụng tôi đấy chứ?”.
Người đàn ông đó chẳng nói chẳng rằng, Vương Nhã Khả tiếp tục cười cười, khoác tay lên vai anh, xoay người hướng về phía trước, nói: “Đào Ninh, em nói cho anh biết, Ân Tấn Minh là tên khốn, tên khốn… anh ta nói anh không phải là người tốt…”.
Người đàn ông vẫn im lặng không nói, nét mặt xám xịt nhìn Vương Nhã Khả, mắt cô lờ đờ mê mẩn, hỏi: “Tại sao anh không nói? Anh vẫn còn giận em sao?”.
Cơ thể Vương Nhã Khả đã mềm nhũn như bún chỉ chực đổ rầm xuống. Người đàn ông vòng tay ôm lấy cô, cô giãy giụa một hồi, nhưng tay chân như bị rút hết sức lực. Cô không ngọ quậy thêm nữa, nằm gọn trong lòng anh, tay phải sờ lên khuôn mặt xanh xám của người đàn ông trước mặt, giọng nói líu nhíu không rõ: “Cảm ơn anh… anh thật tốt… Ờ, Đào Ninh, em phát hiện ra… anh… anh hình như cao bằng tên khốn Ân Tấn Minh!”.
Người phục vụ tốt bụng nói: “Quý cô này uống nhiều quá, say rồi, tôi nghĩ ngài nên đưa cô ấy về nhà đi!”.
Vương Nhã Khả nổi giận phừng phừng, mắng: “Anh nói cái gì? Tôi… tôi đâu có say… anh nói vớ vẩn…”, trong cơn mơ hồ cô nhìn thấy anh trả tiền, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, gào lên nói, “Em không cần sự thương hại của anh, em vẫn muốn uống… uống rượu!”.
Người đàn ông nửa ôm nửa đỡ Vương Nhã Khả đi, gọi xem taxi. Anh vốn định để Vương Nhã Khả ngồi ở ghế sau, anh ngồi ghế trước gần tài xế, nhưng nhìn Vương Nhã Khả say tí bỉ không còn biết trời đất gì nữa, lại hậm hực quay đầu, ngồi xuống ghế sau cùng cô.
Lúc này rượu gần như đã bay hơi hết. Vương Nhã Khả túm tay áo anh, cười ngốc nghếch nói: “Anh đưa tôi đi đâu đây? Nhà anh hả? Phải chăng anh muốn… muốn tình một đêm… với tôi…”.
Anh không thèm để ý đến cô, Nhã Khả tiếp tục cười ngốc nói: “Tôi biết, đàn ông các anh đều là đồ bỏ đi, tình một đêm hả, được đấy, ha ha, rượu vang…”.
Hành động đó khiến tài xế taxi đang lái xe không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu vẻ thăm dò, khuôn mặt cảnh giác cao độ.
Ân Tấn Minh cố nuốt giận. Anh vốn chẳng muốn quản chuyện của Vương Nhã Khả, tập trung xem bóng đá. Nhưng, càng xem anh càng nhận ra mình không thể tập trung được, mọi suy nghĩ trở nên rối bời, mơ hồ, hỗn độn. Mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nhưng, bàn thắng được ghi như thế nào, cầu thủ nào ghi bàn, anh lại hoàn toàn không biết.
Đã muộn thế này, một mình cô đi vào quán bar, anh từng nghe nói đến quán Encounter đó, vô cùng phức tạp, loại người nào cũng có, nghe đâu còn có cả người bị AIDS. Đúng là không biết đều, nếu đúng là xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Tuy giờ họ không còn bất kỳ quan hệ nào, nhưng dù sao cũng từng có ba năm ân nghĩa vợ chồng, anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Cuối cùng, Ân Tấn Minh đành tắt tivi, cầm chìa khóa đi ra ngoài, anh thề đây là lần cuối cùng. Lần này là để thể hiện bản lĩnh đàn ông, sau này nhất định con tim phải cứng rắn không được yếu mềm như thế nữa.
Lúc nhìn thấy Vương Nhã Khả đang say mềm tại cái quầy bar của Encounter, chẳng còn nhận ra ai với ai nữa, thế mà cái miệng vẫn “quang quác”, nếu lúc đó người đến không phải là anh, mà đúng là Bạch Đào Ninh, hoặc một người đàn ông khác, cô nhất định là tình một đêm với người ta rồi cũng nên.
Trong ấn tượng của Ân Tấn Minh, từ trước đến nay Vương Nhã Khả chưa bao giờ say tí bỉ như thế. Vì thế, lúc nhìn thấy Vương Nhã Khả mặt mày đờ đẫn, nở nụ cười ngốc nghếch, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra nỗi cay đắng, chua xót ẩn đằng sau đó. Cô đang mượn rượu giải sầu, mượn rượu để dốc bầu tâm sự sao?
Tảng băng dày ba trượng chẳng thể tích tụ được trong một ngày, đến mức phải dùng rượu để bộc lộ nỗi lòng mình thì những suy tư trong cô nhất định không chỉ được tích tụ trong vòng một hai ngày. Cô và Bạch Đào Ninh đã phát triển đến mức này rồi, dù sao cũng có lúc phải hờn giận nhưng đâu nhất thiết phải trầm mình vào rượu như thế này chứ? Ân Tấn Minh khẽ chau mày nhìn Vương Nhã Khả đang mềm nhũn ngồi bên cạnh.
Cô nắm chặt tay áo anh, tay còn lại tựa như đang cố kiếm tìm khuôn mặt anh, bàn tay vô thức đưa ra, chạm lên mặt anh. Anh không biết mặt mình lúc này trong mắt cô là tròn hay vuông, nhưng anh biết cô không hề nhận ra mình.
Đến nơi rồi mà tài xế taxi vẫn dùng ánh mắt như thám tử tư nhìn Ân Tấn Minh đang đưa Vương Nhã Khả xuống xe.
Cũng là thật, bất kì người nào sau khi nghe được mấy lời lảm nhảm linh tinh của Vương Nhã Khả sau khi say rượu đều nghi ngờ anh có âm mưu khác. Ân Tấn Minh muốn hét lên bên tai tài xế, tôi còn cần phải tình một đêm với cô ấy sao, đã ngủ chung giường với nhau 3 năm rồi đấy. Nhưng tài xế taxi cũng chẳng buồn đôi co, tranh cãi làm gì, anh ta cũng chẳng biết anh là ai.
Anh vẫn giữ bộ mặt mày tối sầm trả tiền xe, rồi kéo Vương Nhã Khả vào thang máy.
Đầu Vương Nhã Khả gác lên vai Ân Tấn Minh, đôi mắt khép hờ, anh chỉ cần lơ là không giữ chặt là người cô sẽ từ từ trôi tuột xuống. Thử mấy lần, Ân Tấn Minh có chút bực mình, thực chỉ muốn cho cô trượt luôn xuống rồi nằm dưới đất cho xong, không thèm để ý đến cô nữa. Nhưng ngoái đầu nhìn thấy cô đang chau mày, bộ dạng mệt mỏi như đang phải chịu đựng sự dày vò của men rượu, trái tim anh lại trở nên yếu mềm, tay phải ôm eo cô, để đầu cô dựa vào vai mình.
Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng lầu của họ. Ân Tấn Minh xốc Vương Nhã Khả ra khỏi thang máy, cô mới đi được vài bước, người đã nhũn ra. Ân Tấn Minh chẳng còn cách nào khác đành vòng tay ôm bụng cô, đến trước cửa nhà mới thả cô xuống, dùng tay phải giữ chặt, còn tay trái tra chìa khóa vào ổ.
Ôm Vương Nhã Khả vào nhà xong, anh dùng chân đóng cửa, rồi lại bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Vương Nhã Khả hai mắt vẫn nhắm tịt, dẫu môi, chau mày như thể trong người rất khó chịu, không thoải mái. Ân Tấn Minh nhìn dáng ngủ của Vương Nhã Khả thì lắc đầu, đang định xoay người rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng lí nhí từ cổ họng của Vương Nhã Khả, "Tấn Minh..."
Ân Tấn Minh chợt sững người, cô nhận ra anh sao? Anh cúi đầu xuống, tay cô vẫn đang nắm chặt cà vạt anh không buông, mắt đang nhắm tịt, vừa rồi cũng chỉ là trong vô thức thốt ra tên anh mà thôi.
Ân Tấn Minh khẽ thở dài, cố gỡ bàn tay cô đang nắm chặt cà vạt ra, nhưng có vẻ không khả thi. Vương Nhã Khả nắm rất chặt, Ân Tấn Minh không cách nào gỡ tay cô ra được, lại không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm cô đau.
Anh đành đứng nhìn Vương Nhã Khả đang trong bộ dạng say mèm, nhất thời chẳng biết làm thế nào. Bất giác anh thấy vừa tức lại vừa buồn cười, lúc này mà còn tranh với cãi gì nữa. Anh chỉ đơn giản là muốn lấy lại tinh thần, làm một việc để cống hiến cho sự phát triển hài hòa của xã hội đó là đưa một người phụ nữ độc thân về nhà thôi sao? Nhưng hành động nghĩa hiệp đó hoàn thành rồi thì sao? Thậm chí còn bị tài xế taxi coi là loại háo sắc, bị cô mượn mắng cho té tát, giờ muốn ngủ một chút cũng không được.
Khóe môi Vương Nhã Khả khẽ động, trong cơn mê man cô vẫn gọi, "Tấn Minh..."
Âm thanh đó vang lên rất rõ ràng, chân thực, khiến cho Ân Tấn Minh chợt kinh ngạc, rốt cuộc là cô say thật hay giả vờ say?
Ân Tấn Minh tiến sát lại gần muốn nghe cho rõ, Vương Nhã Khả khẽ động đậy khóe môi, lẩm bẩm nói nghe không rõ. Anh gọi nhẹ nhàng, "Nhã Khả, Vương Nhã Khả, cô thả lỏng tay ra được không? Thả lỏng một chút..."
Dường như Vương Nhã Khả nghe thấy, khẽ khàng nới lỏng tay, Ân Tấn Minh chưa kịp ngẩng đầu lên, tay cô đã vòng qua níu chặt lấy cổ anh, đôi môi cuồng nhiệt lao thẳng tới hôn anh.
Ân Tấn Minh sửng sốt, anh còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Nhã Khả đã thả lỏng tay, từ từ đẩy anh ra, tựa như anh là cơn đại hồng thủy, là con mãnh thú, nước mắt cứ thế trào ra, cô khẽ mắng, "Ân Tấn Minh... anh... đồ khốn..."
Vẫn là nói mơ trong lúc say, Ân Tấn Minh nhìn khuôn mặt Vương Nhã Khả chau lại, vừa than vãn vừa thở dài. Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay ra, khẽ khàng lau từng giọt lệ đang trào ra nơi khóe mắt cô. Khuôn mặt trở nên mơ hồ và yếu ớt, đau khổ và cam chịu như thế, khiến trái tim anh như bị thứ gì đó đè nặng, có một nỗi đau âm ỉ, sâu sắc mà dai dẳng.
Ân Tấn Minh cứ ngồi ở đó như thế, ngắm nhìn Vương Nhã Khả đang say ngủ, nghe tiếng líu ríu không rõ phát ra từ cổ họng cô, sững sờ hồi lâu chẳng hề động đậy.