Bạch Đào Ninh dịu dàng chăm chú nhìn Vương Nhã Khả. Ánh mắt anh ta như hồ nước sâu, trong lành tựa rượu nguyên chất khiến người ta mê đắm như lạc vào giấc mộng. Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn anh ta, chợt thấy sợ hãi, như thể ánh mắt của cô bị đôi mắt sâu thăm thẳm đó hút vào, không thể trốn tránh cũng không thể chạy thoát được.
Giọng trầm ấm của Bạch Đào Ninh vang lên: “Nhã Khả…”.
Trái tim Nhã Khả như tan chảy trước giọng nói dịu ngọt mà ấm áp đó. Lời nói chứa chan ân tình khiến trái tim cô như phiêu đãng về mấy năm trước. Khi đó, cô và Ân Tấn Minh vẫn còn là oan gia của nhau, chẳng biết tự bao giờ đôi trái tim lại dần xích lại gần nhau, chỉ có đôi trẻ khi đó là ngốc nghếch không nhận ra. Nếu không phải vì lần Vương Nhã Khả bị trẹo chân thì không biết tình yêu của họ sẽ còn phải trải qua biết bao nẻo đường mới đến được với nhau nữa.
Hôm đó cô và mười mấy người bạn cùng lớp tổ chức du xuân, thời gian vào cuối tuần. Nghe nói cuối tuần nào Ân Tấn Minh cũng đến tìm Long Văn Thánh nên Vương Nhã Khả đã bí mật để anh tham gia, vả lại còn cố tình để hai người vào một nhóm.
Vương Nhã Khả bị Ân Tấn Minh trêu chọc không ít lần, vì thế nhân cơ hội này, cô thầm nghĩ cách làm sao có thể cứu vãn tình hình thất bại thảm hại trước đó. Đầu tiên cô mời cơm Long Văn Thắng, moi được thông tin Ân Tấn Minh sợ rắn, vậy là đã có cách để trị anh.
Hôm đó, khi leo núi Vương Nhã Khả cố tình tụt lại phía sau và tất nhiên Ân Tấn Minh cũng phải ở lại cùng cô. Hai người vừa leo núi vừa đấu khẩu, nhận thấy đã phân tán thành công tư tưởng của Ân Tấn Minh, Vương Nhã Khả đột nhiên nhìn sang đám cỏ bên đường kinh hãi hét lớn: “Rắn, có rắn!”.
Cô cứ tưởng rằng Ân Tấn Minh sẽ phải kinh hoàng thất sắc mà nhảy dựng lên, mặt mày tái mét ôm đầu bỏ chạy. Cô muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt đó của anh, sau này xem anh còn dám ngẩng cao đầu hiên ngang kiêu hãnh trước mặt cô nữa hay không?
Không ngờ Ân Tấn Minh lại tiến lên trước một bước, thò tay vào đám cỏ tìm kiếm, rồi nắm lấy vật vừa dài lại nhỏ xanh mơn mởn rồi quay người nói với cô: “Cô đang nói thứ này sao?”.
Vương Nhã Khả hoảng hốt, chợt nhận ra tình hình có gì bất ổn. Từ nhỏ đến giờ, đối với những loài động vật bò sát cô chỉ dám đứng xa mà nhìn, đặc biệt là rắn, người nó uốn éo trơn trượt, rất dài, cái đầu nhỏ nhọn, lại thêm cái miệng lúc nào cũng lè lưỡi ra ngoài khiến cô vô cùng sợ hãi,
Vương Nhã Khả hét lên một tiếng rồi vội vàng lui lại phía sau. Cô định chạy tiếp lên núi, không ngờ chân bước hụt, cả người ngã nhào về phía sau. Thấy tình hình nguy cấp, Ân Tấn Minh vội lao đến đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chới với trong không trung của Nhã Khả. May nhờ Ân Tấn Minh nhanh tay, nếu không cô đã lăn như quả bóng xuống núi rồi. Lúc đó, chân cô mềm nhũn, liền ngồi sụp xuống.
Thấy Ân Tấn Minh đang cầm con rắn xanh, Vương Nhã Khả khóc thét lên: “Buông tay ra, buông tay ra!”.
Quả nhiên Ân Tấn Minh buông tay thật, rồi vứt nó đi, vội vàng an ủi: ”Đừng sợ, đừng sợ, là giả đấy”.
Vương Nhã Khả định thần trở lại, quả nhiên là giả, nhưng rất giống thật, không những màu sắc giống mà cơ thể cũng từng đoạn từng đoạn kết thành, nhìn như vật thể sống vậy.
Hóa ra Ân Tấn Minh cũng đã chuẩn bị sẵn, biết cô nàng không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt thế này, nên đã có phòng bị từ trước. Đúng lúc Vương Nhã Khả nói có rắn, thực ra anh đã chuẩn bị sẵn trong túi mình một con rắn đồ chơi, sau đó giả vờ làm động tác giống như lấy từ trong đám cỏ ra.
Vương Nhã Khả lại bị Ân Tấn Minh chơi một vố, không chỉ bị dọa cho chết khiếp mà chân lại còn bị thương, mặt mũi tái mét, thua không còn mảnh giáp.
Nhưng lần này Ân Tấn Minh không cười châm chọc nữa. Thấy Vương Nhã Khả đau đến mức nước mắt lưng tròng như thế, ngược lại anh còn nói lời xin lỗi. Cuối cùng, anh cõng cô xuống núi để đi khám.
Lúc bác sĩ khám, vì Vương Nhã Khả rất sợ đau nên Ân Tấn Minh cứ phải kè kè bên cạnh cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ, vỗ về, an ủi. Sau đó, anh còn mời bác sĩ chuyên môn đến thăm khám cho Nhã Khả. Từ đó, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao trước đó của hai người đã biến thành cái nhìn đầy tình tứ và ấm áp.
Sau khi chân Nhã Khả được chữa lành, tình yêu của họ cũng chính thức bắt đầu, Long Văn Thánh còn cười nhạo hai người là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đánh thì không quen biết.
Đắm mình trong ký ức ngọt ngào của ngày xưa, khóe môi Vương Nhã Khả bất giác nở một nụ cười ấm áp tuyệt đẹp vô cùng. Nụ cười đó vô tình lọt vào mắt Bạch Đào Ninh khiến trái tim anh ta chấn động. Anh ta bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Nhã Khả, dịu dàng nói: “Nhã Khả, làm bạn gái anh nhé, được không?”.
Đột nhiên cảm nhận được bàn tay người khác chạm vào tay mình, mạch suy nghĩ của Vương Nhã Khả bị kéo trở về thực tại. Cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng rụt tay lại như bị bỏng rồi kinh hãi nhìn Bạch Đào Ninh.
Bạch Đào Ninh không ngờ Vương Nhã Khả lại phản ứng mạnh như thế, bèn chân thành nói: “Nhã Khả, anh biết mình quá vội vàng, nhưng, anh rất chân thành, làm bạn gái của anh, có được không?”.
Vương Nhã Khả chớp chớp mắt, đây không phải là mơ, cũng không chẳng phải ký ức quay về. Rõ ràng là Bạch Đào Ninh đang tỏ tình với cô, nhưng, quá bất ngờ. Trái tim cô lúc này vẫn đang trở về mấy năm trước, khoảng khắc Ân Tấn Minh nắm tay cô nói: “Nhã Khả, làm bạn gái anh nhé, được không?”.
Cuộc sống đang trêu đùa Nhã Khả sao? Sau năm sau, cô và Ân Tấn Minh đường ai nấy đi, lại có một người đàn ông khác nắm tay cô nói: “Nhã Khả, làm bạn gái anh nhé, được không?”.
Lòng Vương Nhã Khả đang trăm mối tơ vò. Cô không còn biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa, vừa liếc nhìn Bạch Đào Ninh đã chạm phải ánh mắt thâm tình của anh ta nên cô vội lẩn tránh, khó khăn nói: “Xin lỗi, tôi, tôi…”.
Nét mặt Bạch Đào Ninh chẳng lộ ra chút thất vọng nào, giọng nói lại càng thêm mềm mỏng: “Anh biết quá đường đột, em cũng cần thời gian để tiếp nhận. Vả lại, em vừa mới chấm dứt một cuộc hôn nhân, nhất định vẫn còn có thái độ hoài nghi đối với tình yêu, không dễ dàng để bắt đầu nữa. Bảo em đồng ý ngay với anh, nhất định anh sẽ không tạo áp lực cho em, anh sẽ hết lòng yêu em! Được không?”.
Giọng nói dịu dàng ấm áp đó khiến Vương Nhã Khả chấn động, nếu anh ta nói không tạo áp lực cho cô, tại sao cô lại không thử một lần? Ân Tấn Minh có thể thân mật với An Thư Mỹ như thế, dựa vào cái gì bắt cô cứ phải ôm vết sẹo hôn nhân mãi không buông chứ?
Vương Nhã Khả quyết định phải tự mình cứu lấy mình.
Người trước mặt cô đây, vẻ ngoài anh tuấn, ánh mắt chứa chan tình cảm, trái tìm ấm áp, vả lại tài hoa thì cũng chẳng kém gì Ân Tấn Minh, ngoại hình cũng đâu có thua anh. Điều quan trọng nhất làm Bạch Đào Ninh giúp đỡ, quan tâm và khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm áp. Đối với một người phụ nữ, họ không cần quá nhiều thứ, chỉ cần một chút ấm áp, một chút quan tâm là đủ.
Những thứ đó Ân Tấn Minh rất keo kiệt với cô nhưng lại bằng lòng ban phát cho người phụ nữ khác, ví dụ như An Thư Mỹ. Anh có thể thân thân thiết thiết nói chuyện với An Thư Mỹ, có thể mỉm cười chăm chú nhìn cô ta. Còn đối với Nhã Khả, anh chỉ cho cô những lời cay nghiệt cùng ánh mắt coi thường.
Nếu Ân Tấn Minh dỗ dành, quan tâm và nhường nhịn một chút thì nhất định cô đã không đề xuất chuyện ly hôn.
Nghĩ thế, Vương Nhã Khả liền nảy ra một chủ ý, dũng cảm ngẩng cao đầu về phía Bạch Đào Ninh, đón nhận ánh mắt sâu thẳm, chờ đợi của anh ta, khẽ gật đầu, nói: “Tôi… tôi có thể thử!”.
Nét mặt Bạch Đào Ninh lập tức tươi cười, tay nâng ly rượu, ánh mắt rạng ngời nói: “Nhã Khả, hôm nay anh rất vui. Anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi, bây giờ anh thấy vô cùng hạnh phúc! CHEERS!”.
Cảm nhận được niềm vui không gì thay thế được của Bạch Đào Ninh, Vương Nhã Khả rất cảm động, cô nhoẻn miệng cười, nâng ly: “CHEERS!”.
Sau khi kết thúc bữa tối vô cùng lãng mạn ấm áp trong nhà hàng lộng lẫy, mối quan hệ của hai người bắt đầu có sự thay đổi. Vương Nhã Khả vốn không có chủ ý đó, cô chỉ muốn cảm ơn Bạch Đào Ninh, nhưng đây lại là kế hoạch của anh ta.
Cho nên, bữa tối đó đọng lại trong trái tim hai người rất nhiều niềm vui.
Sau đó, Bạch Đào Ninh đưa Vương Nhã Khả về. Đến dưới lầu nhà cô, Bạch Đào Ninh xuống xe, bước đến mở cửa xe cho Nhã Khả. Cô nở nụ cười, anh ta cũng dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Vương Nhã Khả xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Bạch Đào Ninh. Sau đó xoay người bước đi.
“Nhã Khả…”, thấy cô đi được mấy bước, anh ta không kiềm chế nổi liền gọi lớn.
Vương Nhã Khả chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Anh chầm chậm bước đến trước mặt cô, chân thành nói: “Nhã Khả, cám ơn em!”.
Vương Nhã Khả mỉm cười như hoa tươi mới nở đầu xuân, tỏa sáng như ánh dương buổi bình minh. Bạch Đào Ninh mạnh dạn bước thêm một bước, đặt nụ hôn nhè nhẹ lên gò má cô.
Hơi thở Bạch Đào Ninh bất giác lại gần, bờ môi ấm áp chạm nhẹ lên gò má khiến cơ thể Vương Nhã Khả chợt cứng lại, cô lui lại theo bản năng. Nhưng, động tác của Bạch Đào Ninh rất nhanh, nụ hôn đó, chỉ là hôn lên má, giống như con chuồn chuồn nước khẽ chạm vào rồi liền bay đi. Vương Nhã Khả còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã mỉm cười nói: “Tạm biệt!”.
Nụ cười lại nở trên khuôn mặt của Vương Nhã Khả, tuy có chút gượng gạo, cô nói: “Tạm biệt!”.
Hơi thở dịu ngọt của Bạch Đào Ninh dường như vẫn còn vương trên mặt Nhã Khả. Anh dùng loại nước hoa Eau de Cologne mang mùi hương dịu nhẹ khiến trái tim cô chợt rối loạn, chân bước nhanh hơn. Cô không dám quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy, hơi thở gấp gáp mãi mới trở lại bình thường được. Không thể phủ nhận, nụ hôn đó, anh ta thực hiên rất đúng lúc, một sự thân thiết không hề thái quá, vừa biểu đạt được tình cảm của anh ta, lại không khiến Nhã Khả thấy phản cảm.
Một buổi tối thật kỳ quặc! Cô đón nhận lời tỏ tình của Bạch Đào Ninh, lại còn đồng ý thử qua lại với anh ta.
Thử, lại là thử, thử ly hôn, thử qua lại, trong lòng Vương Nhã Khả bất giác tự giễu mình. Bản thân và cuộc đời của cô lại là một chuỗi những thứ thử thế này sao? Ra khỏi thang máy, cô lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, nhưng đèn trong phòng khách đã sáng, chắc là Ân Tấn Minh ở nhà rồi, điều hòa cũng được bật rất lạnh, từ bên ngoài bước vào nhà cứ như hai thế giời hoàn toàn khác nhau.
Nhã Khả không thèm để ý đến anh, thay dép đi trong nhà, vừa mới đứng thẳng người, cửa ở sân thượng được mở ra, Ân Tấn Minh bước vào trong. Cô chợt thót tim, đứng ở trên lan can này có thể thấy tất cả mọi thứ ở dưới lầu, vừa nãy cô và Bạch Đào Ninh… anh đã nhìn thấy rồi sao?
Nhanh như cắt cô chợt nghĩ, anh nhìn thấy thì sao chứ? Họ đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, lúc này, cô muốn yêu thêm một lần nữa thì có gì là quá đáng? Anh còn đưa cả An Thư Mỹ về nhà cơ mà.
Nghĩ như thế, ánh mắt Nhã Khả thêm vài phần khiêu khích, kiêu hãnh nhìn Ân Tấn Minh bằng nửa con mắt. Cô hiểu rất rõ Ân Tấn Minh, với tính cách của anh lúc này chắc chắn sẽ đưa ra những lời châm chọc.
Ân Tấn Minh đưa mắt nhìn Vương Nhã Khả, cười điềm nhiên, vui mừng chào hỏi: “Về rồi à!”.
“Nói thừa!”
Ân Tấn Minh không gây chuyện cũng chẳng tức giận, nói: “Đúng là lời nói có hơi thừa thãi. Cô vui vẻ như thế mà không thể nói thêm vài câu thừa thãi với tôi sao? Làm gì có ai cả đời không hề nói một câu nào thừa thãi chứ? Có người có khi còn thích nghe những thừa thãi nữa ấy chứ!”.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”, Vương Nhã Khả cảm thấy lời của Ân Tấn Minh rất kỳ lạ.
“Trước đây cô thích nghe, thì tôi không nói, bây giờ, tôi nói, cô lại chẳng muốn nghe!”, Ân Tấn Minh tựa hồ có chút cảm khái, tự cười giễu mình nói: “Thôi, không nói nữa. Tôi có chuyện muốn nhờ cô!”.
“Có chuyện gì?”
“Cũng không to tát lắm, hai ngày nữa tôi phải đi công tác, cô giúp tôi cho cá ăn nhé, đừng để chúng đói là được. Nếu tâm trạng tốt, nhân tiện giúp tôi thay nước được thì càng tốt!”, những lời của Ân Tấn Minh vừa rồi có chút không thực tế, chẳng lẽ anh đã hồi tâm chuyển ý nên tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì sao?
“Công tác? Trong bao lâu? Ừm, ý của tôi là, tôi sẽ giúp anh cho cá ăn trong bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng, thời gian cũng chưa chắc chắn.”
“Được!”
“Vui vẻ đồng ý như vậy sao?”, Ân Tấn Minh như cười như không.
“Tôi là người có tấm lòng yêu thương động vật, nên không nhẫn tâm nhìn thấy nó bị đói”, Vương Nhã Khả nhếch mép, dáng vẻ hiên ngang, cao giọng nói: “Vả lại, nửa tháng tới không có người nào đó lượn qua vòng lại nên tôi vui mừng cũng là lẽ đương nhiên mà”.
Nếu bình thường. Ân Tấn Minh sẽ bè dỉu cong môi châm chọc, nhưng hôm nay anh không như thế. anh điềm nhiên mỉm cười, nói: “Không ngờ cô lại ghét tôi đến như thế. Được, vậy thì tôi sẽ đi công tác dài dài một chút để không xuất hiện trước mặt cô nữa”.
Vương Nhã Khả cảm thấy sự nhân nhượng của Ân Tấn Minh như thế này giống như mặt trời mọc từ đằng Tây vậy. Cô thoáng sững người giây lát, sau đó lại dùng ngón tay chỉ về phía anh nói: “Tôi biết rồi, đi công tác có mỹ nhân đi cùng đúng không? Nếu không tại sao anh lại vui vẻ như thế?”.
Ân Tấn Minh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Vương Nhã Khả, cô đang cười, ngau cả ánh mắt cũng có nét cười. Không biết tại sao, trong lòng anh bỗng thấy trống rỗng. Cô chẳng để tâm chuyện anh đi công tác với người phụ nữ khác, rõ ràng cô biết người phụ nữ đi cùng anh là ai.
Là vì Bạch Đào Ninh sao?
Sự bắt đầu của họ, đối với Ân Tấn Minh mà nói, là chuyện vô cùng bất ngờ. Nhìn thấy họ đi cùng nhau, nhìn thấy anh ta đưa cô về nhà, nhìn thấy nụ hôn đó, khoảnh khắc ấy, dường như có hàng ngàn mũi dao nhọn đâm vào tim anh, vô cùng đau đớn.
Anh cũng tự hỏi chính mình, rốt cuộc lòng tự tôn của người đàn ông khiến anh cảm thấy khó chấp nhận điều đó hay là vì trong lòng anh vẫn còn yêu Nhã Khả rất nhiều?
Anh không thể tìm ra câu trả lời.
Chuẩn bị đi công tác, công việc không thuận lợi, lại thêm việc Vương Nhã Khả và Bạch Đào Ninh đã bắt đầu mối quan hệ khiến trong lòng Ân Tấn Minh vô cùng trống rỗng. Nhưng, khi Vương Nhã Khả về nhà, anh không muốn thể hiện mình là một người nhỏ nhen.
Hơn nữa, trong đơn thử ly hôn cũng đã ghi rõ, cả hai người đều có tự do, không ai có quyền can thiệp vào chuyện của đối phương.
Họ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, chỉ là hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, là người dưng trước đây đã từng thân thiết. Khi đứng ở lan can, Ân Tấn Minh đã nghĩ rất nhiều, lúc này, anh có thể khống chế được suy nghĩ của bản thân.
Ân Tấn Minh không đối đáp thêm nữa, tươi cười rạng rỡ, nói: “Vậy, cảm ơn cô!”. Anh đang ngồi trên sofa, lúc này Vương Nhã Khả mới nhìn thấy, trên bàn bày không ít giấy tờ, anh còn mang cả công việc về nhà để làm. Anh nói: “Lát nữa tôi sẽ vào phòng sách!”.
“Tùy!”, lời định nói ra, nhưng bờ môi vừa khẽ động lại không sao thốt nên lời, Vương Nhã Khả liền trở về phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, thấy Ân Tấn Minh vẫn đang chăm chú vào số liệu trên bàn, cô về phòng ngủ. Cô vừa mở cửa phòng điện thì di động để trên giường đổ chuông. Cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại lên nhìn, là Bạch Đào Ninh gọi đến. Vừa mới gặp mặt xong, anh ta đã tìm cô, có chuyện gì sao?
Giọng của Bạch Đào Ninh trong điện thoại rất nhẹ nhàng lại vô cùng ngọt ngào: “Nhã Khả, anh về đến nhà rồi!”.
Vương Nhã Khả nhất thời không kịp phản ứng, anh ta về đến nhà rồi thì có liên quan gì đến cô? Nhưng rất nhanh cô liền nhớ ra, hiện tại, họ đang thử yêu nhau, là bạn trai bạn gái của nhau nên anh ta phải báo cáo hành tung với cô.
Anh ta dùng cách này để nhắc nhở Nhã Khả nhưng cô lại thấy khó mà thích nghi được.
Trước đây Ân Tấn Minh cũng như vậy, nhưng, không biết bắt đầu khi nào, trong mắt Ân Tấn Minh, cô chỉ còn là không khí? Anh về nhà lúc nào cũng chẳng thèm nói với cô lấy nửa lời. Còn cô, dường như cũng quen với việc đó. Cô không còn ngồi nhà đợi anh nữa. Anh có tiệc tùng của anh, cô cũng có cuộc sống của cô, hai người càng ngày càng xa cách như thế.
“Nhã Khả!”
Giọng nói dịu dàng của Bạch Đào Ninh kéo Nhã Khả trở về với thực tại, cô định thần trở lại, nói: “À, anh nghỉ ngơi sớm đi!”.
“Ừm, Nhã Khả, anh đang nhớ em! Anh rất nhớ em!”, lời của Bạch Đào Ninh càng ngày càng như lựu đạn tấn công dồn dập, hai câu nói chỉ khác nhau đúng một chữ mà tình được gửi gắm trong đó lại vô cùng rõ ràng.
Vương Nhã Khả “ừm” một tiếng, không biết nên trả lời như thế nào, có lẽ những lời nói ngọt ngào trước kia đã lạc hướng về phương trời nào đó.
Bạch Đào Ninh biết đã có hiệu quả, liền nói: “Không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp lại!”.
“Mai gặp!”
Cúp điện thoại, Vương Nhã Khả bất giác sửng sốt. Tình cảm của cô đối với Bạch Đào Ninh cũng chỉ là thứ cảm xúc bình thường mà thôi. Nhưng ai biết được tình cảm này sẽ còn phát triển đến mức nào nữa? Cô đồng ý thử hẹn hò với anh ta một thời gian, lẽ nào chỉ là quyết nhất thời do quỷ sai thần khiến?
Cô không tin vào những thứ này. Có lẽ, đúng là cô đang cảm thấy cô đơn, ngày ngày cãi nhau ầm ĩ với Ân Tấn Minh khiến trái tim mềm yếu của cô đã quá mệt mỏi, quá trống trải rồi. Đột nhiên có một người dùng các quan tâm ngọt ngào, ấm áp đó để tỏ tình với cô, khiến trái tim cô bất chợt loạn nhịp. Chẳng biết trái tim đang thổn thức vì tình yêu từ sâu thẳm đáy lòng cô hay là vì người đàn ông trước mặt này nữa.
Là tình yêu từ sâu thẳm đáy lòng cô thì sao, và vì người đàn ông ở trước mặt này thì sao? Cô đã ly hôn nên việc bắt đầu một mối tình mới cũng chẳng có gì sai trái. Tình cảm của cô vốn đã trở nên hoang vu, khô cạn từ lâu rồi. Cô muốn tình cảm của mình được tưới nhuần cho thêm màu mỡ cũng chẳng có gì sai, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Ngược lại, lẽ nào cô và Ân Tấn Minh thực sự không thể tiếp tục được nữa sao?
Ân Tấn Minh và cô ta, chính là An Thư Mỹ, họ cùng nhau đi công tác, sẽ thế nào đây? Như đôi chim tung cánh ư? Còn nhớ trước đây khi đứng trước mặt cô ta, anh luôn nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng cô lại thầm oán hận.
Anh và cô ta cuối cùng cũng đã danh chính ngôn thuận bắt đầu với nhau, vậy thì, tại sao cô phải buồn rầu oán hận, tại sao cô phải cảm thấy trống rỗng, phải tỏ ra yếu đuối chứ?
Cô phải sống thật tốt, tốt hơn anh ta, tốt hơn hai người họ.
Nếu Bạch Đào Ninh có thể cho cô những thứ đó, vậy còn lý do nào để cô phải từ chối đây?
Trong tình cảm, cố gắng kìm nén là vô cùng tai hại. Sau khi bị tổn thương lại càng cần phải tin tưởng, tin tưởng mình vẫn sẽ gặp được một người tốt như thế. Cuộc sống và tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng, thông thường người ta có thể giương cao ngọn cờ tình yêu mà bước tiếp vào cánh cửa hôn nhân, vậy tại sao cuộc sống hôn nhân lại có thể hủy hoại tình cảm hai người đến như thế?
Chẳng biết đã qua bao lâu Vương Nhã Khả mới tìm lại được mạnh suy nghĩ đang vô cùng hỗn loạn của mình sau đó bước ra ngoài. Ân Tấn Minh vốn dĩ phải đang chăm chỉ nghiên cứu số liệu thì đã nằm soài ra sofa ngủ từ lúc nào rồi.
Từng đường nét trên khuôn mặt anh đang chìm vào giấc ngủ, không còn vẻ sắc nhọn gai góc mà đã trở nên mềm mại dịu dàng, còn khẽ chau mày nữa. Mỗi khi gặp phải khó khăn gì đó trong công việc anh đều như vậy. Lần này anh mệt mỏi như thế sao? Chỉ mới nghiên cứu số liệu mà đã có thể ngủ ngay được sao?
Trái tim Vương Nhã Khả chợt yếu mềm, nhưng ngay lập tức lồng ngực lại hừng hực lửa hận. Hai ngày trước, khi đấu khẩu với cô, chẳng phải anh rất hùng hổ sao?
Vương Nhã Khả đứng đó ngắm nhìn giây lát, sau đó chầm chậm bước lại gần. Cô không ngờ anh lại tỉnh, hai người gặp nhau ở khoảng cách rất gần, ánh mắt giao nhau, vô cùng ngỡ ngàng.
Ân Tấn Minh vẫn im lặng, Vương Nhã Khả cũng đứng im, nói: “Điều hòa bật số nhỏ quá!”.
Nếu là trước đây, hành động này của Vương Nhã Khả vô cùng bình thường. Nhưng hiện tại, một cảm giác gượng gạo vô tình xuất hiện trong bầu không khí giữa hai người. Ánh mắt Ân Tấn Minh dừng lại trên khuôn mặt của Nhã Khả, thấy cô như đang cố tình trốn tránh, anh cũng chẳng biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa, chỉ khàn giọng nói: “Cảm ơn!”.
“Thực ra, tôi cũng chẳng phải là quan tâm gì đến anh. Chỉ là tôi cảm thấy… anh… hôm sau phải đi công tác rồi, nếu để nhiệt độ thế này sẽ dễ bị cảm lạnh, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công việc sao? Là đồng nghiệp với nhau, cho nên tôi lấy… lấy cho anh chiếc chăn này”, nói xong, Vương Nhã Khả cảm thấy những lời của mình thật ngốc nghếch. Lúc đó cô chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn, không nói gì còn tốt, nói ra chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này?
Ân Tấn Minh nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi!”.