Thư Linh Ký

Chương 33: Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 32: NGŨ ÂM NỮ QUAN, BÀI TẬP VỀ NHÀ CỦA NGƯƠI ĐÂU




Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 32: NGŨ ÂM NỮ QUAN, BÀI TẬP VỀ NHÀ CỦA NGƯƠI ĐÂU
Editor: Luna Huang
Dứt bỏ một vị ngự tỷ suốt đêm viết chính tả không đề cập tới, chuẩn bị công tác ly khai Thiên Nguyên Tiên thành đi tìm tàn trang, cũng đã tiến hành đâu vào đấy rồi.
Ở chỗ tước điểu mực quang ổn định thành hình, Cố Thất Tuyệt lập tức thả nó bay đi, để nó dựa theo ý chí trong lòng tự hành đi tìm vị trí của tàn trang.
Về phương diện khác, đến cùng để ai xuất môn cũng là một vấn đề, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ không có sức chiến đấu gì, nhất định phải lưu lại trông coi nhạc phường, vì an toàn của các nàng, Bác cũng phải lưu lại trấn thủ Thiên Nguyên thành, cứ như vậy, cuối cùng người được chọn ra cửa là Cố Thất Tuyệt, Nhạc Ngũ Âm cùng ba tiểu la lỵ Sơ Sơ các nàng.
Vài ngày sau, tước điểu mực quang thuận lợi phản hồi, đồng thời xoay quanh mấy vòng trên bầu trời nhạc phường lập tức chậm rãi tiêu tán, chuyển hóa thành mấy mực tự rõ ràng ——
“Sơn. . .Hà. . . Đảo. . .”
Cái này đã nêu rất rõ ràng, Cố Thất Tuyệt kiểm tra địa đồ xong lập tức tìm được vị trí của Sơn Hà đảo, chuẩn xác mà nói, Sơn Hà đảo này ngay trên bờ biển đông, từ Thiên Nguyên Tiên thành xuất phát hướng đông, đại khái phải đi qua hơn năm ngàn dặm.
Nói thật, hơn năm ngàn dặm rất xa, nhất là bọn họ còn phải mang theo ba tiểu la lỵ, nên Nhạc Ngũ Âm cuối cùng đề nghị nói không bằng chúng ta ngồi phương tiện giao thông chuyên dụng của các đại tiên thành trước, chờ đến biên giới Đông Hải mới ngự kiếm đi Sơn Hà đảo.

Ân, ở đây phải giải thích một chút ——
Toàn bộ Doanh Châu giới, từ cực tây đến Đông Hải đều có mười vạn dặm cự ly hơn, lãnh thổ quốc gia rộng như vậy dù cho ngày đêm không ngủ ngự kiếm phi hành, phỏng chừng cũng phải tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài, nên các đại tiên thành kiến lập, những tu chân giả ngay trong tiên thành thuần dưỡng một loại ngô công(Luna: rết) yêu thú làm phương tiện giao thông chuyên dụng.
Loại ngô công yêu thú cự đại này, chiều cao đến mấy trăm trượng, có thể dung nạp hơn một nghìn người, hơn nữa chân cao thon dài, tốc độ chạy kinh người, xác ngoài cứng rắn như sắt còn rất an toàn, cũng vì như vậy, những tu chân giả căn cứ những ưu điểm này của nó, liền đem đặt tên là cao cước thiết ngô công, gọi tắt là cao thiết. . .
Mà bây giờ, Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm cùng với Sơ Sơ các nàng, đứng ở ngoài cửa phía nam của Thiên Nguyên thành, chờ cao thiết đến.
Vọng Thư Uyển
“Đến đến đến, cho các ngươi phiếu.” Nhạc Ngũ Âm cầm tấm vé lam sắc, rất tri kỷ đưa qua.
“Nhị đẳng tọa là có ý gì?” Cố Thất Tuyệt ngồi ở trên xe lăn, nhìn tấm vé lam sắc trong tay, như có điều suy nghĩ hỏi.
“Chính là chỗ ngồi vị trí đẳng cấp thứ hai.” Nhạc Ngũ Âm một bên chiếu cố ba tiểu la lỵ, một bên giải thích cho hắn, “Cao thiết rất dài và rộng, trên đó những tu chân giả kiến tạo đẳng cấp phòng xá bất đồng, có nhất đẳng tọa, nhị đẳng tọa, còn có giường nằm và vân vân.”
“Nga nga nga.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ suy nghĩ một chút, “Vậy tại sao chúng ta không mua giường nằm.”

“Bởi vì nghèo!” Nhạc Ngũ Âm rất thành khẩn trả lời, “Quân thượng, nếu không lo lắng Sơ Sơ các nàng, ta đều dự định mua vé đứng.”
“Có phải không vậy a?” Cố Thất Tuyệt túc nhiên khởi kính, “Thế nhưng ta nhớ kỹ, chúng ta giải quyết xong Huyết Hà lão tổ hình như lấy được một số tiền thù lao lớn.”
“Vấn đề là, tốn cũng rất nhanh a.” Nhạc Ngũ Âm rất ưu thương nhìn hắn, “Quân thượng các ngươi gần đây ăn thật nhiều tùng mặc, điểm tâm y phục đồ chơi của Sơ Sơ các nàng cũng phải dùng tiền mua, ngoài ra chúng ta không phải là phải đến Đông Hải ngự kiếm ngự kiếm sao, nên ta lại mua thanh phi kiếm, tuy rằng vừa vặn được giảm giá, nhưng vẫn là tiêu hết bảy tám trăm linh thạch. . .”
(Luna: Haizzz tiền đúng là nỗi lo lắng của mỗi nhà, nhất là với những người ham shopping tiêu tiền như ta T_T)
Được rồi, nếu không phải lúc này xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, một vị ngự tỷ cần kiệm có thể duy trì liên tục niệm một canh giờ.
Giữa trưa dưới ánh mặt trời kèm theo tiếng ầm ầm, một con cao cước ngô công ngân bạch chiều cao mấy trăm trượng, cứ như vậy từ trong cánh đồng hoang vu cao tốc bôn ba mà đến, lưng rộng bày ra hơn mười toa phòng, đợi được tiếp cận Thiên Nguyên Tiên thành, đột nhiên từ trong miệng phun ra vụ khí ngân sắc, dần dần giảm bớt tốc độ, thẳng đến hoàn toàn ngừng lại.
“Xuất phát a.” Nhạc Ngũ Âm thúc xe lăn, ba tiểu la lỵ tò mò theo ở phía sau, đoàn người căn cứ tấm vé lam sắc, tìm được phòng xá nhị đẳng tọa ở khúc giữa, ngồi xuống vị trí của mình.
Bởi vì là nhị đẳng tọa nên khó tránh khỏi sẽ có chút chen chúc, đặc biệt cái lối đi trung gian, thường thường có bồi bàn đẩy một chiếc xe nhỏ, rao hàng kinh qua: “Tiên tửu tiên tửu tiên mai Bát Bảo linh chúc ~”
Sau đó, trong tiếng rao hàng cao thiết rốt cục lần thứ hai xuất phát ly khai Thiên Nguyên thành, bỏ xa Bác cùng Ngọc Địch nhi các nàng đến để đưa tiễn, cách rất xa liên tục phất tay, trái lại Yến Thập Ngũ ngự kiếm đuổi cao thiết một lúc lâu: “A a a, Ngũ Âm, nàng phải cẩn thận a, nếu như nửa đêm lão Cố gọi nàng vào phòng của hắn đổi bí tịch. . .”

Câu nói kế tiếp liền nghe không được nữa, bởi vì cao thiết đã gào thét gia tốc, triệt để bỏ qua Yến Thập Ngũ, Cố Thất Tuyệt ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh vật cánh đồng hoang vu ngoài cửa sổ tất cả đều rút lui hóa thành hư ảnh, càng khó hơn chính là trong loại cuồn cuộn còn có thể bảo trì bình ổn ngay cả cái chén trên bàn cũng không có lay động.
Sơ Sơ các nàng liếm mứt quả thật tò mò đánh giá bốn phía, Cố Thất Tuyệt sờ sờ đầu nhỏ của các nàng, suy nghĩ một chút xoay đầu lại: “Ngũ Âm nữ quan, bài tập về nhà của ngươi làm xong chưa?”
Nhạc Ngũ Âm: “. . .? ? ?”
Kết quả là sau một lát, ngay trong ánh mắt kỳ quái của mấy trăm hành khách tu chân giả, một vị ngự tỷ tiểu mỹ nhân tỳ bà lại lấy giấy và bút mực ra, rất đáng thương dán tại trên cửa sổ chép《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》.
“Mỗi ngày đều phải chép một nghìn lần.” Cố Thất Tuyệt ngồi ở bên cạnh thản nhiên tự đắc uống nước trà mực, “Đọc sách bách biến kỳ nghĩa tự kiến, đợi được ngươi chân chính hiểu nội hàm của bài thơ này, sau này thúc giục âm ba rung động, là có thể mang năm tháng lưu chuyển thần thông vào trong.”
“Đừng nói nữa, quân thượng ngươi hễ quấy rầy ngân gia thiếu chút nữa sẽ viết sai chữ.” Nhạc Ngũ Âm rất ưu thương tiếp tục chép《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》.
vongthuuyen.com
Từ lúc sáng lên cao thiết, vẫn chép đến ăn cơm buổi trưa, hai bên trái phải còn có ba tiểu la lỵ gặm hành, mở to mắt to cùng nhau giám sát. . .
Như thế, nghiêm túc như vậy sao?
Hành khách tu chân bên cạnh thấy đều túc nhiên khởi kính, còn có người giáo dục hài tử, nhìn xem, vị a di này đều lớn như vậy còn có thể chăm chú học tập, nhìn nhìn lại ngươi bình thường đều đang làm gì, đạo lý chi ngu học bay trước ngươi hiểu hay không?

“Ai ai ai, có biết nói chuyện hay không a?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được kháng nghị, “Quá phận a, cái gì gọi là a di lớn như vậy, cái gì gọi là chim ngu học. . .”
“Bay về rồi.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Cái gì bay về” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu.
Một phần ba giây sau, ngay trong nháy mắt nàng nhìn phía cao thiết ngoài cửa sổ, đột nhiên con ngươi phóng đại khó có thể tin.
Cuồng phong gào thét, bầu trời cánh đồng hoang vu, một con côn bằng(Luna đại bàng) thật lớn kim quang lóng lánh, chợt thiểm điện kim sắc lao xuống, cánh chim huy vũ bị bám cát vàng cuộn trào mãnh liệt, lao thẳng tới cao thiết mà đến.
Oanh!
Trong sát na, đình thất của cao thiết bị hung mãnh xé mở, lợi trảo thật lớn ngạnh sinh sinh đột nhập, nắm lên hơn mười bọc hành lý cuar tu chân giả, không chút khách khí cướp đi ——
“Nga ha hả ha hả, bổn tôn kim bằng đại thánh, tiện đường đánh cướp ~”
Mục trừng khẩu ngốc a, Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm ngẩng đầu, nhìn con kim bằng thật lớn kia mang theo hơn mười món chiến lợi phẩm nghênh ngang mà đi, lại rất mờ mịt cúi đầu, nhìn hai tay trống không của mình một chút, mấy giây sau, cô nương này đột nhiên kinh hô một tiếng ——
“A a a a a, bài tập về nhà của ngân gia. . .”