Thư Linh Ký

Chương 26: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG 25: BUÔNG NÀNG RA




Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 25: BUÔNG NÀNG RA
Editor: Luna Huang
“Chúng ta trúng kế rồi…”
Trăng tàn mờ nhạt, Thiên Nguyên thành toàn bộ bị huyết vụ cuộn trào mãnh liệt bao phủ, như cơn lốc xích sắc phóng lên cao!
Mấy trăm dặm ngoài, trước Huyết Hà cốc, Cố Thất Tuyệt ở trên sườn núi quay đầu nhìn lại, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Không nghĩ tới, Huyết Hà lão tổ cũng chỉ là…”
“Con mẹ nó, khó trách ta luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào!” Bác thẹn quá thành giận phun ra lửa cháy mạnh.
“Còn kịp.” Cố Thất Tuyệt ném xe đẩy ra, uống một hơi cạn sạch mực nước trà mực nước, từ trên núi nhảy xuống.
Hô!
Điện quang ngân bạch phát sau mà đến trước, chính xác tiếp được hắn, ngay sau đó, Bác hí dài một tiếng phấn khởi bốn vó miệng phun lửa cháy mạnh hóa thành hư ảnh xẹt qua cánh đồng hoang vu.
Gió lạnh gào thét, cảnh vật trái phải hai bên điên cuồng rút lui, từ trên cao quan sát xuống phía dưới, hư ảnh ngân bạch dường như thiểm điện, đem cánh đồng hoang vu đen kịt mạnh mẽ tua nhỏ ra.
“Trong vòng nửa khắc đồng hồ có thể chạy đến không?” Cố Thất Tuyệt trên lưng ngựa ngẩng đầu lên nhìn phía Thiên Nguyên thành bị huyết vụ bao phủ.
“Đuổi không được, cô nãi nãi sẽ chết cho ngươi xem!” Bác nổi giận đùng đùng, một sừng trên trán vung lên, hồng quang chợt lóng lánh.
Oanh!

Trong sát na, thân thể ngân bạch của nàng như cơn lốc mang tất cả mà qua, âm bạo thanh hoa phá trường không, sấm sét nổ vang, đánh cho cánh đồng hoang vu kịch liệt rung động.
Chẳng biết lúc nào, mây đen che đậy vòm trời làm cho cả cánh đồng hoang vu đều rơi vào trong bóng tối, chỉ có móng ngựa nổ vang đánh vỡ vắng vẻ…
Không có bất kỳ phòng bị nào, mấy ma đầu huyết sắc dữ tợn chợt từ trong bóng tối nhảy ra, mở răng nanh um tùm, gào thét một người một ngựa!
“Cút ngay!” Bác đằng đằng sát khí thẳng đụng tới.
Bị nàng cao tốc đụng trúng, mấy ma đầu huyết sắc dữ tợn nhất thời ầm ầm vỡ vụn, nhưng chỉ một lát sau, kèm theo tiếng gầm gừ dữ tợn càng ngày càng nhiều ma đầu huyết sắc lao ra khỏi hắc ám, dường như bầy kiến điên cuồng vọt tới.
“Hí!” Bác lắc cổ hí dài, phát sinh tiếng hí như mãnh hổ, một sừng trên trán thiêu đốt xích diễm ——
“Người cản cô nãi nãi, chết!!”
Tiếng hô như sấm thân thể ngân bạch của nàng dường như sấm sét, cuồng bạo đụng vào trong đám ma đầu, hồng quang một sừng cháy mạnh tăng vọt, ngạnh sinh sinh phá vỡ thông đạo, những thấy bị đâm qua không thể đỡ!
Hai bên huyết vụ cuộn trào mãnh liệt mà đến, phảng phất tùy thời cũng sẽ bao phủ đường nhỏ, nhưng ở trong nguy nan như vậy, điện quang ngân bạch từ lâu gào thét mà qua, mang theo bụi mù cuồn cuộn nghênh ngang mà đi, trong nháy tiêu thất trong bóng đêm.
Vọng Thư Uyển
Ma đầu huyết sắc bị hất ra, phát sinh tiếng gầm gừ tức giận, nhưng sau một khắc, huyết vụ đầy trời đột nhiên ầm ầm rơi xuống, để tất cả chúng nó đều run lẩy bẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Trong bóng tối, một thanh âm xa lạ tràn ngập châm chọc chợt quanh quẩn trên cánh đồng hoang vu, chỉ là cười lạnh một tiếng, để mấy trăm ma đầu tất cả đều bạo liệt biến thành huyết vụ ——
“Hai con kiến hôi, muốn chạy về thành chịu chết. . . Cũng được, tùy các ngươi đi!”

———————
Phanh!
Hí hư không, hơn mười đạo âm ba phong nhận mang tất cả đánh trúng ma đầu huyết sắc rít gào nhảy, xé rách thân mình của nó, bị bám một mảnh huyết vụ tràn ngập.
Lần này bạo phát tiêu hao đại lượng linh lực, Nhạc Ngũ Âm không khỏi lảo đảo vài cái, nhưng vẫn là lập tức môi anh đào, ôm lấy tiểu cô nương lệ quang dịu dàng kia, bỏ chạy về hướng thành môn.
Phía sau các nàng, huyết vụ chính như nộ hải triều dâng cuộn trào mãnh liệt mà đến, tiếng gầm gừ dữ tợn vang lên, thì có mấy ma đầu huyết sắc lao ra khỏi huyết vụ, tàn nhẫn công kích bất luận sinh linh gì ở chung quanh.
“Nựu nựu, nựu nựu muốn về nhà. . .” Tiểu cô nương trốn ở trong ngực nàng nước mắt lưng tròng.
“Đừng sợ có tỷ tỷ ở, ai cũng không đả thương được ngươi.” Nhạc Ngũ Âm sờ sờ đầu nhỏ của nàng, lần thứ hai hít sâu một hơi, suy yếu đi nhanh về phía trước.
Trong chốc lát, xa xa có thể thấy được thành môn, mấy tu chân giả chính kinh hoảng ngự kiếm kinh qua, thấy nàng mang theo hài tử, hơi chút do dự, vẫn là vươn tay viện trợ.
“Cảm tạ.” Nhạc Ngũ Âm thư một khẩu khí, vội vã giơ tiểu cô nương lên, “Ta không saom các ngươi mang nàng. . . Cẩn thận!”
Oanh!
Xa xa huyết vụ đột nhiên tăng vọt, một ma đầu huyết sắc thủ lĩnh dữ tợn rít gào, từ trong huyết vụ nhảy ra, vừa mới rơi vào phụ cận phi kiếm.
Cự ly gần quá, mấy tu chân giả kinh hãi thất sắc, vô ý thức muốn thôi động pháp khí, lại căn bản đã không kịp ngăn cản.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, thủ lĩnh ma đầu huyết sắc huy vũ lợi trảo, đơn giản xé rách mấy tu chân giả, rồi lại chợt quay đầu, dữ tợn tàn bạo nhìn phía Nhạc Ngũ Âm.
“Không xong. . .” Nhạc Ngũ Âm ôm tiểu cô nương, chậm rãi lui về phía sau.
“Rống!” Trong sát nam thủ lĩnh ma đầu huyết sắc đã gầm thétm dường như mãnh thú hung hăng nhào đến.
“Thương!” Tỳ bà huyền vang lên, hơn mười đạo phong nhận gào thét bắn ra tất cả đều đánh vào trên thân thể của thủ lĩnh ma đầu, đánh cho lảo đảo lui về phía sau.
Thế nhưng rất hiển nhiên, ma đầu thủ lĩnh so với ma đầu phổ thông cường đại rất nhiều, cho dù tao thụ thương nặng nhưng nó lui về phía sau vài bước sẽ lại tàn bạo nhào lên, lợi trảo hàn quang điên cuồng đảo qua.
Thời khắc nguy cấp, Nhạc Ngũ Âm ôm tiểu cô nương mạo hiểm cuồn cuộn tránh thoát, nhưng ngay cả như vậy, một mảnh vạt áo vẫn bị phá tan thành từng mảnh, trên da thịt trắng nõn đều xuất hiện dấu móng tay.
Một kích không trúng, ma đầu thủ lĩnh không chút do dự lần thứ hai dữ tợn nhảy lên, dường như mãnh thú gào thét nhào tới.
Còn chưa kịp đứng dậy Nhạc Ngũ Âm căn bản không kịp ngăn trở, nhìn huyết trảo từ trên trời giáng xuống, duy nhất có thể làm chính là cắn chặt răng, đem tiểu cô nương nghẹn ngào hộ trong người. . .
“Tỷ tỷ!”
Tiếng kinh hô chợt vang lên, mấy trăm đạo âm đạo âm phong nhận rất gào thét tới, đánh cho thủ lĩnh ma đầu huyết sắc bay rớt ra ngoài, trọng trọng đụng vào trong phế tích cửa hàng.
Hầu như đồng thời Ngọc Địch nhi các nàng vừa chạy ra thành tất cả đều ôm nhạc khí xông vào thành môn, kinh hô chạy sang bên này.
“Các ngươi. . .” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên phẫn nộ, “Ngu ngốc, các ngươi những thứ ngu ngốc này, vì sao trở về?”
“Ô ô ô ~” Ngọc Địch nhi ôm chặt lấy hông của nàng, lệ quang dịu dàng không chịu buông tay, “Tỷ tỷ, chúng ta không đi, cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết cùng một chỗ với ngươi!”
“Sỏa qua, các ngươi những sỏa qua này!” Nhạc Ngũ Âm viền mắt đỏ bừng ướt át, nhìn bọn muội muội nức nở tụ tập trong lòng tràn đầy ấm áp, rồi lại rất nhanh cắn răng nói: “Đi, đi mau, chúng ta rời đi trước. . .”
Các ngươi, nơi nào cũng không đi được!” Tiếng gầm gừ chợt vang lên.

Oanh! Phế tích cửa hàng bị nhấc lên toàn bộ, thủ lĩnh ma đầu huyết sắc kia cuồng bạo nhảy ra, dường như cự thạch trọng trọng nện ở phía trước các nàng, chấn đến đều run rẩy kịch liệt!
“Ngươi, đã khai linh trí?” Trong lòng Nhạc Ngũ Âm giật mình.
“Khặc khặc khặc, ngươi cảm thấy thế nào?” Thủ lĩnh ma đầu huyết sắc dữ tợn cười lạnh, thân thể thật lớn dựng lên, dựng một mảnh bóng ma tàn bạo, “Bổn tôn ăn đủ huyết nhục rồi, linh trí dĩ nhiên là sẽ mở, mà các ngươi, rất nhanh cũng sẽ biến thành thức ăn. . . Của bổn tôn!”
vongthuuyen.com
Nói đến hai chữ “Thức ăn” Nó đột nhiên rít gào một tiếng, huyết vụ trong miệng cuồng bạo thổi ra, dường như cơn lốc cuồng bạo!
Thực lực chênh lệch quá lớn, Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng kinh hô, tất cả đều bay rớt ra ngoài, trọng trọng đánh vào trên vách tường phế tích, cả người run run cốt toan gân mềm, đến nhạc khí đều cầm không nỗi.
“Không!” Nhạc Ngũ Âm vẫn đang cắn chặt răng, nỗ lực giơ tỳ bà ngọc thạch lên.
“Muốn phí công giãy giụa sao?” Thủ lĩnh ma đầu huyết sắc chậm rãi tới gần, một bước kế một bước, huyết vụ chậm rãi tràn ngập ra.
Trong sát na, nó chợt rít gào nhảy lên, huyết bàn đại khẩu mở thật to, miệng đầy răng nanh trắng hếu, cắn về hướng yết hầu của Nhạc Ngũ Âm: “Kiến hôi, cái này biến thành. . . Của bổn tôn.”
Tia sáng, tia sáng như điện ngân bạch chợt cắt hắc ám!
“Cái gì?” Trong chớp nhoáng này, vô luận là thủ lĩnh ma đầu huyết sắc hay Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng, tất cả đều kinh ngạc quay đầu.
Ngân quang như tuyết, tiếng chân như sấm!
Dưới mây đen, trong sương mù dày đặc, một người một ngựa, xích diễmsôi trào, như sấm lóng lánh, chạy đến Thiên Nguyên thành môn ——
“Uy, buông nàng ra, đó là nữ quan của bổn quân. . .”