Thư Linh Ký

Chương 243: Họa





Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 242: HỌA


Editor: Luna Wong – chúc mọi người 2/9 vui vẻ hen. Ta không đi chơi lễ nên vẫn up chương bình thường. Shop cũng bán bình thường luôn nè


Gió lạnh gào thét, phương thiên họa kích đâm thẳng yết hầu, không thể ngăn trở!


“Quân thượng?” Nhạc Ngũ Âm hoảng sợ biến sắc, không tự chủ được thốt ra, xa xa lảo đảo Hoa Tưởng Dung đồng dạng sẽ liều mình cứu viện.


Nhưng, ngay trong nháy mắt này. . .


Đón hàn mang gào thét đâm tới, Cố Thất Tuyệt đã không có tránh, cũng không có phát động công kích, chỉ là nhẹ nhàng đúng dịp sờ tay vào ngực, lấy ra một bức tranh ra——


“Được rồi, ta đột nhiên nhớ tới, cái này. . . Có hữu dụng hay không?”


Răng rắc, kích bén nhọn, hầu như đã sắp đâm thủng bức tranh này, nhưng ở trong điện quang hỏa thạch này, nó lại đột nhiên bị kiềm hãm, rất quỷ dị dừng lại ở trong không khí.


Không chỉ là phương thiên họa kích, trên chiến mã rít gào Phong Hổ dĩ nhiên cũng vào giờ khắc này đột nhiên hóa đá, trong hung mục toát ra vài phần mờ mịt, khuôn mặt tàn bạo hơi co quắp, tựa hồ lâm vào do dự.


“Đây, đây là?” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc mở to hai mắt.


Bức tranh bị Cố Thất Tuyệt giơ lên kia, cũng không phải thủy mặc son thủy đồ gì, cũng không có kỹ xảo hội họa gì, thoạt nhìn chỉ là tiểu hài tử tiện tay vẽ loạn, bút pháp cong vẹo, trái lại có vẻ rất non nớt rất có đồng thú.



Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có thể đại thể nhận rõ ra vẽ là cái gì. . .


Trên thực tế, ba tiểu la lỵ trong bức tranh, chỉ nhìn từ giơ mứt quả trống bỏi, cũng biết là Sơ Sơ các nàng, mà hai bên trái phải của ba con tiểu la lỵ, còn vẻ một Cố Thất Tuyệt đang hữu khí vô lực nằm ở trên xích đu phơi nắng, cùng với Bác đang gặm yến mạch. . .


Ngoài ra, mấy chỗ trống trên bức tranh, Sơ Sơ các nàng còn oai oai nữu nữu viết một hàng chữ —— “Cha, mẫu thân, còn có chúng ta. . .”


Giờ khắc này, nhìn bức tranh đồng thú, Phong Hổ quỷ dị dừng lại ở tại chỗ, đếnchiến mã đều dừng động tác, trong hung mục đỏ bừng, lộ ra mê man, rồi lại dần dần mang theo vài phần cảm tình màu sắc, phảng phất nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.


Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Quân thượng, cái này là. . .”


“Đoạn thời gian trước Sơ Sơ các nàng vẽ.” Bác còn vui vẻ chừng mấy ngày, Cố Thất Tuyệt thấp giải thích rõ, “Hổ huynh năm đó, cưng chìu Sơ Sơ các nàng nhất, nên. . . Suỵt, đừng lên tiếng.”


Không cần nhắc nhở, Nhạc Ngũ Âm cũng đã thận trọng ngừng thở, rất sợ hễ bất cẩn một cái là quấy rầy Phong Hổ hồi ức.


Ở trong khẩn trương nhìn kỹ của nàng, cánh tay của Phong Hổ khẽ run, phương thiên họa kích phảng phất tùy thời cũng sẽ đâm ra phía trước, đâm thấu bức tranh này, đâm hầu của Cố Thất Tuyệt nát bấy.


Nhưng, chung quy hắn không có làm như vậy.


bookwaves.com

Cực kỳ lâu sau, cánh tay hắn đột nhiên chậm rãi rũ xuống, phương thiên họa kích rơi xuống mặt đất hóa thành hư ảnh, bờ môi của hắn khẽ run, sát khí hung hãn trong mắt dần dần rút đi, cuối cùng rốt cục phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: “Lão. . . Lão Cố. . .”



“Hô ~” Nhạc Ngũ Âm nhất thời thở phào nhẹ nhõm.


“Là ta.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nhìn hắn.


Không trả lời, Phong Hổ rất chăm chú nhìn hắn, giống như là đang phán đoán mình có phải xuất hiện ảo giác không, rồi lại chậm rãi quay đầu, nhìn phía Tử Viết đang cười tủm tỉm.


“Còn nhận ra ta không?” Tử Viết giơ giơ trúc giản trong tay lên.


“Đương nhiên nhận ra.” Phong Hổ nhìn nàng, khóe miệng dần dần lộ ra dáng tươi cười, lại đột nhiên không có dấu hiệu nào dang hai cánh tay.


Có trong nháy mắt như vậy Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng lại muốn công kích, nhưng Phong Hổ cũng không có làm như vậy, hắn chỉ là bước về phía trước một bước, cho Cố Thất Tuyệt một cái ôm rất nhiệt liệt: “Lão Cố, ngươi còn sống, tất cả mọi người còn. . .”


“Đúng vậy, tất cả mọi người còn sống.” Tử Viết ở bên nói bổ sung, “Bất quá, chúng ta còn chưa có tìm được hết mọi người.”


Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Phong Hổ tự mình lẩm bẩm, trong mắt hổ tựa hồ lóng lánh lệ quang hơi yếu, sau đó lại chậm rãi quay đầu, đánh giá Hoa Tưởng Dung.


“Phong Hổ đại nhân, người sẽ không muốn giết ta chứ?” Hoa Tưởng Dung điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên.



“Hừ!” Phong Hổ mặt không thay đổi hừ lạnh một tiếng, lại nhìn hướng Nhạc Ngũ Âm, “Vị này, vị này chính là. . .”


“Muội tử Lão Cố thích.” Không đợi Cố Thất Tuyệt trả lời, Tử Viết nhảy ra làm loạn thêm.


“Ta không phải, ta không có, Tử Viết đại nhân ngươi không nên nói bậy a.” Nhạc Ngũ Âm nhanh chóng giải thích, chỉ bất quá má ngọc cũng đã ửng đỏ, “Ta là. . . Ách, đại nhân người xem ta là chủ cho thuê nhà đi.”


“Chủ cho thuê nhà?” Phong Hổ tràn ngập nghi hoặc.


“Có thể hiểu như vậy.” Tử Viết trả lời như không có chuyện gì xảy ra, “Được rồi, được rồi, bị Hổ huynh ngươi truy sát nửa ngày, chúng ta đều đói. . . Bằng không, chúng ta ăn một bữa cơm trước?”


Nói ăn cơm liền ăn cơm.


Trong nửa canh giờ, trong tùng lâm đã nhấc lên lửa trại, ở trên lửa trại, nước nóng đã sôi, Nhạc Ngũ Âm lấy thịt bò thịt dê mì sợi và vân vân mang theo bên người ra, mặc kệ nhiều như vậy tất cả đều đồ vào bên trong.


Rất nhanh, hương khí tràn ngập ở trong không khí, tàn trảo trốn ở góc phòng, nhịn không được cố sức hít mấy hơi, lại tiếp tục co lại thành một đoàn, liế.m ma trảo không trọn vẹn kia, oán hận nhìn chằm chằm đám thư linh đang khoái trá hưởng thụ cơm tối.

Hoàn toàn không thấy ánh mắt hung ác độc địa của nó, lúc này Nhạc Ngũ Âm đang sỏa hồ hồ mở to hai mắt, nhìn Phong Hổ đối diện đang may vá của y phục dưới hỏa quang. . .


Không sai, chính là đang vá y phục.


Vị dũng tướng huynh khôi ngô như núi này, lúc này đang hết sức chuyên chú may vá y phục, đồng thời không phải đang vá y phục của mình, mà là đang vá cẩm bào trắng thuần bị xé nát cho Cố Thất Tuyệt, cử động như vậy, hợp với gương mặt hung ác đến để kẻ khác sợ của hắn kia, thế nào đều cảm thấy họa phong không đúng.


Không chỉ có như vậy, sau khi may vá xong y phục, hắn lại đứng dậy, đi sửa Thanh Đồng chiến xa vừa bị hắn đập ngã, thuận tiện làm một xích đu mới cho Cố Thất Tuyệt, cuối cùng thẳng thắn tiếp nhận công việc của Nhạc Ngũ Âm, làm cho mọi người một nồi dưa chua nấu đầu cá. . .


bookwaves.com


Thật cần cù.” Nhạc Ngũ Âm có chút không thể tiếp thu, “Phong Hổ đại nhân, bình thường đều là như vậy sao?”


“Đúng vậy, ” Tử Viết cười tủm tỉm trả lời, “Không nên bị bề ngoài mê hoặc, tuy rằng Hổ huynh thoạt nhìn giống như cái loại mãnh thú tàn bạo giết người như ngóe này, nhưng trên thực tế, hắn có một trái tim rất ôn nhu rất săn sóc, dùng lời Bác học được từ trong điển tịch thượng cổ mà nói, Hổ huynh là một đại noãn nam.”


Quả thực rất ấm a, Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, thế nào đều không thể đem vị Phong Hổ đại nhân ôn hòa săn sóc tỉ mỉ trước mắt này liên lạc với vị dũng tướng huynh vừa hung mãnh tàn bạo vô tình giết chóc kia, đặc biệt. . .


Đặc biệt, chờ Phong Hổ giúp Cố Thất Tuyệt làm xong xe lăn, lại ầm ầm rung động đi tới, đi tới phía trước tam thánh Sư Đà Sơn bị gãy xương sườn còn nằm ở đó r.ên rỉ.


“Con mẹ nó, ngươi muốn làm gì?” Nhìn khuôn mặt hung ác và khôi ngô thân ảnh của hắn, tam thánh Sư Đà Sơn không khỏi sợ nổi da gà, đột nhiên có loại cảm giác nguy hiểm lập tức sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.


Không nói gì, Phong Hổ chính là trầm mặc nhìn bọn họ như vậy, thẳng đến thấy tam thánh Sư Đà Sơn lạnh run, hắn rốt cục hơi cúi thân hình khôi ngô cao lớn xuống, trên mặt mũi dữ tợn hung ác, lộ ra nét mặt rất có lỗi ——


“Xin lỗi, ta vừa rồi không khống chế được tâm tình, cho nên nói. . . Ta làm cho các ngươi mấy cái cáng cứu thương, ân, trong lúc các ngươi dưỡng thương, tất cả công việc đều giao cho ta làm, phí dụng cũng do ta gánh chịu.”


“Người tốt a, thật là người tốt a.” Nhạc Ngũ Âm ở bên nhìn túc nhiên khởi kính, nhịn không được quay đầu nhìn nhìn Cố Thất Tuyệt, “Ân ân ân, quân thượng ngươi xem người ta, nhìn nhìn lại bản thân ngươi, khi dễ ta thời gian dài như vậy, bồi thường gì cũng không có.”


Không nhìn, Cố Thất Tuyệt còn đang hữu khí vô lực ăn cơm, trái lại Tử Viết như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, rất chăm chú hỏi: “Được rồi, Hổ huynh, hiện tại có phải ngươi nên nói cho chúng ta biết, một ít chuyện rất trọng yếu hay không?”


Trong sát na, nghe được lời của nàng, Phong Hổ đang biểu đạt áy náy, đột nhiên hơi cứng đờ.


Nguyên vốn đã thở phào một cái tam thánh Sư Đà Sơn đột nhiên lại nhịn không được lạnh run, chỉ cảm thấy sát khí kinh khủng tràn ngập bạo ngược, đang từ trên người nam nhân khôi ngô trước mắt này phát ra, dường như sóng dữ mênh mông cuộn trào mãnh liệt ——


“Tử Viết, lão Cố, ta cảm thấy. . . Ta hình như không khống chế được bản thân.”