Thư Linh Ký

Chương 152: Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 151: VÔ ƯU




Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 151: VÔ ƯU

Editor: Luna Huang
Từ độ cao trên một trăm thước, ngồi lên rương gỗ lớn lay động, qua hai giây đáp xuống mặt đất, là một loại cảm thụ gì?

Cảm thụ của Nhạc Ngũ Âm chính là, đầu của ngân gia choáng quá, đầu quá choáng, quá choáng, choáng…

Không tốt hơn chỗ nào so với nàng, chung quanh Phương Bất Phì chân quân bọn họ cũng là cháng váng đầu hoa mắt, trái lại Lý Phong Trần vẫn như cũ thần tình lạnh lùng không chút sứt mẻ, thật giống như hoàn toàn không có choáng.

“Đi.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực giơ tay lên.

Sau một lát, một đám người đỡ nhau, cứ như vậy theo Cố Thất Tuyệt cùng Lý Phong Trần, còn có chút cháng váng đầu ra khỏi rương gỗ lớn.

Thoạt nhìn, ở đây như là xưởng mạnh mẽ mở trong nham bích hỏa sơn, diện tích chỉnh thể chưa tính là rất lớn, hơn nữa đầy đất đều là công cụ cùng đồ vật chồng chất hổn độn, phỏng chừng chủ nhân bình thường cũng không có thói quen sắp xếp.

“Nơi này, nơi này là?” Nhạc Ngũ Âm đỡ cái trán còn có chút choáng, thật tò mò quan vọng bốn phía, kết quả không chú ý dưới chân, trực tiếp bị cái cưa móc vào, lảo đảo ngã vào trong lòng của Cố Thất Tuyệt.

“Thiên Công phường Mặc gia.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Ta gợi ý rất rõ ràng, Ngũ Âm nữ quan, ngươi nên có thể đoán được lai lịch của Vô Ưu đi.”

“Đương nhiên.” Nhạc Ngũ Âm rất tự hào ưỡn ngực, sau đó lại len lén nhìn Lý Phong Trần, “Ân ân ân, có thể xin khán giả bên ngoài sân giúp đỡ không?”


“Mặc…Tử…” Lý Phong Trần cũng là bị nàng đánh bại, biểu tình hờ hững dĩ nhiên hoảng hốt trong nháy mắt, lúc này mới lạnh lùng nói.

“《Mặc Tử 》?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc mở to hai mắt, “《 Mặc Tử 》 là. . . Khụ khụ, ngân gia đương nhiên biết.”

Cô nương ngươi căn bản cũng không biết sao?

Phương Bất Phì chân quân ở bên yên lặng sỉ vả, nhanh lên trở lại chính đề: “Quân thượng, người nói《 Mặc Tử 》, chính là danh hiệu của người giỏi tay nghề, am hiểu phát minh chế tạo. . .”

Phanh!

Còn chưa kịp nói xong, phía trước đột nhiên có một đạo hỏa quang lao ra.

“Xà ma?” Phương Bất Phì chân quân bọn họ lấy làm kinh hãi, theo bản năng thôi động pháp khí.

Sự thực chứng minh, bọn họ có chút trông gà hoá cuốc, nơi phát ra đạo hỏa quang kia, chỉ là một con bò gõ thoạt nhìn có chút đơn sơ, hơn nữa ngoại hình thoạt nhìn luôn cảm thấy quái chỗ nào.

Bất quá lúc này, cũng không có ai chuyên môn quan tâm còn bò gỗ này, bởi vì sự chú ý của mọi người, đều tập trung ở phía dưới bụng của bò gỗ ——

Trong tia sáng mờ tốim tiểu mỹ nhân ngự tỷ cả người mặc áo bào mực viền kim sắc, chính không để ý hình tượng nằm trên mặt đất, mang mắt kiếng gọng vàng, cầm cờ lê cùng cái đục, rất nghiêm túc sửa chữa bò gỗ, trên má ngọc trắng noãn dính đầy vụn gỗ, hết sức chuyên chú đến một đám người đến cũng không có nhận thấy được.


“Đây, chính là Vô Ưu đại nhân?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ không giống với trong tưởng tượng a.

Vọng Thư Uyển
Không trả lời, Cố Thất Tuyệt yên lặng nhìn chăm chú vào ngự tỷ mắt kiếng gọng vàng trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa, phảng phất nghĩ tới thời gian rất nhiều năm trước.

Giờ khắc này, ngay cả Lý Phong Trần lạnh lùng, phảng phất cũng bị xúc động địa phương mềm mại nhất trong lòng, ánh mắt lạnh như băng trở nên ôn nhu rất nhiều. . .

Đó, hình như là chuyện của rất nhiều năm trước đi?

Khi đó, trong đại điện của Linh Thư cung, mỗi lần đi ngang qua, tổng sẽ thấy Vô Ưu cầm cờ lê nghiên cứu sửa chữa phát minh mới của nàng như vậy. . .

Quang mang ấm áp của mặt trời chiều, đi qua cửa sổ chiếu vào trong đại điện, đám thư linh dùng qua bữa cơm đàm tiếu thủ nháo, ba tiểu la lỵ Sơ Sơ các nàng, kỷ kỷ tra tra cưỡi ngựa tre, chạy tới chạy lui vòng quanh Vô Ưu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chơi với chúng ta nha ~”

“Quân thượng. . .” Nhạc Ngũ Âm nhìn Cố Thất Tuyệt trầm mặc bên cạnh, đột nhiên có chút đau lòng không rõ, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay của hắn.

“Không có việc gì.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh lắc đầu, đột nhiên nhẹ giọng hô, “Uy, Vô Ưu.”

“A” Đang chuyên tâm sửa chữa bò gỗ, ngự tỷ mắt kiếng gọng vàng theo bản năng ngẩng đầu, kết quả đầu đánh vào bụng bò gỗ.


Có chút đau a, nàng nhe răng nhếch miệng bưng trán, lại thúc mắt kiếng gọng vàng quay đầu, chờ thấy Cố Thất Tuyệt cùng Lý Phong Trần, đột nhiên vẻ mặt kinh hỉ: “Lão Cố, Phong Trân, các ngươi làm sao vào . . Nga nga nga, hình như là ban nãy ta cho tha các ngươi vào.”

“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất im lặng quay đầu, nhỏ giọng nói, “Quân thượng, vị bằng hữu này của người, hình như trí nhớ có chút kém a.”

“Không phải là trí nhớ kém, mà là dễ quên.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Tất cả tinh lực của Vô Ưu, đều đặt ở trên phát minh nghiên cứu, cho nên đối với những chuyện khác, đều không đặc biệt để ý.”

“Có cái gì khác nhau?” Nhạc Ngũ Âm yên lặng sỉ vả.

Đừng để ý những chi tiết này, trái lại lúc này, Mặc Vô Ưu đã buông cờ lê xuống, rất nhiệt tình chào đón, trực tiếp cho Cố Thất Tuyệt cùng Lý Phong Trần một cái ôm: “Lão Cố, Phong Trần, nhìn thấy các ngươi còn sống, thật tốt quá, ta vốn đang dự định tìm các ngươi.”

“Nên. . .vì. . .” Lý Phong Trần hờ hững phun ra hai chữ.

“Nên, vì sao ngươi không có thực sự tới tìm chúng ta?” Cố Thất Tuyệt rất kịp thời phiên dịch.

“Ta còn chưa kịp đi ra ngoài a.” Mặc Vô Ưu đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, rất nghiêm túc giải thích, “Đoạn thời gian trước, bởi vì hỏa sơn nơi này phun trào, ta đột nhiên tỉnh giấc, nhưng là bởi vì linh khí trên tàn trang hầu như tiêu hao hết, nên chỉ có thể tạm thời đợi ở chỗ này trước.”

“Sau đó?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được hiếu kỳ hỏi, suy nghĩ một chút lại nhanh lên tự giới thiệu, “Ân ân ân, xin chào Vô Ưu đại nhân, ta là. . . của quân thượng. . .Ách, chủ nhà.”

vongthuuyen.com
“Chủ nhà?” Mặc Vô Ưu rất nghi ngờ nhìn nàng một cái, lại tiếp tục giải thích, “Thế giới bên ngoài không biết biến thành loại nào rồi, vì lý do an toàn, ta quyết định trước tiên ở đây phát minh chế tạo vài món đồ vật tiện tay. . .Đúng, ta còn thả thật nhiều búp bê cơ quan đi ra ngoài, các ngươi gặp được chứ.”

Đây đều không cần hỏi, Nhạc Ngũ Âm đã lấy búp bê vải Cố Thất Tuyệt manh manh ra, suy nghĩ một chút còn rất nghiêm túc truy vấn: “Đúng rồi, Vô Ưu đại nhân, chỗ người còn có những thứ khác sao, ta muốn sưu tập trọn bộ.”


Con mẹ nó, Ngũ Âm đại nhân người có thể đừng quấy rầy không?

Phương Bất Phì chân quân ở bên đều nhìn không được, nhanh lên yếu giơ tay lên: “Vậy, quân thượng, chúng ta không phải là trước tiên nói một chút về chính sự trước sao, vấn đề bây giờ là, xà ma bên ngoài kia tùy thời cũng sẽ xông vào.”

“Xà ma?” Mặc Vô Ưu hơi kinh ngạc, thế nhưng nghĩ lại, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, “Nga nga nga, ngươi nói là, tàn hồn ma trong tàn dư tế đàn. . . Không có việc gì, trong khoảng thời gian này tuy rằng ta không đi ra ngoài, nhưng búp bê cơ quan đã đánh nhau vài lần với bọn họ, cũng không xem như khó đối phó.”

“Không, bây giờ không phải là tàn hồn nữa rồi.” Phương Bất Phì chân quân cũng không biết nên giải thích thế nào, “Nói chung, xà ma bên ngoài thực sự rất khó đối phó, Cố đại nhân cùng Phong Trần đại nhân lại hết sạch linh khí, nên. . .”

Oanh!

Giống như là đang chứng minh lời của hắn, toàn bộ Thiên Công phường đột nhiên kịch liệt rung động, cho dù là cách nham bích hỏa sơn, đều có thể nghe được tiếng gầm gừ tàn bạo dữ tợn, chính tràn ngập hơi thở hung tàn truyền vào.

“Ân, sắp vào rồi.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực ngẩng đầu.

“Hình như là có chút khó đối phó.” Mặc Vô Ưu như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn đá vụn trên Thiên Công phường thỉnh thoảng rơi xuống, “Bất quá không có việc gì, ta vừa vặn nghiên cứu phát minh tân mộc ngưu. . .”

“Tân mộc ngưu?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu.

“Đúng vậy, chính là cái này.” Mặc Vô Ưu rất tự hào quay đầu, vỗ vỗ thanh ngưu mộc chế bên cạnh.

Giờ khắc này, khi nàng đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, đột nhiên tinh thần đại chấn, ngay cả trong con ngươi đều lóng lánh ——

“Hiện tại, chỉ là còn thiếu người nghiệm chứng. . . Ân, Ngũ Âm đúng không, ngươi có muốn tới thử hay không?”