Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 29: Chương 29




Tan học, ngoài hành lang vắng teo vắng ngắt, nhưng phía ngoài cửa phònghọc 12C lại vô cùng đông đúc. Họ lén lút như những tên trộm, áp chặt tai lên thành tường phía dưới.
Trong phòng học lớp 12C giờ chỉ còn lại hai người: thủ lĩnh và đại hotboy. Họ không phát hiện ra mấy kẻ bên ngoài.
Không khí trong phòng hơi yên lặng, yên lặng khác thường.
Vũ Thiên từ ngày hôm qua đến hiện tại, cảm thấy việc đối mặt với hắn trở nên rất ngại ngùng. Tại sao ngại ư? Hỏi thừa!
Nhưng hắn thì lúc nào cũng nhìn cô cười. Rõ ràng là cố tình mà...
Hôm nay đến lượt bàn của họ trực nhật vệ sinh lớp học. Thực ra với cáitrường này thì thuê lao công chẳng phải khó khăn gì, chủ yếu là rènluyện ý thức tự giác của học sinh thôi.
"Chúng ta quét nhà trước..." Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng trước.
Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, đang định trả lời thì "Rầm!", cửa lớp bật mở. Sau đó là Gia Bảo ngã lăn xuống đất từ ngoài vào.
"Haha..."
Gia Bảo nhìn Vũ Thiên, ngại ngùng gãi đầu cười trừ không biết nói gì.
Sau lưng Gia Bảo là Huân Trì, cũng đang cười lấy lệ, cúi người bế GiaBảo lên rồi rời đi, để lộ ra phía sau lưng là một đám người đang ngồixổm với những khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn.
Diệp Tinh là người đầu tiên đứng dậy, cô hùng hồn nói: "Đại tỷ, bạn học Thiên Vũ, hai người cứ tiếp tục." Sau đó cong đuôi chạy.
Minh Huy: "Tự nhiên đi, mời tiếp tục."

Bỏ chạy.
Lúc sau, cửa lớp hoàn toàn không một bóng người.
Hắn cười cười, hỏi: "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Vũ Thiên: "..."
"Này, cậu đang xấu hổ sao?" Hắn vẫn mặt dày nói.
"Tất nhiên là không." Vũ Thiên quay mặt đi nơi khác, cầm lấy chổi và bắt đầu quét.
"Vậy mà đã ngại sao? Hôm qua cậu còn..."
"Thiên Vũ!"
Hôm qua cô vì kích động khi biết hắn là cậu bé ngày xưa, hôn khắp mặt hắn mấy chục cái...
Cô vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt phóng đại của hắn.
"Muốn thử lại không?"
Cô tức giận vung một đấm hướng xuống bụng Thiên Vũ nhưng tay cô nhanh chóng bị bắt lấy.
"Nặng tay vậy?"
Bây giờ cô mới nhớ lại, lần đó hắn một mình đánh hết mấy tên kia để bảovệ cô, chứng tỏ hắn không chỉ có cái vẻ bề ngoài là dùng được.
Vũ Thiên muốn thử một lần.
Nghĩ là làm, cô xoay người thoát khỏi vòng tay hắn, tung ra một cú đá xé gió. Thiên Vũ bị bất ngờ nhưng vẫn né được một chiêu này, nhảy lên bàn.
"Làm gì vậy?"
Vũ Thiên không trả lời cùng bước lên mặt bàn, cẩn thận đánh giá "đốithủ" một lúc. Thiên Vũ cũng chợt thấy hứng thú, cùng cô đấu qua vài hiệp bất phân thắng bại. Cuối cùng cô tưởng như tìm ra được sơ hở của hắnliền tung người bật lên, nhưng chân chưa kịp ra đòn thì cả người chẳnghiểu thế nào đã bị hắn ôm trọn, áp xuống mặt bàn.
"Đùa vậy đủ chưa?" Hắn kéo cặp kính của cô, để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Cô đã đấu hết sức, vậy mà hắn nói cô đùa sao? Với lại... với lại cái tư thế này của họ thật khiến người ta đỏ mặt đi...
"Khụ khụ."
Đúng, quả thật là có người đang đỏ mặt.
Bác bảo vệ đáng kính với nhiệm vụ khóa tất cả các cửa lớp đang ho khanvài tiếng. Bác nói: "Ta biết người trẻ tuổi các cháu rất nhiệt tình,nhưng mấy đứa dọn lớp nhanh lên để bác già này còn khóa cửa. Haha, ta đi trước, hai đứa có thể tiếp tục."

Cô hiện tại mặt đã đỏ như xôi gấc, đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình.
Thiên Vũ đi lấy cây chổi, vẻ mặt bình thản nói bâng quơ một câu: "Sau này lúc mặc váy thì đừng có đánh nhau."
Vũ Thiên: !!!!!!!!!
...................................
Lúc ra về, hắn đòi lên xe buýt cùng nhưng cô không những không cho cònđuổi hắn về. Mặt Thiên Vũ xụ lại, hôn trộm cô một cái rồi nhanh chóngchạy đi. Người trên xe đều nhìn cô và cười trộm.
Cái chuyện này cũng thật rắc rối!!!
Trên đường về nhà, Vũ Thiên nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ. Và hơi bất ngờ là, người gọi tới là phụ huynh của Thiên Vũ.
Vũ Thiên đẩy cửa quán bước vào, ngó nghiêng một chút để tìm kiếm nơi người đó ngồi.
Một chị xinh xắn mặc đồng phục tiến tới gần cô nói: “Kính chào quý khách. Cô đã đặt chỗ trước chưa ạ?”
“Tôi có hẹn ở bàn số 13.”
“Cô là Vũ Thiên phải không? Bàn số 13 ở đằng kia ạ.”
“À vâng, cảm ơn chị.” Vũ Thiên nhìn theo hướng người đó chỉ, thầm cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Khi mẹ hắn gọi điện, cô đã rất muốn hỏi một câu là “gặp có việc gì không?”, nhưng đấy là người lớn, cũng là mẹ hắn nên tất nhiên là cô không dám bất kính rồi. Còn bây giờ thì sao? Đúng là người giàu có khác! Chỉ là gặp nhau nói chuyện vài câu mà cũng phải hẹn cô ở nơi xa hoa này. Nếu là cô, cô nghĩ cùng nhau ra công viên vừa ngồi nói chuyện vừa ngắm cảnh thiên nhiên chẳng phải tốt hơn sao... (yêu nhau đâu mà ra công viên?)
Cô tới gần bàn số 13, sau đó thận trọng cúi đầu chào người ngồi đó: “Cháu chào bác.”
“Ừ, cháu ngồi đi.”
Vũ Thiên ngồi xuống.

Một anh bồi bàn tới đưa cho cô chờ gọi đồ uống. Vũ Thiên miễn cưỡng chọn một ly kem hoa quả rồi nín thở chờ đợi người đối diện lên tiếng. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, tuổi chắc không đến 40...
“Cháu không cần phải căng thẳng.”
“Dạ vâng.”
“Như cháu đã biết, cô là mẹ của Vũ. Cô cũng đã nghe Gia Bảo kể qua về cháu rồi.”
“Vâng, Gia Bảo cũng đã nói với cháu về cô...” Kể rằng cô là người nói lắm nhất mà Gia Bảo từng biết.
“Gia Bảo kể sao? Vậy thì chắc không có gì là tốt rồi. Vũ thì rất ngoan và nghe lời, còn Gia Bảo thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng cháu biết chứ? Gần đây có một số việc mà Vũ không còn nghe theo lời của cô nữa rồi.” Khuôn mặt mẹ Thiên Vũ khi nhắc tới 2 anh em rất vui vẻ, nhưng khi nói tới câu cuối thì biểu cảm không còn như lúc trước nữa, mà hiện tại rất nghiêm túc.
“Có lẽ nghe từ một phía của Gia Bảo không phải tất cả. Cháu và Vũ quen biết nhau được bao lâu rồi?”
Nghe câu hỏi, Vũ Thiên nghiêm túc suy nghĩ. Nếu là quen biết, có lẽ nên tính từ 14 năm trước. Biết nhau thì nên nói là khoảng 3 tháng, còn “quen” nhau thì chắc phải nói là mới từ hôm qua. Rốt cuộc cô nên trả lời như thế nào?
“Hẳn là cháu biết Vũ từ khi nó mới chuyển trường?”
Thấy câu hỏi được người đó trả lời thay, Vũ Thiên gật đầu.
“Cũng như nhiều người phụ nữ khác, cô là người làm mẹ, cô luôn mong muốn những điều tốt nhất cho con của mình. Cháu hiểu ý cô chứ?”
Vũ Thiên nhíu mày: “Vâng?”