Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 58




Edit + beta: Iris

Tạ Bình Qua chọn thời gian xuất phát là chạng vạng, cậu mang khẩu trang nhưng không mang kính râm, mà là mang loại kính trơn giống Tạ Minh Duệ trước kia.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo bình thường nhưng khác với phong cách tươi tắn hàng ngày, bộ quần áo hôm nay thanh lịch hơn, rất hợp với kỹ năng ngụy trang vô hại của cậu...

"Cảm giác quen quen," Tạ Bình Qua tán thưởng, đánh giá, "Rất giống trước đây."

Dáng vẻ cực kỳ thư sinh.

Tạ Bình Qua nhìn vào gương, rất hài lòng về lớp ngụy trang của mình.

Cậu quay đầu quan sát Tạ Minh Duệ, hôm nay anh ăn mặc trẻ trung hơn thường ngày, giống một sinh viên hơn một tinh anh.

Tạ Bình Qua chưa từng thấy anh như vậy, cảm giác có hơi mới lạ.

Cậu muốn tháo khẩu trang xuống để nhìn, kết quả tay chưa chạm vào dây đeo khẩu trang đã bị Tạ Minh Duệ nắm lại.

"Chờ tẩy trang rồi xem."

Tạ Bình Qua nhìn anh, thấy anh không có ý nhường thì bất giác mỉm cười.

Ngạc nhiên ghê, điện hạ nhà cậu thế mà cũng ngại gặp người khác vì lớp trang điểm không đẹp.

Tạ Minh Duệ đương nhiên không phải vì lớp trang điểm không đẹp nên ngại gặp người khác, anh chỉ hy vọng có thể để lại ấn tượng hoàn hảo nhất trong ngày đáng nhớ này của Tạ Bình Qua.

Đúng vậy, ngày kỷ niệm đáng nhớ, sau ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua chủ động rủ anh đi chơi.

Nghĩ đến đây, Tạ Minh Duệ không khỏi tò mò về địa điểm mà cậu chọn.

Anh lên xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ càng chạy càng bớt náo nhiệt thì biết Tạ Bình Qua không định đến trung tâm thành phố.

Anh hơi khó hiểu, trong đầu tự hiện lên bản đồ toàn thành phố H, chọn khu vực của mình, nhưng lại không phân tích được điểm đến mà Tạ Bình Qua chọn.

Mãi đến khi xe càng lúc càng gần địa điểm, mãi đến khi xe hoàn toàn dừng lại, Tạ Minh Duệ mới nhìn quảng trường rực rỡ ánh đèn trước mặt, hoàn toàn không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.

Đây là công viên giải trí, không phải công viên giải trí nổi tiếng nhất thành phố H, mà là công viên giải trí có lịch sử lâu đời nhất thành phố H.

Khách du lịch nơi này ít hơn, nhưng là một nơi vẫn có thể hoạt động tốt đẹp và duy trì danh tiếng tốt sau khi có đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, hiển nhiên nó cũng có những lợi thế riêng.

Hai người xuống xe đến phòng bán vé thì anh được Tạ Bình Qua đưa cho hai quả bóng bay, một con thỏ và một con hổ.

Tạ Minh Duệ nhìn bóng bay con thỏ lơ lửng quấn quanh cổ tay mình, hơi nghi ngờ Tạ Bình Qua đang cố ý. Tuy nhiên, vẻ mặt cậu quá tự nhiên, ngay cả khi đưa vé cho anh cũng rất tự nhiên đã dập tắt nghi ngờ của Tạ Minh Duệ.

"Điện... Ờm... Anh muốn chơi cái gì?" Tạ Bình Qua suýt nữa đã buột miệng thốt ra xưng hô quen thuộc, vội ho khan một tiếng. Cậu đưa bản đồ qua, hai người chụm đầu lại cùng nhìn, Tạ Minh Duệ nhanh chóng chỉ vào một chỗ.

Tạ Bình Qua hơi ngạc nhiên nhìn anh, anh vẫn vẻ mặt kiên định, Tạ Bình Qua từ bỏ nghi vấn, rất ân cần cùng anh đi đến nhà ma.

Nhà ma này chủ yếu theo phong cách trấn quỷ kiểu Hoa Hạ, vách ngăn bên trong được làm bằng kiến trúc tường của các tòa nhà Hoa Hạ, sờ vào cảm giác hơi ẩm và dính.

Thời điểm hai người vừa bước vào thì nghe thấy tiếng hét thảm truyền đến, cực kỳ đinh tai nhức óc, chấn động lòng người.

Tạ Bình Qua dừng lại, theo bản năng đi ở phía trước Tạ Minh Duệ, trực tiếp nắm cổ tay anh.

Anh rất hài lòng về hành động của cậu, anh nhúc nhích tay, sửa nắm tay thành dắt tay.

"Sau cánh cửa kia có một người."

"Người ở góc trước bên phải đang thở nặng nề, có lẽ chuẩn bị nhào ra."

"Bên trái có một nhóm người, đừng giẫm trúng."

"Thứ treo lủng lẳng là ma nơ canh, không cần để ý tới."

......

Tạ Bình Qua vừa đi vừa bình tĩnh nhắc nhở.

Những nhân viên dù có chuẩn bị hay chưa cũng đều bị phán đoán chuẩn xác của cậu làm cho trợn mắt há hốc miệng, nhất thời không biết có nên nhào ra hay không.

Những người lớn tuổi hơn đã nhìn thấy rất nhiều người khác nhau trên thành phố, mặc dù cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn chấp nhận sự thật phơi bày một cách nhanh chóng, tiếp tục ngồi xổm tại chỗ để dọa người bên cạnh.

Những người trẻ tuổi thì không bình tĩnh được như vậy. Có hai "con quỷ" "sống" ở ngôi nhà trong ngõ, sau khi Tạ Bình Qua đi qua rồi mới tụ lại xì xào bàn tán vài câu, sau đó quyết tâm bằng mọi giá phải hù được hai người họ.

Bọn họ tính thời gian, nín thở ngồi xổm ở góc tường, nhưng ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy người tới.

Bọn họ có chút khó hiểu, thử ló đầu ra xem, kết quả vừa liếc mắt đã đụng phải một gương mặt trắng bóc.

Trong họng bọn họ phát ra tiếng hét thê thảm, muốn bỏ chạy nhưng lại vấp phải nhau, thoáng cái ngã thành một đống.

"Ha ha ha ha, ngại quá, chỉ đùa chút thôi." Thấy hai người sợ đến mức không đứng dậy nổi, Tạ Bình Qua vừa cười xin lỗi vừa lấy tờ khăn giấy che khuất nửa khuôn mặt xuống.

Lúc này hai người kia mới thấy rõ nửa khuôn mặt trắng bóc kia là khẩu trang, nửa còn lại là khăn giấy, cuối cùng cũng tỉnh hồn lại, suýt nữa chửi ầm lên.

Nhưng Tạ Bình Qua không cho bọn họ cơ hội này, cậu nhanh chóng nói một câu: "Nhưng đây là lỗi của các cậu, trên sổ tay nhà ma có nói "quỷ" nơi này là Địa Phược Linh, sẽ ở trong một phạm vi nhất định không rời đi được. Hồi nãy các cậu đã xuất hiện ở ngõ nhỏ đối diện đúng không? Vì sao lại đến đây nữa?"

Trước mặt người ngoài, Tạ Bình Qua không thường cười, nên lúc cậu nói, ý cười trong giọng nói đã tan đi.

Nhưng hai người kia không biết thói quen của cậu. Bọn họ chỉ cảm thấy giọng người này tự dưng nhẹ bẫng lạnh lùng, cộng thêm sự nháy bén lúc nãy không biết là giống quỷ hay giống tiên hơn, lại hét thảm lần nữa.

Lần này bọn họ đã có chút sức lực, dìu nhau lảo đảo đứng lên, lại lảo đảo chạy mất, Tạ Bình Qua vẻ mặt dại ra nhìn cảnh này.

Là sao?

Lúc này đến lượt Tạ Minh Duệ cười.

Anh cười khan một tiếng, đưa tay xoa đầu Tạ Bình Qua để an ủi.

Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn anh, vị trí gần lối ra hơi sáng hơn chút, có thể thấy rõ ý cười trong mắt Tạ Minh Duệ, vì vậy cậu không dại ra nữa cũng không thở dài, mà là mỉm cười theo.

Mặc dù toàn bộ chuyến tham quan nhà ma có hơi khó hiểu, nhưng kết quả cũng không tệ lắm.

Vì có đoạn nhạc đệm này, nên lúc hai người vừa bước ra khỏi nhà ma, tâm trạng rất tốt.

Lúc bọn họ ra ngoài là chạng vạng, lúc đến công viên giải trí thì phố đã lên đèn, khi bọn họ ra khỏi nhà ma, bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Bóng đêm tăng thêm cảm giác an toàn cho hai người, bọn họ đi gần hơn một chút, vừa đi vừa thì thầm trò chuyện.

Bọn họ lại lấy bản đồ ra xem, Tạ Bình Qua chọn xe điện đụng.

Tạ Minh Duệ nhìn cậu, cậu ho khan một tiếng: "Không có thời gian học lái xe, chỉ có thể..."

Tạ Minh Duệ hiểu, gật đầu.

Bọn họ xếp hàng đội mũ bảo hiểm, không hề quan tâm đến việc hai cặp chân dài kia rất không phù hợp với trò này.

Lúc đầu lên xe, xung quanh bọn họ không có ai, Tạ Minh Duệ thấy cậu không rõ cách điều khiển, ở bên cạnh không nhúc nhích gì nhiều, cố tình lại có người chơi phấn khích đụng vào xe Tạ Minh Duệ.

Cú đụng này đã chọc trúng Tạ Bình Qua, cậu mặc kệ mình có điều khiển rành hay không, trực tiếp đạp động cơ đuổi theo đối phương.

Thật ra Tạ Minh Duệ cũng chưa từng chơi trò này, bị đúng trúng thì hơi sửng sốt, còn Tạ Bình Qua đã đuổi theo người kia khắp sân. Anh yên lặng thở dài, xác nhận cậu không đuổi kịp thì rời xa đám người, bắt đầu lái dạo quanh.

Nhưng anh muốn rời xa chiến trường, chiến trường lại muốn giữ chân anh.

Mắt thấy lại có người chơi phấn khích xông tới, Tạ Minh Duệ thở dài một hơi, đang định né tránh thì thấy chiếc xe kia đã bị đâm văng ra xa.

Tạ Minh Duệ quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Bình Qua vốn cách anh rất xa không biết đã trở lại khi nào, cách một cái mũ bảo hiểm cũng có thể cảm nhận được "sát khí" trên người cậu.

Tạ Minh Duệ đột nhiên bật cười, anh ngắm nhìn "tư thế oai hùng" đâm xe tới của Tạ Bình Qua một lúc lâu, ngắm đã rồi mới nắm tay cậu cùng đi "bắt người".

Anh phụ trách chọn mục tiêu, Tạ Bình Qua phụ trách đụng xe, nhanh chóng khiêu khích một đống người.

Mọi người giận dữ, muốn vây lại đuổi theo chặn đường, mặc dù kỹ thuật điều khiển của Tạ Minh Duệ không tốt nhưng anh rất giỏi chơi chiến thuật! Vài phút sau mọi người đã không còn phân rõ ai với ai, họa thủy đông dẫn dễ như trở bàn tay, xong hết thì anh và Tạ Bình Qua toàn thây rút lui.

Đến khi kết thúc vòng này, tất cả mọi người đều u oán nhìn hai người, thậm chí còn hô to "mấy đứa yêu nhau thì cút khỏi xe điện đụng đê". Tạ Minh Duệ lập tức cười tươi hơn.

Ừm, xin nhận lời tốt đẹp của bọn họ!

Với tâm trạng như vậy, Tạ Minh Duệ đứng lên tháo mũ bảo hiểm trả lại cho nhân viên, Tạ Bình Qua cũng vậy.

Lúc này mọi người mới thấy rõ đây là một cặp nam, còn là một cặp nam có dáng người xuất sắc. Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người muốn chụp hình, nhưng đợi đến khi lấy điện thoại ra thì phát hiện hai người đã nhanh chóng chuồn mất, xung quanh không còn thấy bóng dáng nữa.

Mấy cô gái trẻ tuổi hơi buồn bã mất mát, chỉ là hai người kia trông giống như học sinh chứ không phải đại minh tinh gì, mà bầu không khí trong công viên trò chơi thật sự rất vui vẻ, vì vậy các cô nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu.

Khoảng thời gian Tạ Minh Duệ hạnh phúc dài hơn khoảng thời gian các cô tiếc nuối. Cho dù là Tạ Bình Qua che chở anh hay là Tạ Bình Qua kề vai chiến đấu với anh đều khiến tâm trạng của anh cực kỳ tốt.

Tạ Bình Qua vốn có chút giận dỗi, kết quả thấy Tạ Minh Duệ tươi cười thì tâm trạng cũng tốt hơn, cậu kéo anh chơi thêm vài trò nữa, đến trước khi công viên đóng cửa mới dẫn Tạ Minh Duệ đến chỗ bánh xe quay.

Bánh xe quay rất cao, cao hơn công viên giải trí mới kia, lúc đến nơi cao nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh công viên giải trí, có thể nhìn được cả công viên nhỏ gần đó, cũng có thể nhìn thấy dòng sông lấp lánh dưới ánh trắng ở phía xa và đường phố tràn ngập ánh đèn.

Tạ Bình Qua thấy Tạ Minh Duệ hoàn toàn thả lỏng, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn cả ánh đèn và lộng lẫy hơn cả trời sao: "Điện hạ thích cảm giác này sao?"

Tạ Minh Duệ mỉm cười nhìn cậu, hỏi lại: "Em đoán xem?"

Tạ Bình Qua không chút khách khí đáp lại: "Em đoán là thích."

"Ừm, đoán đúng rồi, muốn được khen thưởng gì nào?" Tạ Minh Duệ tiếp tục cười hỏi.

Lúc này Tạ Bình Qua lắc đầu.

Tạ Minh Duệ vươn tay xoa đầu cậu, giọng nói còn dịu dàng hơn vừa rồi: "Mục đích đi chơi hôm nay chỉ có vậy thôi sao, không định nói gì với anh hả?"

Tạ Bình Qua suy nghĩ, gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Có mục đích, nhưng bây giờ không tiện nói cho anh."

Chỉ là sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhanh nhất là... Nửa tháng sau nhỉ?

Sau khi chơi công viên trò chơi về, Tạ Bình Qua chưa cảm nhận được gì, thì Tưởng Chúc đã cảm nhận được Tạ Minh Duệ có gì đó thay đổi.

Hắn thầm nghĩ người cầm quyền một tập đoàn lớn lại thả lỏng như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu, kết quả còn chưa nghĩ ra thì kế hoạch thu mua quyết sách mới nhất đã chứng minh, Tạ Minh Duệ dù có thả lỏng thì trình độ đáng sợ vẫn không hề giảm đi.

Ngoài ra, tâm trạng tốt của Tạ Minh Duệ cũng không kéo dài quá lâu, mấy ngày sau lại bắt đầu áp suất thấp.

Tưởng Chúc lướt Weibo, phát hiện quả nhiên Tạ Bình Qua đã bắt đầu ghi hình chương trình.

Hắn yên lặng thắp nến cho bản thân ở trong lòng, hơn nữa bắt đầu đếm ngược thời gian Tạ Bình Qua trở về -- mặc dù trước giờ Tạ Minh Duệ việc công việc tư rất rõ ràng, sẽ không vì ghen tuông mà giận chó đánh mèo cấp dưới, nhưng áp suất thấp như này cũng rất đáng sợ nha! Hắn vẫn thích môi trường làm việc ấm áp hơn!

Tạ Bình Qua không hề hay biết, ngoại trừ Tạ Minh Duệ thì còn có một người mong chờ cậu kết thúc đợt ghi hình lần này từ tận đáy lòng, máy bay chở cậu vừa đáp xuống, đang chuẩn bị đi gặp nhân viên công tác và đồng nghiệp mới.

Tổ tiết mục chọn địa điểm gặp mặt là một quán cà phê, có hai người đến trước Tạ Bình Qua.

Hai người kia trạc tuổi nhau, theo lý mà nói bầu không khí chắc phải rất hòa hợp, nhưng khi Tạ Bình Qua đến, gần như ngay từ giây bước vào, cậu đã cảm nhận được bầu không khí đầy xấu hổ như sắp hóa thành thực thể.

Tạ Bình Qua hơi giật mình, bước chân không dừng lại, đi đến bên cạnh bọn họ: "Xin chào, tôi là Tạ Bình Qua, rất vui được gặp các cậu."

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Điện hạ: Bình Qua cũng có bí mật nhỏ, thở dài.

Bình Qua: =w=

Điện hạ: ^-^

Tưởng Chúc: ( muốn đá bay tô thức ăn cho chó nhưng không dám.)