Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 52




Edit + beta: Iris

Nếu không có lời thừa nhận của Tạ Bình Qua trong chuyến truyền thông thăm ban, bài đăng này sẽ không có ai tin.

Nhưng Tạ Bình Qua thừa nhận, dòng thời gian trong bài đăng lại hết sức hợp lý, mọi người bất giác bắt đầu thảo luận về nó.

Bọn họ vừa tỏ vẻ không có chứng cứ nào cho thấy người này là kẻ thần bí, vừa hứng thú bừng bừng lấy người này làm tiền đề của kẻ thần bí, thảo luận dáng vẻ mơ hồ của người này.

Dù sao cũng là ăn dưa, dưa ngon là được, có bằng chứng hay không quan trọng lắm sao.

【 Xét từ khí chất, người này quả thật không giống nhân viên đoàn phim, giống giai cấp tinh anh hơn. 】

【 Tinh anh +1. Xét từ dáng người thì thấy tuổi còn rất trẻ, trực giác mách bảo tôi, đây là đại soái ca. 】

【 Ha ha ha, nếu đây thật sự là người đến thăm ban Tạ Bình Qua, tôi rất hứng thú về mối quan hệ của bọn họ. Hình ảnh mờ quá không phóng to được, vì vậy tôi dùng bóng lưng của Tạ Bình Qua để P tiểu P để dán lên cùng nhau*. Thế nào? Có phải rất xứng đôi không? 】

*Nguyên văn nó vầy "所以我用谢平戈的背影P小P糊了和他放在一起" mình không hiểu P小P là gì nên không dịch được cả câu này 😢

【666! Cơ mà bóng lưng này... Hơi quen mắt thì phải? 】

【 Quá quen luôn ấy chứ, tôi nhớ kết quả của việc nhìn quen mắt lần trước là kết luận người kia chính là Tạ tổng đúng không? 】

【... Đừng nói nữa, dáng người này thật sự giống Tạ tổng... 】

【 Mặc dù tôi cũng thấy rất giống Tạ tổng, nhưng mà! Trong mấy ngày thăm ban này, vì chân ái mà có thể giấu mặt như tình nhân lén lút thế này, thấy kiểu nào cũng không dính dáng gì đến Tạ tổng hết nhỉ? 】

【 Chẳng lẽ là tình anh em nào khác? 】

......

Bởi vì Tạ Bình Qua vừa mới cứu người trong 《 Mạc hậu chi vương 》, người qua đường vẫn còn ấn tượng tốt về cậu, cho dù có nổi lên chuyện tầm phào về cậu, cũng chủ yếu là trêu chọc thôi chứ không có ác ý quá lớn.

Nhưng fans lại không thấy vui vì điều này.

Các cô nhìn tin hot trên Weibo, lại nhìn khu bình luận mọi người đều đang thảo luận rốt cuộc Tạ Bình Qua là có bạn trai phú nhất đại, phú nhị đại hay là có hậu trường sâu không lường được, tâm tình có chút vi diệu, bầu không khí trong fanclub cũng trở nên vi diệu.

【 Bình Qua có phải tùy hứng quá rồi không? Cậu ấy có từng suy nghĩ cho chúng ta không! Loại chuyện này mà cũng thẳng thắn thừa nhận, cậu ấy nhận làm gì hả? 】

1

【 Cảm thấy Bình Qua có hơi không thích hợp làm minh tinh, ngu ngơ, biết rõ là bẫy mà còn nhảy vào. Không hiểu nổi cậu ấy thừa nhận có người thăm ban là có ý gì, nhìn đi, lên bảng tin hot luôn rồi thấy không? 】

【 Các cô nói gì vậy hả? Bình Qua có gì nói đó bộ không tốt sao? Mọi người có thể chấp nhận thì chấp nhận, không thể chấp nhận thì cứ rời đi, để ít nhất còn nhớ rõ cậu ấy từng mang đến điều tốt đẹp cho chúng ta. Nếu vẫn luôn giấu giếm lừa gạt, cuối cùng đến khi không thể lừa được nữa mới công bố, vậy mới là mọi điều tốt đẹp đều hóa thành hư ảo! 】

【 Tôi cũng thấy Bình Qua như vậy rất tốt, kể cả những câu nói với fans vào mấy ngày thăm ban lần trước, khiến tôi cảm thấy cậu ấy thật sự đối xử bình đẳng với chúng ta, có cho chúng ta quyền lựa chọn. Đã làm đến vậy mà còn nói không suy nghĩ cho chúng ta thì làm thế nào mới là suy nghĩ cho chúng ta hả? 】

......

Bất luận thảo luận của người qua đường hay tranh chấp giữa các fans, sau khi thu thập tổng kết lại thì đều được đặt trên bàn của Tạ Minh Duệ.

Tưởng Chúc trước giờ chưa từng thử bàn luận về cuộc sống cá nhân của Tạ Minh Duệ, nhưng với tình huống hiện tại, hắn không thể không chủ động nhắc tới, cũng giải thích nội dung trên tư liệu cho Tạ Minh Duệ: "Bởi vì hành động đến thăm ban và bản thân ngài bình thường tương phản quá lớn, nên mặc dù có người đoán là ngài nhưng phần lớn chỉ là trêu chọc đùa vui, ngoại trừ CP siêu thoại của hai người thì không có ai xem là thật..."

Tạ Minh Duệ vừa lật tư liệu vừa cau mày: "CP siêu thoại?"

Tưởng Chúc căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy, CP siêu thoại, là một đám người hy vọng hai người là bạn đời tụ tập lại với nhau... Nói chuyện phiếm siêu thoại."

Năm giây sau khi Tưởng Chúc nói xong vẫn không nghe thấy tiếng Tạ Minh Duệ hỏi lại, cảm giác linh hồn đã quay về chốn cũ, tiếp tục nói: "Luận điểm chủ đạo hiện nay là mối quan hệ bình thản giữa hai người, chỉ cần để Tiểu Tạ tiên sinh chụp một bức ảnh chung với ngài rồi đăng lên, ngài không cần làm gì cả, lời đồn sẽ tự biến mất; nếu các ngài chậm chạp không làm sáng tỏ, vậy chứng tỏ thân phận ngài thật sự có vấn đề -- hoặc là phương diện hậu trường người nhà của Tiểu Tạ tiên sinh có vấn đề, hoặc là quan hệ ái muội giữa các ngài có vấn đề... Kết hợp với những gì Tiểu Tạ tiên sinh đã nói với fans vào vài ngày trước, Tiểu Tạ tiên sinh rất có thể sẽ bị dư luận ngầm coi là có quan hệ không chính đáng với ngài, về chuyện sau đó ngài ấy có bị người khác công kích hay không đều tùy thuộc vào ngài..."

Nói xong, Tưởng Chúc im lặng đứng sang một bên giả bộ làm một bức tượng không có sinh mệnh.

Tạ Minh Duệ vẫn lật tư liệu trên tay, sắc mặt u ám khó hiểu.

Còn quá sớm... Còn quá sớm để đưa chuyện này ra ngoài sáng... Dựa theo kế hoạch của anh, nhanh nhất cũng phải là hai tháng sau, anh dùng một phương thức tinh vi hơn xuất hiện trước mặt người khác, sau đó theo thời gian dần trôi, chậm rãi nổi lên trên mặt nước.

Tạ Bình Qua không đi theo con đường thần tượng, chỉ cần sau khi hẹn hò thẳng thắn công khai với bên ngoài, dư luận sẽ không quá gay gắt, nhưng yêu đương nghiêm túc khác với bao dưỡng bất bình đẳng...

"Cậu thấy nên xử lý chuyện này thế nào?"

Tưởng Chúc bị hỏi vậy thì giật mình, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: "Mặc dù có thể bị chỉ trích, nhưng cá nhân tôi kiến nghị lần này không nên quá coi thường dư luận, nếu làm sáng tỏ một lần, hai lần hay ba lần, cuối cùng là trực tiếp làm sáng tỏ nội dung sẽ rất dễ khiến người qua đường sinh lòng phản đối, lần phản đối này sẽ tạo thành tác dụng tiêu cực khó loại bỏ..."

Thấy Tạ Minh Duệ không phản bác, Tưởng Chúc suy nghĩ một chút, nhắm mắt hỏi đại: "Tạ tổng, ngài định phát triển mối quan hệ gì với Tiểu Tạ tiên sinh? Nếu hai người muốn phát triển thành... Dư luận đã có, không bằng bắt đầu phơi bày dần dà từ bây giờ."

Tạ Minh Duệ không trả lời vấn đề của hắn, nhưng cũng không né tránh, chỉ là hỏi ngược lại: "Phơi bày như thế nào?"

Tưởng Chúc hiểu ý của anh, nhất thời không biết có nên hít sâu một hơi không.

Hắn cố trấn tĩnh bản thân, sau khi bình tĩnh lại, mới châm chước nói: "Từ góc độ CP, viết một câu chuyện tình ẩn giấu? Là kiểu ám chỉ ngài là một nhân vật chính khác nhưng lại không chỉ thẳng ra người đó là ngài. Thông qua câu chuyện nhỏ không đáng tin thu hút sự chú ý của người qua đường."

Tưởng Chúc nói xong thì lập tức muốn phủ quyết đề xuất của mình.

Phương pháp này đúng là có thể trải chăn, nhưng dường như không thể xoa dịu dư luận.

Nhưng Tạ Minh Duệ lại trầm ngâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, tự ngồi xuống notebook trước mặt rồi gõ chữ.

Nửa tiếng sau, Tưởng Chúc nhận được một... Câu chuyện tình yêu cực kỳ động lòng người.

Trong câu chuyện đó, Tạ Minh Duệ là một phú nhị đại cô độc, anh không có người nhà thân mật, bạn bè thân thiết, chỉ có không ngừng học hỏi cách trở thành người thừa kế xuất sắc của một đại gia tộc.

Sau đó anh nhặt được Tạ Bình Qua bị người nhà vứt bỏ.

Cậu rất ngoan ngoãn rất đáng yêu, lúc ở bên nhau với cậu, Tạ Minh Duệ mới dần cảm giác được mình đang "tồn tại". Đối với anh, Tạ Bình Qua giống như một tiểu thiên sứ vậy, anh hy vọng tiểu thiên sứ này có thể có được một thiên đường của riêng mình, một thiên đường có vô số người yêu mến cậu, vì vậy, sau khi được cậu đồng ý, anh lập tức đưa cậu đi tham gia 《 Theo đuổi ước mơ đi 》......

Tưởng Chúc không biết nên diễn tả tâm trạng mình thế nào khi đọc câu chuyện này. Hắn nghi ngờ não mình có lỗ thủng, vẻ mặt trống rỗng.

Rất ngoan, rất đáng yêu, tiểu thiên sứ... Tạ Minh Duệ bị linh hồn của tác giả giỏi viết văn vui nhộn ám hả? Mấy tính từ kỳ quái này là gì?

Càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn là, có khả năng Tạ Minh Duệ thực sự nghĩ như vậy!

"Sao thế, có vấn đề gì à?" Tạ Minh Duệ nhìn hắn một cái.

Tưởng Chúc vội thu lại vẻ mặt dại ra của mình, đáp rất trôi chảy: "Không có vấn đề gì, một chút vấn đề cũng không có."

Mặc dù một người có thể dùng tay không đập đá, đá một cái cũng hất người ta văng xa vài mét rất đáng sợ, nhưng Tạ Minh Duệ đối với người như vậy cũng có thể đeo filter cảm thấy người ta là tiểu thiên sứ đáng yêu hiển nhiên càng đáng sợ hơn.

1

Đối với câu chuyện được một người như vậy viết ra, hắn dám nói có vấn đề gì sao? Hơn nữa câu chuyện của Tạ Minh Duệ đã cho hắn một suy nghĩ mới...

"Tạ tổng, ý ngài là... Không giấu giếm cũng không ám chỉ, trực tiếp chỉ thẳng tên sao?"

Tạ Minh Duệ gật đầu.

Tưởng Chúc đọc lại lần nữa, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng.

Không hổ là Tạ Minh Duệ, hắn biết nên xử lý như thế nào rồi!

Tạ Minh Duệ thấy hắn tỏ vẻ sẽ xử lý tốt chuyện này thì không hỏi thêm gì. Anh đọc lại trang tư liệu thứ nhất, nhìn những bức ảnh mà đại V chụp, trong mắt hiện lên tia u ám.

"Paparazzi kia... Hôm nay có chụp ảnh, vì vậy trong tay hắn chắc chắn không chỉ có nhiêu đây ảnh, cũng chắc chắn muốn bán nó với giá cao hơn. Tìm người liên hệ với các nền tảng, áp chuyện này xuống, sau đó..." Tạ Minh Duệ hơi cong khóe miệng, lộ ra châm chọc, "Đợi ngày mai xem hắn còn dám chụp không, nếu hắn dám... Báo cảnh sát đi, coi thường tôi không tìm thấy hắn sao?"

Tạ Minh Duệ trực tiếp can thiệp khiến Cao Cường thở phào nhẹ nhõm, hắn không nói chuyện này với Tạ Bình Qua, cậu cũng không hay biết gì, tiếp tục quay phim.

Tạ Minh Duệ ở lại thêm hai ngày nữa, ngày đầu tiên tan tầm, Tạ Bình Qua cảm thấy tâm trạng anh không tồi, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh trả lời "Gặp được tên hề, còn là tên hề có quen biết" rồi nhận được vẻ mặt hoang mang của Tạ Bình Qua.

Gì cơ?

Ngày thứ hai thì Tạ Minh Duệ không đến phim trường, đến tối hai người mới gặp nhau, ở cả đêm trong phòng Tạ Bình Qua, cùng cậu đọc lời thoại.

Nhìn cậu đọc lời thoại trúc trắc trước mặt mình, nhìn động tác và biểu cảm vốn rất quyết đoán của cậu lại bị biến dạng trước mặt mình, anh cười đến run cả người.

Cố tình Tạ Bình Qua lại ngại kêu ngừng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đọc, cuối cùng vẫn là Tạ Minh Duệ trêu đủ cười đủ rồi mới "bộc phát lương tâm" ngăn cậu lại: "Được rồi được rồi, đừng đọc nữa, có đối diễn tiếp thì em cũng không diễn được."

Tạ Bình Qua đặt kịch bản xuống, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối.

Đã rất lâu rồi cậu không thấy Tạ Minh Duệ vui vẻ như vậy, không phải là kiểu vui vẻ khi gặp lại nhau sau khi sống sót qua tai nạn, cũng không phải kiểu cười nhẹ nhàng ấm áp như ngày thường, chỉ đơn giản là... Vui vẻ mà thôi.

Tạ Bình Qua nhìn dáng vẻ này của anh, Tạ Bình Qua nhất thời cảm thấy mình trong mắt Tạ Minh Duệ dường như không giống như người bình thường. Bởi vì Tạ Minh Duệ trước mặt những người khác với điện hạ trước mặt cậu, hiển nhiên không phải cùng một người.

Nhận ra điểm này, Tạ Bình Qua suýt nữa thốt ra hỏi anh nhất định phải đi hay sao, không thể làm việc từ xa sao, nhưng lời đến bên miệng vẫn bị lý trí còn sót lại ngăn lại.

Tạ Minh Duệ không biết suy nghĩ của cậu, nếu biết được, chỉ sợ sẽ thật sự không nỡ đi.

Anh nhìn chăm chú Tạ Bình Qua một lúc lâu, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy cậu: "Lúc đóng phim nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì cũng có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào."

Tạ Minh Duệ nói xong thì kéo hành lý rời đi.

Trên hành lang im ắng, âm thanh kéo vali vang lên cũng không có ai ra xem thử, gara ngầm im ắng, không có một paparazzi nào nằm vùng.

Tạ Minhh Duệ khẽ cười một tiếng, lên xe ra sân bay.

Tưởng Chúc thấy rõ vẻ mặt hài lòng của anh, nghe anh khen "không tệ" thì nghĩ thầm tôi làm việc không tệ chỗ nào, rõ ràng là do bài luận văn ngắn được đích thân đại lão ngài viết làm đấy.

Vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người qua đường, giúp người ta nếm được mùi dưa ngon lại còn có thể tham khảo "kẻ thần bí rốt cuộc là ai", vừa có thể khiến người ta tin chắc vào "câu chuyện tình yêu đơn thuần chân thành tha thiết không chút cẩu huyết cường thủ hào đoạt vừa nhìn là biết giả", còn có thể giúp CP của hai người lớn mạnh trong một đêm, thậm chí thông qua thái độ thờ ơ của Lan Phong đối với vụ bê bối tai tiếng với một người nổi tiếng này, có thể ngăn những người và công ty giải trí muốn loại bỏ Tạ Bình Qua, khiến họ tự hỏi liệu Lan Phong có đứng sau Tạ Bình Qua hay không...

Nên nói không hổ là người 16 tuổi có thể cầm quyền Lan Phong? Rõ ràng không hiểu gì về giới giải trí nhưng lại có thể nắm bắt được lòng người một cách tinh tế chính xác như vậy.

"Đúng rồi, tình hình công việc kế tiếp của Bình Qua sao rồi? Có cần đàm phán gì không?" Sau nhiều ngày gần gũi với cậu, bây giờ đột nhiên phải rời đi xuất ngoại làm Tạ Minh Duệ chỉ cảm thấy lười biếng, không có chút tâm trạng làm việc nào.

Tưởng Chúc không xem điện thoại cũng nhớ rõ mấy chuyện này: "Quảng cáo đồng hồ và tạp chí đã chụp trước đó sắp tiến vào giai đoạn quảng bá, ngoài ra còn có một công việc là chụp ảnh bìa tạp chí. Sau đó chắc là không có công việc mới nào, sẽ ở lại đoàn phim. Còn về đàm phán công việc... Có một chương trình tạp kỹ với đội ngũ chế tác tốt gửi thư mời."

"Tạp kỹ? Tạp kỹ gì?"

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Điện hạ: Thật ra tôi là một nhà văn viết chuyện tình cảm =w=

Bình Qua: Điện hạ thật lợi hại! Đánh call!

Tưởng Chúc: Muốn nói lại thôi. jpg......

Lời editor: 1 ngày dịch 1 lúc 3 chương, đến chương này thì não nó tắt đài nên dịch hồi không hiểu đang dịch cái gì 🥵 hậu quả của việc nước đến chân mới nhảy.