Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 47




Edit + beta: Iris

Tạ Bình Qua cũng biết vừa rồi mình ra tay mạnh quá, nhưng đây đã là cực hạn cậu có thể làm được.

Cậu không giống những diễn viên xuất thân chính quy từ các trường học kia, bọn họ biết dùng kỹ xảo để làm ra biểu cảm mà không cần phải có cảm xúc, còn cậu chỉ biết dùng cảm xúc để điều khiển biểu cảm, một khi cảm xúc đã vào chỗ là hoàn toàn không thể điều khiển được động tác.

Mặc dù Trương Nam có vạn lời muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Tạ Bình Qua đợi hắn đánh giá cậu, hắn cố gắng nuốt những lời muốn nói vào lại.

Mặc dù giá trị vũ lực không tương xứng, nhưng Tạ Bình Qua thật sự rất giống nam chính trong phim! Lực sát thương chết người nhưng lại trong sáng thuần túy như vậy, trên đời này có mấy ai được như vậy?

"Tôi sẽ nghĩ cách xử lý..." Trương Nam cảm thấy linh hồn của mình như bị móc ra.

Tạ Bình Qua tới đây là để khắc hắn, phàm là hiệu quả suy diễn ra hơi không phù hợp với nhân vật một chút, hắn cũng không đau đầu đến mức này, cứ trực tiếp tách ra quay lẻ là được rồi, nhưng hiệu quả suy diễn của Tạ Bình Qua thật sự rất tốt! Ừm... Ngoại trừ đoạn cuối đá hình nộm bay cao mười mấy mét kia...

Tạ Bình Qua thấy Trương Nam ra hiệu quay cảnh của người khác trước, yêu cầu cậu đứng sang một bên tự nghĩ cách khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tiên, cậu đi đến tổ đạo cụ đang phải đau đầu vì hình nộm giả bị đá hỏng để xin lỗi, sau đó trở lại ghế nhỏ mà Cao Cường chuẩn bị sẵn cho cậu, vừa ngồi xem người khác đóng phim vừa tự hỏi nhân sinh.

Tại sao người khác có thể tách biệt hoàn toàn giữa cảm xúc và hành động mà cậu thì lại không? Tại sao người khác có thể tấn công mà không có chút lực sát thương nào trong khi đang giận dữ? Quả nhiên cậu vẫn quá cùi bắp nhỉ!

Tạ Bình Qua ngồi đó tự hỏi một hồi, tự dưng không hiểu sao lại lộ ra trạng thái mê mang, cộng thêm lớp trang điểm trên mặt cậu giống như "một con dã thú nhỏ bị thương", sự cảnh giác của mọi người khi thấy cậu biểu hiện quá mạnh mẽ dần dần biến mất, thậm chí còn sinh ra chút trìu mến đối với cậu.

Bọn họ đã như thế, càng đừng nói đến Trương Nam ngay từ ban đầu chưa từng cảnh giác Tạ Bình Qua.

Qua hai cảnh quay, hắn cũng đã bình tĩnh lại, kêu Tạ Bình Qua đến, quay cảnh sau trận đánh đó trước.

Cảnh quay đó không cần Tạ Bình Qua động thủ, chỉ cần cậu im lặng không rên một tiếng là được, Tạ Bình Qua rất giỏi khoản này, vì vậy cảnh quay tương đối thuận lợi, Trương Nam xem xong vừa vui vẻ vừa đau đầu.

Hắn quả thật không chọn sai người, nhưng vì sao giá trị vũ lực của cậu lại cao như vậy hả?

Tạ Bình Qua không có ném nồi cho giá trị vũ lực của mình khi cảnh quay không đạt, với cậu mà nói, đây là sức mạnh chiến đấu được trau dồi trong gần 20 năm trong bóng tối và máu me, là thứ quan trọng nhất trong lòng cậu ngoài điện hạ nhà cậu ra, nếu không đã không dễ dàng bị Liên Ngũ và những người khác làm rung rinh, chủ động lựa chọn con đường này trong giới giải trí.

Nhưng mà, làm thế nào để kiểm soát sức mạnh của cậu trong khi cảm xúc của cậu đang dao động thực sự là một vấn đề khó khăn, vì vậy sau khi kết thúc các cảnh quay hôm nay, cậu một mình đi đến phòng tập gym, luyện đấm bao cát.

Thế là khi Tạ Minh Duệ gọi điện tới thấy cái cảnh này — — phòng tập gym văng tanh, một bao cát đứt dây treo nằm bẹp dưới đất, Tạ Bình Qua thì ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt hoang mang không biết làm sao. Tổ hợp này quá kỳ lạ, Tạ Minh Duệ mất hai giây mới phản ứng lại, do dự hỏi: "Bình Qua, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cuối cùng cũng có người để tố khổ, Tạ Bình Qua không sửa lại bao cát nữa, bắt đầu kể lại chuyện hôm nay cho Tạ Minh Duệ nghe.

Lúc đầu Tạ Minh Duệ nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn nghĩ có nên lập tức bay đến chỗ Tạ Bình Qua không, nhưng sau khi nghe xong câu chuyện, tâm trạng nặng nề biến thành dở khóc dở cười.

Anh đã từng nghĩ Tạ Bình Qua sẽ gặp vấn đề trong quá trình quay phim, nhưng không ngờ vấn đề mà Tạ Bình Qua gặp phải lại là dạng này... Có chút ngoài ý muốn, nhưng dường như lại rất hợp lý.

Tình huống không bình thường này khiến Tạ Minh Duệ không biết nên an ủi như thế nào, anh im lặng một lúc, thấy Tạ Bình Qua không phải muốn phàn nàn mà là không biết nên giải quyết vấn đề như thế nào, vậy là anh thử góp ý kiến cho cậu: "Nếu không thì em thử nhớ lại cảm xúc lúc em cực kỳ phẫn nộ nhưng vẫn phải băng bó vết thương cho anh xem? Lúc ấy động tác của em rất cẩn thận."

Thậm chí Tạ Minh Duệ còn cảm thấy dùng từ "cẩn thận" này để hình dung thì có hơi nông cạn, trong mắt Tạ Bình Qua lúc ấy, anh giống như trăng trong nước, hơi chạm vào tí là vỡ vụn, không dám dùng chút sức nào.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Bình Qua là không tin: "Mặc dù trước đó em rất tức giận, nhưng lúc em băng bó vết thương cho điện hạ thì đã hết tức giận rồi, lúc đó em chỉ thấy rất... Đau lòng."

Khi hai chữ "đau lòng" đến bên miệng, Tạ Bình Qua mới phản ứng lại, cậu do dự không biết có nên nói ra không trong giây lát.

Nhưng cậu vẫn quyết định nói ra, Tạ Minh Duệ chưa từng trách cứ cậu điều gì nên cậu mới to gan nói ra.

Cũng từ sau khi nói ra những lời này, Tạ Bình Qua cảm giác trong lòng có thứ gì đó bắt đầu bén rễ, đồng thời cảm thấy mình như vừa bước qua rào cản vô hình nào đó, lời nói sau đó cũng trôi chảy hơn rất nhiều: "Là nếu em muốn khống chế sức mạnh của em, thì lúc đó em nhất định không phải bị tức giận chi phối, cho dù lúc đó tức giận có chiếm bao nhiêu đi nữa, nhất định phải có thứ gì đó quan trọng hơn mới được."

Tạ Minh Duệ không nghĩ tới cậu sẽ nói ra hai chữ "đau lòng". Anh ngơ ra một lúc mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Anh không có được một tấc lại muốn tiến một thước nắm lấy đề tài kia không buông, mà là đi theo đề tài Tạ Bình Qua đang nói: "Vậy chúng ta có thể cắt cảm xúc theo ống kính. Ví dụ như hôm nay, ở cảnh quay đầu tiên là quay cận cảnh, em thể hiện cảm xúc tức giận làm chủ đạo, phần cảm xúc này vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi ống kính chuyển từ mặt em sang người em thì nhanh chóng thu lại cảm xúc rồi đến cảnh đánh diễn."

Tạ Minh Duệ nói xong, tự thấy chủ ý này quá vô lý: "Hay là để đạo diễn cắt cảnh, quay hai phần riêng biệt, cảnh thứ nhất quay chính diện cảm xúc kích động, cảnh thứ hai quay đánh nhau ở mặt bên phải hoặc trái, chỉ có như vậy mới có thể tối đa hóa cảm xúc."

Ý tưởng của Tạ Minh Duệ cũng là quyết định cuối cùng của Trương Nam.

Hắn có thể mài giũa Tạ Bình Qua từng chút một, để cậu học được cách dùng kỹ xảo phác họa sự tức giận trên khuôn mặt, nhưng như vậy sẽ không đủ làm người ta đồng cảm. Đa số diễn viên lúc diễn tác phẩm đầu tay chẳng có tí kỹ xảo gì, nhưng đối với đa số diễn viên, vai diễn khó quên nhất lại là vai diễn trong tác phẩm đầu tay.

Trong tác phẩm đó, bọn họ tinh thần phấn chấn, sự yêu đời và linh hoạt trong từng cử chỉ là điều mà sau này bọn họ không thể lặp lại được, bởi vì lúc đó bọn họ vẫn còn tràn ngập kỳ vọng vào công việc và tương lai, mỗi cảnh quay đều đầy niềm vui, mỗi động tác mỗi biểu cảm đều xuất phát từ tâm.

Tạ Bình Qua cũng vậy, thậm chí bởi vì cậu chưa từng học về diễn xuất theo hệ thống, nên mỗi biểu hiện của cậu càng khiến người ta đồng cảm.

Trương Nam xem đi xem lại cảnh đánh nhau hôm qua của cậu, nhìn Tạ Bình Qua quật cường chân thành lại mang theo chút ngây ngô trong màn ảnh, nhìn kiểu nào cũng thấy ưng ý, vì vậy...

Mặc dù có hơi tiếc khi không thể quay ngôn ngữ màn ảnh tốt như trước đó, nhưng các biểu hiện khác của Tạ Bình Qua cũng đã đủ để bù đắp sự tiếc nuối đó.

Quyết định của Trương Nam được thực hiện một cách nhanh chóng, sáng hôm sau, Tạ Bình Qua đã biết được phương pháp quay mới nhất này.

Phương pháp quay mới này cực kỳ phù hợp với Tạ Bình Qua, mặc dù số lần NG không giảm đi nhưng cũng giúp cậu theo kịp tiến độ quay —— bởi vì số lần NG của những người khác cũng giống vậy!

Tựa như người mới thì có khuyết điểm của người mới, đồng dạng người cũ cũng có khuyết điểm của người cũ. Kỹ xảo của bọn họ thành thạo hơn Tạ Bình Qua, nhưng về mặt đầu tư tình cảm thì tương đối kém, đặc biệt là đối mặt với người không dựa vào kỹ xảo để bùng nổ cảm xúc như Tạ Bình Qua, sự tương phản càng thêm rõ ràng.

Hiển nhiên Trương Nam thích dạng của Tạ Bình Qua hơn, thường xuyên mắng những người khác đến máu chó văng đầy đầu, nhưng sau khi bộ phim đi đúng hướng, Tạ Bình Qua cũng không nhận được ưu đãi gì, thỉnh thoảng còn bị ăn mắng cùng mọi người, vì vậy chỉ mới vài ngày, nhóm diễn viên có xuất thân khác nhau đã thiết lập một tình cách mạng hữu nghị bền chặt vì có chung kinh nghiệm bị mắng trong thực tế và "bị đánh" trong cảnh quay. Trong thời gian nghỉ giải lao, bọn họ không tách ra làm việc riêng nữa mà là tụ tập với nhau cùng bàn cách tránh bị mắng và "bị đánh".

Đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua bị mắng thế này, cũng là lần đầu tiên tụ tập với người khác bàn cách tránh bị mắng, cảm giác... rất mới mẻ.

Trước kia khi chưa trở thành ám vệ, chỉ là một quân huấn luyện dự bị thường xuyên bị thương, nhưng sẽ không có ai mắng cậu. Quy tắc nơi đó là lười thì chết, muốn lười biếng muốn bỏ cuộc thì tức là người chết.

Sau đó đến bên cạnh Tạ Minh Duệ... loại chuyện bị mắng này hoàn toàn không liên quan tí gì đến cậu. Tạ Minh Duệ rất tốt, cực kỳ tốt, nếu không cậu đã không cam tâm tình nguyện chết vì anh, không phải vì trách nhiệm hay mệnh lệnh, mà là cậu nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho anh từ tận đáy lòng.

Sau khi ghi hình 《 Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên 》 mùa hai. Chương trình này theo chế độ đào thải, mọi người đều tự giác nỗ lực, ngoại trừ thỉnh thoảng bị cố vấn phê bình, thỉnh thoảng bị đồng đội kéo chân sau sẽ không nhịn được tức giận, thì hầu như không có ai đi mắng người khác cả.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua trải nghiệm cảm giác này... Được giáo dục như một người bình thường...

"Bình Qua, hình như trông cậu đang vui vẻ thì phải?" Trong lúc mọi người đang tổng kết lý do bị ăn mắng hôm nay, cố gắng đạt tới mục tiêu ngày mai sẽ không bị mắng, có người phát hiện Tạ Bình Qua lạ lạ, không khỏi hỏi.

Tạ Bình Qua trả lời: "Là rất vui vẻ, bởi vì chỉ có người bình thường mới bị mắng đúng không?"

Trên đầu những người khác hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi, lát sau nhất trí "ồ" lên một tiếng.

Cũng đúng, người dám mắng thẳng võ giả như Trương Nam thật sự rất hiếm, Tạ Bình Qua chưa từng có trải nghiệm này cũng hợp lý.

Trực giác Tạ Bình Qua nói rằng đám người này bày ra vẻ mặt "tôi hiểu" nhưng thực chất lại hiểu sai bét.

Nhưng loại hiểu lầm này dường như cũng là niềm vui của người bình thường, nếu cậu đã muốn làm người bình thường, vậy nên học giả ngu từ những người khác vào thời điểm thích hợp.

Tôn trọng nguyên tắc tập thể này, Tạ Bình Qua không đính chính lại, mà im lặng tiếp tục nghe mọi người tán gẫu với nhau.

Cũng chính trong bầu không khí gợn sóng nhưng chắc chắn thân thiện này, đoàn phim đã thu phục được đủ loại nhân viên đến thăm ban.

Trong số đó có bạn của Trương Nam và bạn của nhân viên đoàn phim, có cả bạn của các diễn viên, fans trẻ tuổi từ khắp cả nước.

Người vế trước là đến để tìm hiểu quá trình quay phim, nhân tiện nhìn thử Tạ Bình Qua; người vế giữa là đến thăm hỏi bạn bè, nhân tiện nhìn thử Tạ Bình Qua; người vế cuối là đến để... nhìn Tạ Bình Qua.

Mục đích của cả ba dạng người không giống nhau, nhưng đều cố gắng hết sức duy trì bầu không khí quay phim tốt đẹp của đoàn phim, nhưng dù sao cũng có quá nhiều người, dù duy trì thế nào cũng vẫn xảy ra tranh chấp ngoài ý muốn.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: Ồ, bị mắng rất thú vị, đây là niềm vui của người bình thường sao?

Những người khác:??? Người bình thường không có niềm vui thế này đâu!!!

+

Lời editor: Định sáng mai đăng, cơ mà thấy mấy chương sau drama hơi dài nên đăng nay luôn, đợt sau sẽ đăng một lượt mấy drama đó vì ngắt ngang nó khó chịu lắm:>>> nhưng không hẹn trước đợt sau là khi nào nha, có lẽ là cuối tuần này hoặc sang tuần sau.