Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 16




Edit + beta: Iris

Việc phân chia bài hát chủ đề được quyết định bởi một cuộc bỏ phiếu công khai, vì vậy Lộ Tiểu Phong một lần nữa... Bị phân khác phòng tập với Tạ Bình Qua.

Sáng sớm hắn đã khóc chít chít nhìn Tạ Bình Qua và Hạ Mặc, nhìn đến nỗi Hạ Mặc có chút xấu hổ: "Đợi... bài hát chủ đề kết thúc, có kết quả của vòng bình chọn đầu tiên xuất hiện thì tốt rồi. Đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ được đánh giá là A..."

Lộ Tiểu Phong khóc chít chít gật đầu, nhưng Tạ Bình Qua lại nhìn hắn một cái, không đồng tình nói: "Thời gian cậu tập luyện quá ít."

Lộ Tiểu Phong che ngực lại, cảm giác như bị đân vào tim: "Nhưng em là đường đua phi thần tượng mà..."

Tạ Bình Qua không hiểu ý của hắn: "Nhưng nếu cậu muốn được công nhận thì phải dùng thực lực nói chuyện."

Giống như mấy đại gia tộc thế gia kia, có địa vị và được coi trọng là hai chuyện khác nhau, nếu muốn được trọng dụng thì phải có năng lực, đường đua phi thần tượng cũng không phải như vậy sao?

Ba người khác cũng không ngờ cậu sẽ trực tiếp nói như vậy, sửng sốt hết cả, bao gồm cả Hạ Mặc không am hiểu giao tiếp với người khác nhất.

Lộ Tiểu Phong ngơ ngác nhìn Tạ Bình Qua, Tạ Bình Qua nhìn lại, nói: "Tiểu Phong, lúc đến lượt cậu biểu diễn trong nhóm của cậu, tiếng hoan hô dành cho cậu là lớn nhất, cậu cũng được số phiếu rất cao, nếu chịu bỏ thời gian ra tập luyện, nhảy tốt hơn, cậu chắc chắn có thể dựa vào bản thân để đạt được A."

Lộ Tiểu Phong không hề có lực phản kích trước chiêu vừa đánh vừa xoa này, đặc biệt là khi Tạ Bình Qua dùng đôi mắt xinh đẹp kia nghiêm túc nhìn hắn, Lộ Tiểu Phong càng không có biện pháp phản kháng.

Hắn nhỏ giọng lầm bầm "Vậy em thử xem", Tạ Bình Qua đáp lại một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, đi đến phòng tập luyện của thí sinh bậc A.

Ca khúc chủ đề của Lý Kha Phi và Lộ Tiểu Phong được xếp cùng chung một lớp, hắn thấy Lộ Tiểu Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Bình Qua không dứt, giả vờ lơ đãng cười nói: "Bình Qua này đứng nói chuyện không đau eo, cậu đừng thấy áp lực."

Lộ Tiểu Phong không ngờ hắn sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Bình Qua không có đứng nói chuyện không đau eo, chính anh ấy đã làm như vậy..."

Nói xong, Lộ Tiểu Phong còn nhỏ giọng nói thầm "Bình Qua rất tốt, đổi lại là người khác, sẽ không có ai nói với tôi như vậy" rồi bỏ đi, để lại Lý Kha Phi vẻ mặt cứng đờ đứng tại chỗ.

Tạ Bình Qua...... Quả nhiên là tới khắc hắn mà!

Tạ Bình Qua không biết có người chụp cho mình cái mũ lớn như vậy, cậu và Hạ Mặc cùng vào phòng tập luyện dành cho thí sinh bậc A, mở cửa vào thì đối mặt với Vệ Liên Đào.

Bởi vì không cần vào phòng thu âm, Tạ Bình Qua trước sau như một... không trang điểm, Hạ Mặc cũng vậy, nhưng Vệ Liên Đào thì có một lớp trang điểm rất tinh tế trên mặt, là cái kiểu trang điểm mà Tạ Bình Qua đã suy nghĩ sẽ mất bao lâu mới trang điểm được như vậy.

Ngoài Vệ Liên Đào ra thì những người khác cũng có trang điểm. Hạ Mặc không đoán trước tình hình này, bước chân hơi khựng lại, nhưng Tạ Bình Qua lại ung dung bước vào, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà bên cạnh Vệ Liên Đào, vẻ mặt không có chút mất tự nhiên nào.

Xung quanh tức khắc phát ra tiếng ồ nho nhỏ, sáu người còn lại hoặc cố ý hoặc vô tình nhìn về phía Tạ Bình Qua và Vệ Liên Đào.

Thời điểm sơ sân khấu, lộ tuyến của hai người kia đã có chút mâu thuẫn, bây giờ càng mâu thuẫn hơn, không biết hai người kia có đánh nhau hay không.

Tạ Bình Qua có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt quan sát khó hiểu của bọn họ, không chỉ quan sát cậu mà còn có quan sát Vệ Liên Đào.

Giống như thái độ không thân thiện trong lần live stream đợt trước, lần này thái độ của Vệ Liên Đào vẫn vậy, mặc dù ngồi cùng nhau nhưng ranh giới giữa hai người rất rõ ràng.

Vệ Liên Đào gật đầu chào cậu, Tạ Bình Qua cũng gật đầu lại một cái, sau đó một người thì nói chuyện phiếm với bạn, một người tiếp tục đánh giá phòng tập, sự "không quen biết" như muốn tràn ra khỏi màn hình.

Những người khác xem mà hưng phấn không thôi, hận không thể tiễn cameraman đi ngay lập tức để xem hai người có đánh nhau hay không, cố tình bọn họ không thể làm vậy, chỉ có thể đứng một bên quan sát hai người, tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi, mãi đến khi giáo viên dạy hát đi vào mới an tĩnh lại.

Nhóm của Tạ Bình Qua bởi vì có Tạ Bình Qua là huấn luyện cuồng ma, hơn nữa thực lực của mấy thí sinh trong đội đều không tồi, nên đội bọn họ không tiếp xúc nhiều với mấy đội khác, đặc biệt là Tạ Bình Qua, mọi người chỉ mơ hồ biết tốc độ học nhảy của cậu cực kỳ nhanh, khả năng ca hát tạm ổn, mặt khác thế nào thì không rõ.

Vì vậy khi Tạ Bình Qua cất tiếng hát, mọi người đều ngây ra.

Cái này... Lúc biểu diễn trên sân khấu cậu hát nhép hả? Mà không đúng a, đội bọn họ thực sự có cầm mic mà!

Sự nghi ngờ của bọn họ không kéo dài bao lâu, sau vài lần tập luyện, giáo viên dạy múa bắt đầu dạy vào buổi chiều, từ ca hát đơn thuần tiến vào giai đoạn vừa hát vừa nhảy, bọn họ hiểu ra vì sao Tạ Bình Qua lại biểu diễn tốt trên sân khấu như vậy.

Bởi vì hiệu quả vừa nhảy vừa hát của cậu không khác gì lúc cậu hát đứng tấn, gần như, không có, bất kỳ điểm gì khác nhau!

Không hụt hơi, không thở hổn hển, đối với cậu, vừa nhảy vừa hát như là vừa đi bộ vừa hát mà thôi.

Mọi người nhìn nhau, lại nhìn cái người mà trước đó bọn họ cho rằng yếu đuối mong manh, không cẩn thận một cái là bị bẻ gãy eo kia, càng khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh còn hơn lúc công bố kết quả số phiếu.

Một người như vậy... Bọn họ thật sự là đối thủ nổi sao?

Tạ Bình Qua thì không nghĩ vậy, trong mắt cậu, những người này không có ai là kém hơn cậu cả, bất luận là trước khi lên sân khấu hay là tiến độ học tập hiện tại, đều làm cậu có chút cảm giác như khi trở lại thời thơ ấu.

Khi đó cậu vừa mới bị mua và bồi dưỡng thành ám vệ, người xung quanh ai cũng cao hơn cậu, cường tráng hơn cậu, có cơ hội ở lại nhiều hơn cậu.

Nơi đó thật sự rất âm u tối tăm, nhưng chỉ có nơi đó là cho cậu cảm giác rằng cậu là công cụ rất hữu dụng, chứ không phải là rác rưởi tùy ý vứt bỏ, cậu muốn ở lại, cho nên không khi nào là cậu không liều mạng, chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần có thể cử động, cậu sẽ không để bản thân phải dừng lại.

Bởi vì đoạn hồi ức xa xăm này, động tác vũ đạo của Tạ Bình Qua thậm chí còn mang theo chút sắc bén.

Rõ ràng là một hành động rất đơn giản rất có sức sống, nhưng lại bị cậu nhảy ra ý vị sát phạt quyết đoán.

Thời điểm Triệu Sang đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy một người như vậy, cậu có gương mặt đẹp, khí chất đẹp, nhảy đẹp, cố tình không chỉ dừng lại ở mức đẹp thôi đâu.

Tạ Bình Qua gần như ngay lập tức cảm nhận được tầm mắt của Triệu Sang.

Cậu dừng động tác, quay đầu lại, ánh mắt nhìn Triệu Sang còn hung ác hơn cả lúc nhảy.

Triệu Sang hoảng sợ, đang chuẩn bị nhìn kỹ hơn thì Tạ Bình Qua đã dời tầm mắt đi, một lần nữa biến về bộ dạng ôn hòa vô hại ngày thường.

"Bình Qua?" Hạ Mặc thấy cậu dừng lại, chần chờ nhìn qua.

Tạ Bình Qua khẽ cười, lắc đầu với hắn: "Không sao."

Xác nhận đối phương có ác ý với mình cũng không phải chuyện xấu, ngược lại chứng minh tối hôm qua lời mà đối phương chỉ toàn là nói nhảm, rất tốt, lúc ấy cậu suýt nữa đã tưởng là... Mình biểu diễn rất tệ.

Hạ Mặc thấy cậu mỉm cười, trực giác mách bảo chắc chắn có chuyện gì đó phát sinh. Hắn muốn hỏi gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay ở cửa truyền vào.

Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, đúng lúc thấy được Triệu Sang tươi cười ấm áp: "Chào mọi người, tôi đến để hướng dẫn mọi người luyện tập ca khúc chủ đề."

Nghe được lời này, mọi người đều vỗ tay, kể cả Tạ Bình Qua.

Vẻ mặt cậu vẫn như thường lệ, như thể người dùng ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Sang vừa rồi không phải là cậu.

Triệu Sang cũng bị cậu mê hoặc, cảm thấy vừa nãy chỉ là ảo giác.

Hắn đợi mọi người vỗ tay xong mới dùng giọng nói "ấm áp" nói: "Vừa rồi tôi đã quan sát một lượt, mọi người tập luyện không tồi. Để tránh đoạt màn ảnh của mọi người, tôi nghĩ nên chia thành ba đội, mỗi đội hướng dẫn lẫn nhau."

Triệu Sang hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: "Đội thứ nhất, Tạ Bình Qua, Vệ Liên Đào, Hứa Nghiêu..."

Ba cái tên này vừa được nêu lên, tầm mắt mọi người tức khắc rơi vào người Tạ Bình Qua.

Biểu hiện của Tạ Bình Qua trên sân khấu rất mạnh mẽ, nhưng khi xuống sân khấu, so với thực lực của nhóm nam trong phòng tập luyện, thì biểu hiện của cậu lại không đạt đến mức đỉnh cao.

Còn về phần ai có thực lực, trong đó tất nhiên có Vệ Liên Đào, người còn lại... Chính là Hứa Nghiêu mà Triệu Sang vừa đọc tên.

Hứa Nghiêu không phải là người đẹp nhất trong nhóm, cũng không phải là người được yêu thích nhất, nhưng hắn lại là người thích hợp nhất trong nhóm nam này, bất luận là thực lực hay đặc điểm.

Ca khúc chủ đề của Tạ Bình Qua có tiến độ rất nhanh, nhưng lại không nhanh bằng hai người kia, đặc biệt là Tạ Bình Qua vẫn phù hợp với loại đứng trên sân khấu hơn...

Tạ Bình Qua tất nhiên cũng biết điểm này, cũng cảm nhận được vài ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Cậu nhìn Vệ Liên Đào và Hứa Nghiêu, gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía Triệu Sang: "Được, cảm ơn cố vấn."

Tạ Bình Qua nói xong, theo ý của Triệu Sang, cậu rất tự nhiên nhảy với "đồng đội" mới của mình một lần.

Cậu học múa cực kỳ nhanh, một ngày trôi qua, cơ bản đã tốt đến trình độ người ngoài không nhìn ra được có chỗ nào không ổn, nhưng tiền đề là không đứng chung màn ảnh với những người đặc biệt lợi hại khác.

Một khi đứng chung màn ảnh, vấn đề sẽ lộ ra, không chỉ là vấn đề của cậu mà còn có vấn đề của giáo viên dạy múa.

Vấn đề này vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức ngay cả Hạ Mặc cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tạ Bình Qua, nhưng cậu chỉ lo nhìn hai người kia nhảy rất đẹp thông qua gương, cậu không cảm thấy bị đả kích, ngược lại đột nhiên sinh ra hứng thú.

Cậu tập đến rạng sáng cùng những người khác, không những không cảm thấy mệt, mà ngược lại càng luyện càng thần thái sáng láng, nhưng những người khác lại cảm thấy ngày đầu tiên không nhất thiết phải luyện tập suốt đêm, đều lần lượt đi về, rất nhanh chỉ còn mỗi Tạ Bình Qua và Hạ Mặc... Cùng với Triệu Sang.

Người kia vẫn luôn đứng trong phòng tập, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu từ góc nhìn người đại diện, mãi đến khi những người khác đều rời đi, hắn mới nhìn Tạ Bình Qua: "Bình Qua, cậu ở lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."

Vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của Hạ Mặc chính là che Tạ Bình Qua ở phía sau.

Triệu Sang hơi híp mắt, nhìn thẻ tên bên eo của Hạ Mặc: "Mộng Khả Giải Trí, Hạ Mặc... Xem ra cậu ở công ty rất được coi trọng?"

Nếu không sẽ biết rằng phải cách xa hắn một chút.

Triệu Sang vừa nói vừa đi lên trước một bước. Hạ Mặc vô thức lùi ra sau một bước, bị Tạ Bình Qua đè vai lại.

Cậu vỗ vỗ vai hắn, tự giác đi ra: "Hạ Mặc, cậu về trước đi, tôi sẽ xử lý."

Hạ Mặc đột nhiên quay đầu nhìn cậu, Tạ Bình Qua mỉm cười: "Yên tâm."

Bình thường Tạ Bình Qua rất ít khi cười, nhưng không phải hoàn toàn không cười gì hết, vào những lúc cậu thật sự vui vẻ, nụ cười của cậu rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác, không có chút lực sát thương nào, sạch sẽ đến mức khiến lòng người hoảng hốt.

Nhưng bây giờ thì khác, mặc dù vẫn cho người ta cảm giác sạch sẽ như cũ, nhưng tự dưng Hạ Mặc lại cảm giác có thứ gì đó đang thức tỉnh, một thứ mà... Làm cho người ta có chút sợ hãi.