Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 81: 81: Theo Đuổi Cô Không Phải Được Rồi Ư






Đường Hạo nhếch mày nhìn Lâm Nhã, cánh tay đang đặt bên hông cô dùng sức một chút, đem nửa người trên của cô kéo lên.

Động tác đơn giản này đem thân thể hai người dán sát vào nhau, người trong lòng không những không tỏ ra ngượng ngùng mà còn nâng chân cọ lên đùi anh.
Cô uyển chuyển nói: “Ông chủ, đây là phòng họp.”
Đường Hạo một tay giữ eo cô, một tay khác vòng qua bắt lấy bắp chân trắng nõn, cười đáp:
“Phòng họp thì sao?” Anh vừa nói vừa vén thân váy của cô lên trên, để lộ phần da thịt mềm mại.
Lâm Nhã phản ứng cực nhanh bắt lấy cái tay hư hỏng đang di chuyển trên người mình rồi đẩy ra, tủm tỉm cười:
“Phòng họp thì không được làm bậy.

Hôm nay anh có hẹn đi ăn với Ngô tổng, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”
Sau khi nhắc nhở Đường Hạo về lịch trình buổi chiều, cô đứng thẳng người dậy, chỉnh trang quần áo rồi cất bước đi ra ngoài.
Cửa phòng chầm chậm khép lại, mặc dù người đã đi được một lúc rồi nhưng Đường Hạo vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, đưa mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.


Anh không thích cảm giác hiện tại chút nào, cảm giác không nắm chắc được thứ từng thuộc về mình.

Nghĩ về những ngày cô thư ký nhỏ luôn nũng nịu bám dính lấy anh, sau đó nghĩ đến thực tại phũ phàng lúc này, trong lòng anh như bị thứ gì đó chèn ngang qua, khó chịu vô cùng.
Anh siết chặt nắm tay, cầm điện thoại lên liên lạc cho Ngô tổng.

Ông ấy là người quen cũ kiêm đối tác của bố anh, từng là một trong những cậu ấm được săn đón nhất thời ấy, kinh nghiệm trong cuộc sống ắt hẳn sẽ hơn xa người có tuổi đời còn trẻ như anh, tìm ông nói chuyện cũng là một ý tưởng không tồi.
Buổi chiều hôm ấy, Đường Hạo ra ngoài đi gặp Ngô tổng.

Ông ấy thích món spaghetti, vậy nên bọn họ hẹn nhau tại một nhà hàng kiểu Ý.

Bên ngoài nhà hàng thuần một kiểu dáng phục cổ, trông từ xa không khác gì lâu đài của của các bá tước thời phong kiến, màu sơn cũng chọn tông trầm không quá bắt mắt, vừa đủ sang trọng.

Đường Hạo vừa đặt chân vào trong liền phát hiện không gian vô cùng rộng rãi, phóng khoáng, bàn ghế và vật dụng trang trí tinh tế, rất ấn tượng.
Hai người ngồi xuống ở một bàn trong góc, Ngô tổng nhìn sau lưng anh, lên tiếng hỏi:
“Lâm Nhã không đi cùng cháu à?”
“Không, hôm nay… cô ấy có việc.” Đường Hạo trả lời mà có chút chột dạ, vốn là anh không muốn để cô ấy đi cùng.
“Ồ.

Tiếc nhỉ? Cũng lâu rồi chưa gặp lại thư ký nhỏ của cháu.” Ngô tổng cười ha ha, ánh mắt tinh tường quan sát người đối diện.
Có lẽ ông cũng phát hiện ra Đường Hạo mang tâm sự, vậy nên không tiếp tục nhắc đến Lâm Nhã mà gọi món trước, sau đó bàn chuyện làm ăn sắp tới.

Cả buổi nói chuyện, Đường Hạo chỉ gật gù, không cho ý kiến gì, nghe câu được câu mất.
Ngô tổng thấy tình hình có vẻ không ổn, cười hỏi:
“Sao thế? Cháu và thư ký Lâm có chuyện gì khó nói à?”

Người nào đó bị nói trúng tim đen, thở dài một hơi rồi gật đầu.
“Đúng là cháu có chút chuyện, không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Đường Hạo chần chừ một lúc, sau đó nói tiếp:
“Chú Ngô, nếu chú phát hiện có người lừa dối chú, chú sẽ làm gì?”
Ngô tổng vừa uống một chút rượu trên bàn vừa gật gù khen ngon, rồi mới hỏi:
“Lừa dối chuyện gì? Tình cảm?”
Nói Lâm Nhã lừa gạt tình cảm của anh cũng không đúng, vì bọn họ chỉ là tình nhân trên hợp đồng, mặc dù giấy trắng mực đen rõ ràng, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đến giờ họ chưa từng nói yêu.

Anh đột nhiên im lặng, cảm giác trong lòng trống rỗng lạnh lẽo.
Ngô tổng là người từng trải, hơn nữa ông hiểu tính cách của Đường Hạo, không thể không nhắc nhở nó một câu:
“Thử một lần nhìn thẳng vào nội tâm của mình xem, thứ cháu thật sự muốn là gì?”
Đường Hạo lắc đầu không biết nên tiếp tục câu chuyện này thế nào.

Anh thích Lâm Nhã, chuyện rõ như ban ngày không cách nào phủ định, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô liệu có đủ để bỏ qua sự lừa dối của cô hay không thì khó nói.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Đường Hạo, Ngô tổng cười ha ha:
“Cháu sợ cái gì thế? Đàn ông mà, dứt khoát lên.”
Đường Hạo cười khổ rồi cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.


Ừm, nếu Lâm Nhã không thích anh thì theo đuổi cô không phải được rồi ư? Sao phải suy nghĩ và bận tâm về lý do cô tiếp cận anh, lo lắng và do dự nhiều như vậy không đáng mặt đàn ông chút nào.

Anh có thể cảm giác được Lâm Nhã từng rung động với anh, nhưng cô đang vướng bận chuyện gì đó nên không dám tiến tới, ngược lại còn lui về phía sau và tránh né anh.
Sau khi tâm sự với Ngô tổng, Đường Hạo vẫn luôn nghĩ về chuyện của anh và Lâm Nhã.

Anh rời khỏi nhà hàng rồó đi bộ ra bãi đỗ xe.

Ngồi vào ghế lái, anh nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu liền phát hiện có bóng người ăn mặc kín đáo thấp thoáng phía sau xe.

Từ lúc anh bước chân vào nơi này đã cảm nhận được có người theo đuôi, trông bộ dáng lén la lén lút kia cũng khá quen mắt.
Đường Hạo nhíu mày khởi động xe rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng có chút dự cảm bất an.