Trước câu trả lời của Lâm Nhã, sắc mặt Đường Hạo trở nên có chút âm trầm đáng sợ.
Anh luôn cho rằng cô tiếp cận anh, quan tâm chăm sóc anh, lo lắng cho anh là vì cô có tình cảm với anh, nhưng khi phát hiện ra tất cả sự ân cần ấy chỉ là khói mây qua mắt, cảm giác thất vọng hoàn toàn xâm chiếm tâm trí anh.
Căn phòng thoáng chốc chìm trong im lặng, hai người đều không lên tiếng.
Tay Lâm Nhã giấu bên dưới bàn dù đã siết chặt lại nhưng vẫn đang run lên nhè nhẹ.
Đường Hạo tựa lưng vào sofa, khép mắt lại.
Trong lòng anh rối tinh rối mù, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Để cô ở lại, tâm cảm thấy phiền.
Để cô rời đi, anh lại không nỡ.
Lâm Nhã nhìn anh như thế cũng rất khó chịu, cô nói:
“Nếu anh không muốn trò chơi này kết thúc sớm thì đợi hết hạn hợp đồng, tôi sẽ tự rời đi.
Giờ thì tôi phải về nhà rồi, anh nghỉ ngơi sớm chút.”
Cô nói xong đứng lên rời đi, anh không giữ lại, im lặng cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên.
Lâm Nhã có suy nghĩ của riêng mình, Đường Hạo cũng vậy.
Trong lòng họ rõ ràng đều có nhau, nhưng không ai dám thừa nhận.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Nhã đi làm đều đặn không sót một buổi, tuy vậy thái độ của cô lại khác hẳn trước kia, không nhiệt tình với ai, kể cả là Đường Hạo.
Mặc dù cô vẫn chuẩn bị bữa sáng và trà cho anh, nhưng anh không hề động vào.
Lâm Nhã không biết mình lựa chọn ở lại chờ đến khi hợp đồng hết hạn là đúng hay sai, là do cô bị ràng buộc bởi người đàn ông kia hay cô không đành lòng rời xa anh.
Lúc Từ Côn biết cô không đi nữa, cậu ấy đã vui đến mức mở party trong phòng để ăn mừng.
Cậu ấy nói, cô không nên chạy trốn thực tại, song thực tại quá mức tàn nhẫn.
Giữa cô và Đường Hạo tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách, một vực sâu vạn dặm không có cầu nối.
Mấy ngày này cô cũng ít khi nói chuyện với người xung quanh, bầu không khí u ám bao trùm cả công ty.
Jade và Điền Tiểu Cương nhiều lần dò hỏi, có phải cô và Đường tổng cãi nhau không, Lâm Nhã chỉ có thể cười trừ.
Không phải cãi nhau, ngược lại còn im thin thít kia.
Nhưng nội tâm hai người lại đang âm thầm tranh đấu.
Đêm xuống, Đường Hạo không trở về.
Hôm nay Lâm Nhã đúng hẹn một tuần hai buổi ghé qua nhà anh, lại phát hiện bên trong vắng tanh.
Hỏi Jade mới biết, anh đã ra ngoài uống rượu cùng bạn bè.
Người này không thích chốn xô bồ, chỉ thỉnh thoảng đi ăn chung với bạn bè trong giới mà thôi, tửu lượng thì rất thấp, hôm nay còn biết đi bar?
Lâm Nhã buồn cười cái tính trẻ con khó hiểu của anh, thả mình nằm trên chiếc giường rộng.
Cô nhìn chằm chằm vào gối bên, cảm giác xung quanh im ắng khiến cô như chơi vơi giữa khoảng không.
Rốt cuộc cô yêu hay không yêu Đường Hạo? Tự hỏi hàng trăm hàng ngàn lần, vẫn chẳng có kết quả.
Lâm Nhã mệt mỏi nhắm mắt, cố gạt phăng những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa khe khẽ.
Cô vốn ngủ không yên, lập tức bật dậy, tìm dép bông xỏ vào rồi đi ra ngoài.
Đường Hạo nồng nặc mùi rượu tựa vào tủ giày nhìn cô, trong mắt thấp thoáng tơ máu, trông có hơi đáng sợ.
“Anh về rồi à?” Lâm Nhã đột nhiên mềm lòng, đưa tay muốn đỡ anh.
“Không cần đỡ.
Tôi tự đi được.” Tay vừa vươn ra được nửa đường, lại bị anh đẩy sang bên cạnh.
Đường Hạo đây là đang giận cô vì cô lạnh nhạt với anh à? Cô đưa mắt nhìn, thấy anh xiêu vẹo đi đến bên giường rồi đổ ập xuống nệm.
Không biết uống còn cố uống, chẳng ra thể thống gì cả.
Lâm Nhã tức tối đi đến, dùng chân đạp mấy cái lên mông anh rồi mới đi vào bếp pha nước giải rượu cho anh.
Quá trình cho Đường Hạo uống nước thảm không thể tả, anh say xỉn đến mức không kiểm soát được thân thể.
Mặc dù đầu óc vẫn còn khả năng phân tích tình hình xung quanh, nhưng tay chân lại chẳng chịu nghe lời, kết quả một nửa ly nước đều tràn ra áo hai người.
Vật lộn một lúc lâu, Đường Hạo nằm ở trên giường yên tĩnh ngủ say.
Thật may là anh không nôn ra nhà, nếu thật vậy, có lẽ cô sẽ bỏ anh nằm đấy cho đến sáng, không rỗi hơi đâu mà dọn giúp anh.
Cô dùng khăn sạch lau qua thân thể của Đường Hạo một lần rồi cởi áo anh ra, chỉ chừa lại một cái quần lót màu đen nam tính.
Trước kia nhìn thấy cơ bắp của anh còn rất xấu hổ, nhưng nhìn nhiều rồi thì thấy quen, cảm giác không có gì đặc biệt cả.
“Anh đúng thật là… một tên nắng mưa thất thường.”
Lâm Nhã lẩm bẩm, sau đó trèo lên giường nằm xuống.
Cô cứ nghĩ như vậy là xong, nào ngờ vừa mới nhắm mắt lại đã nghe Đường Hạo lẩm bẩm mắng cô.
“Tra nữ!”
Cô ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai, hy vọng là mình nghe nhầm rồi.
Đường Hạo bất ngờ vươn tay ra ôm cô, kéo siết cô vào lòng rồi rì rầm: “Em… người đàn bà hám của…”
“Phải, tôi hám tiền hám của, cho nên mới tiếp cận anh đó.
Anh còn không mau đá tôi đi đi?” Lâm Nhã cười giễu cợt.
Bàn tay to mang theo hơi ấm vuốt nhẹ lên mặt cô, anh thì thầm: “Nhưng tôi lại...!phải lòng người đàn bà xấu xa như em…”
Lâm Nhã nghe xong cứng đờ người, cắn chặt môi không dám phát ra tiếng.
Cô đã rất khó khăn, rất khổ sở mới có thể giấu không cho tình cảm của mình bại lộ trước mặt anh… Anh còn cố tình nói lời này với cô!
Cô lừa anh thảm như vậy, anh vẫn nói thích cô, đúng là cái tên ngu ngốc khốn khiếp.
Hai mắt cô hiện tại cay xè, nếu không phải đang nằm bên cạnh anh, có lẽ cô đã khóc một trận.