Đường Hạo cúi đầu nhìn thông tin trong tay, khi xem đến những trang cuối cùng, cảm giác thất vọng bắt đầu dần dần xâm chiếm tâm trí anh.
Những ngày kế tiếp, Lâm Nhã phát hiện thái độ của Đường Hạo có gì đó không đúng.
Anh luôn vô tình hay cố ý tránh né cô, thậm chí lúc ở nhà cũng thường xuyên ngồi trong phòng làm việc riêng đến tận nửa đêm, dường như chờ cô ngủ rồi mới lên giường nằm.
Khí sắc của anh cũng vì vậy mà trở nên không tốt… Có lẽ lúc ở trên giường là rõ ràng nhất, anh thô bạo không giống trước kia, mỗi lần đều mặc kệ cô phản đối mà điên cuồng giữ chặt lấy cô.
Năm ngày liền, Lâm Nhã không nói chuyện đàng hoàng được với anh.
Cách anh thường xuyên nhíu mày quan sát cô ở công ty, cách anh từ chối khéo những quan tâm nhỏ nhặt của cô thật khiến người khác khó chịu.
Lâm Nhã mang cho anh chút trà thảo dược, còn chưa kịp đưa cho anh đã nghe anh nói:
“Tôi không muốn uống trà, không cần em bận tâm.”
Cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, bí mật mà cô muốn che giấu không thể che mắt Đường Hạo được lâu.
Trong lòng biết rõ là vậy, nhưng cảm giác ngực như nghẹn lại khiến cô không thể thở nổi.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô bất giác lui về sau một bước, cốc trà trên tay sóng sánh nước suýt tràn ra ngoài.
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em làm phiền anh rồi.” Lâm Nhã bình tĩnh lắc đầu rồi quay trở lại chỗ ngồi, tự mình uống hết cốc trà trên tay.
Mặc dù không hiểu sao anh vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, chưa đuổi cô đi, nhưng có thể chắc chắn cô đã bị lộ, vậy thì không cần tiếp tục giả vờ nữa.
Trưa hôm ấy, Lâm Nhã quyết định xin về sớm để đi thăm em gái và Từ Côn, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Kết quả còn chưa bước chân ra khỏi công ty, Từ Côn đã liên lạc cho cô, lo lắng nói:
[Tôi vừa ra ngoài mua chút đồ thì không thấy em gái của cậu đâu nữa, con bé nhắn tin nói là muốn đi gặp bạn bè.]
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nhã khi nghe được tin này cũng không phải lo lắng, mà là chán nản và thất vọng với em gái mình.
Cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng vì an toàn, con bé phải ở cạnh Từ Côn, ít nhất là cho đến khi Trần Chính Hào thật sự bị bắt vào tù, nhưng cuối cùng thì sao? Một lần nữa, con bé lại tự làm theo ý mình.
Dự cảm chẳng lành nổi lên, mấy ngày trước phía cảnh sát cũng đã nhận được lệnh bắt giữ, nhưng Trần Chính Hào lại nhanh hơn một bước mà trốn thoát.
Hắn lặng yên không một tiếng động biến mất, hiện tại Lâm Ngọc lại không liên lạc được, không khó để đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra.
Lâm Nhã cố gắng bình tĩnh lại, ôm may mắn mà thử liên hệ cho Lâm Ngọc, gọi liên tục ba cuộc vẫn không thấy ai bắt máy, khuôn mặt của cô dần lạnh xuống.
Trong công ty người qua người lại hối hả, Lâm Nhã mang giày cao gót chạy nhanh trên đại sảnh, va phải không ít nhân viên.
Cô luôn miệng xin lỗi sau đó liên hệ cho Từ Côn rồi đeo tai nghe không dây lên tai, vừa vẫy xe vừa nói:
“Từ Côn, tôi nghĩ Đường Hạo phát hiện ra chuyện tôi mượn tay anh ta để gây chuyện với Trần Chính Hào rồi.
Sau khi tìm được em gái tôi, chúng ta thực hiện kế hoạch bỏ trốn...”
Từ Côn theo không kịp tiết tấu của Lâm Nhã, vội hỏi lại: [Không phải trước đó cậu nói muốn chia tay với Đường Hạo trong yên bình giống mấy cô bạn gái cũ của anh ta à?]
Lâm Nhã khựng lại trong chốc lát, khóe mắt cảm giác cay cay rồi mím chặt môi nhìn cảnh vật bên đường trôi qua bên cạnh mình, nói:
“Chỉ trong trường hợp anh không phát hiện ra, hiện tại biết tôi lừa anh ta như vậy, cậu nghĩ anh ta sẽ để yên cho tôi rời đi à? Mấy ngày này thái độ của anh ta dọa chết tôi rồi.
Không nói nữa, cậu định vị được vị trí của Lâm Ngọc chưa?”
Vì để đề phòng trường hợp bất trắc thế này, Từ Côn đã gắn định vị vào điện thoại của Lâm Ngọc, hiện tại đang triển khai tìm kiếm.
[Được rồi, là ở quán cà phê gần trường đại học.
Cậu đang trên đường à? Lâm Ngọc không sao, chúng ta nghĩ nhiều rồi.]
Lâm Nhã nghe được em gái an toàn thì thở phào một hơi, thần kinh có chút căng thẳng cũng ổn định lại.
Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, mỗi lần nhắc đến Trần Chính Hào cô đều nghĩ anh ta sẽ chuẩn bị làm ra chuyện gì đó hại người.
May mà lần này Lâm Ngọc không thật sự gặp bất trắc như lần trước.
Cô nói địa chỉ cho tài xế rồi dặn dò Từ Côn:
“Ừm, vậy thì tốt.
Giờ tôi sẽ qua đó đón Lâm Ngọc, cậu đặt vé giúp tôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: [Không đi có được không?]
Giọng của Từ Côn trở nên nặng nề, làm tâm trạng Lâm Nhã cũng trùng xuống.
Cô nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở của mình rồi cười nói:
“Cũng được, ha ha, nếu Đường Hạo chấp nhận cho tôi hủy bản hợp đồng tình nhân kia.
Dù sao thì hôm nay tôi xin nghỉ sớm rồi, đến chỗ Lâm Ngọc trước tính sau.”
Từ Côn ừm một tiếng vào điện thoại, trong mắt chất chứa sự quyến luyến.
Đầu ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô gái trên màn hình máy tính, đó là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, tóc chỉ dài chấm vai.
Mặc dù trong ảnh cô đang mặc đồng phục cấp ba, nhưng ngũ quan lại xinh đẹp và quyến rũ tựa như hoa hồng đỏ dưới ánh nắng, rực rỡ và hấp dẫn ánh nhìn của kẻ khác.
Dưới môi của cô gái ấy… có một nốt ruồi nhỏ.