Đôi lúc, quá tập trung vào việc gì đó sẽ khiến chúng ta quên đi những chuyện khác.
Hai người vui vẻ đến tận lúc tan làm, sau đó cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.
Đường Hạo bỏ qua bước đưa Lâm Nhã đi mua thứ cô cần, mà cô cũng quá mệt không muốn nghĩ tới nó nữa.
“Ngày mai mua cũng không sao, bây giờ thì… em mệt rồi.”
Lâm Nhã buông một câu rồi nhắm mắt đi tìm Chu Công tâm sự, không muốn để ý đến Đường Hạo nữa.
Giữa thu, thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn.
Trên đường lớn tràn ngập những chiếc lá, khắp nơi đều phủ hai màu vàng và đỏ, rực rỡ một góc trời.
Vì buổi tối đi ngủ sớm nên Lâm Nhã tỉnh dậy vào khoảng sáu giờ sáng, mặt trời vẫn còn trốn sau những áng mây bồng bềnh.
Hôm nay là một ngày âm u không có nắng, bên ngoài hẳn là đã trở lạnh.
Cô cẩn thận vén góc chăn rồi bò xuống giường, cứ nghĩ bản thân lén lút ra ngoài sẽ không đánh thức Đường Hạo dậy, nhưng không phát hiện có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mình.
Bình thường bọn họ sẽ gọi đồ ăn sáng bên ngoài để tiết kiệm thời gian, chỉ là hôm nay Lâm Nhã tỉnh giấc từ sớm nên muốn làm gì đó cho Đường Hạo.
Cô mặc quần áo ngủ, vệ sinh cá nhân sơ qua rồi mở tủ lạnh ra kiểm tra các loại nguyên liệu.
Không có gì nhiều ngoài chút rau củ quả… Muốn làm bữa sáng mà quên mất chủ nhân nơi này rất ít khi động tay vào bếp.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhã làm một nồi cháo đơn giản để tốt cho dạ dày và bao tử của Đường Hạo.
Cô ở nơi đó đeo tạp dề, tóc dài cột thấp phía sau đầu, lạch cạch cắt rau củ.
Có thể là vì rất tập trung nên không chú ý đến, Đường Hạo đang tựa lưng vào cửa nhìn cô chăm chú.
Anh cảm giác tim mình như có một hạt giống đang điên cuồng cắm rễ và nảy mầm, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng.
Lâm Nhã xoay người lại, đột nhiên có người đứng đó liền giật mình hét lên:
“Ôi trời! Sao anh có thể lén la lén lút tới hù dọa người khác như thế chứ? Lần sau đi đứng nhớ phát ra tiếng động!”
Cô đặt những nguyên liệu đã chuẩn bị tốt sang một bên, vừa khuấy cháo vừa nói:
“Không biết khẩu vị của anh như thế nào…”
“Tôi ăn nhạt.” Đường Hạo từ từ tiến tới chỗ cô, đưa mắt nhìn nồi cháo còn đang nấu dở.
Lâm Nhã liếc mắt nhìn anh, thẳng thừng khiến mất mặt:
“Nhưng em thích ăn mặn, cho nên cháo sẽ mặn.”
“Ừm, vậy thì ăn mặn.” Đường Hạo đột nhiên dịu dàng nhìn cô, hôm nay không bắt bẻ cô chút nào.
Lâm Nhã không chuẩn bị tâm lý anh sẽ đối xử với cô như thế, ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.
Anh quan sát biểu cảm của cô, thích lúc cô im lặng xấu hổ, cũng thích cô trừng mắt trêu anh.
Anh đứng ra phía sau Lâm Nhã, áp lồng ngực rắn chắc lên lưng cô rồi nắm lấy tay cô, để cô giúp mình múc một chút cháo rồi nói:
“Lại đây, tôi thử tay nghề của em xem.”
“Anh thật là, còn chưa cho nguyên liệu vào mà.” Lâm Nhã bất lực nói.
Đường Hạo chợt cười:
“Không sao, bên trong có tấm lòng của em.”
“Anh… bớt sến được không hả?” Người nào đó nổi da gà da vịt, chịu không nổi mà húc anh một cái.
“Anh đi ra ngoài, ở đây làm phiền người khác!”
Đường Hạo biết trước cô sẽ phản ứng như thế trước những câu nói lãng mạn của anh, chỉ cười ha ha rồi đi ra bàn ngồi, chống cằm nhìn cô.
Trong lúc bọn họ tình cảm ở nơi này, trước cửa công ty Trần Chính Hào đã bị báo chí vây chật kín.
Một phần nhỏ là muốn moi tin tức cho nhà mình, một phần khác là nhận tiền người khác để làm việc.
Chín giờ rưỡi sáng, Trần Chính Hào không biết mình bị gài sẵn nên đã lỡ đến công ty, hắn định lén lút đi từ cửa sau vào trong, lại bị một cô gái xinh đẹp chặn đường.
“Chính Hào.” Cô gái hai mắt rưng rưng nhìn thấy hắn liền lên tiếng gọi.
Là một trong những cô bạn gái gần đây của hắn, khá ngoan ngoãn nghe lời, sau khi hắn cho cô ta tiền để chữa bệnh cho mẹ thì đã hứa không làm phiền hắn nữa.
Hôm nay lại xuất hiện, chắc chắn không phải chuyện tốt.
“Chuyện gì? Không phải đã nói rõ chúng ta cắt đứt rồi sao?”
Cô gái đó thấy anh lạnh nhạt thì cắn môi nói:
“Em… em có thai rồi.”
Trần Chính Hào nghe được lập tức quát:
“Nói bậy gì đó? Tôi luôn quan sát em uống thuốc tránh thai mỗi lần làm xong.
Nếu muốn dùng lý do đó để moi thêm tiền từ tôi thì em nên nghĩ cho cẩn thận.
Em chắc không muốn nổi tiếng vì clip sex đâu nhỉ?”
Cô gái kia run rẩy lùi về một bước, sau đó khóc đưa cho anh một tờ giấy xét nghiệm và nói:
“Đúng là em không muốn như thế, nhưng thật sự....!em mang thai rồi, anh xem.”
Trần Chính Hào cầm lấy thứ trên tay cô, mày nhăn chặt lại.
Nhìn sơ qua nội dung, lại nhìn cô gái trước mắt, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn.
Không biết có phải thật sự của hắn không, nhưng chuyện này thật sự cần giải quyết ổn thỏa trước khi đến tai của đám báo chí.
Giá cổ phiếu của công ty hiện tại cực kỳ thê thảm, các mối làm ăn đều muốn tạm hoãn chuyện trao đổi với hắn, hắn sắp phát điên rồi còn phải tốn thời gian với lũ con gái phiền phức trước mắt.
“Đi theo tôi.” Buông xuống ba chữ này, Trần Chính Hào đi thẳng vào trong thang máy, phía sau là trợ lý riêng và cô gái xinh đẹp kia.
Cô gái nọ hít sâu một hơi rồi ở bên cạnh Trần Chính Hào, đầu cúi thật thấp không dám ngẩng lên.
Hy vọng anh ta không phát điên mà giết người diệt khẩu....